Trong phòng khách rộng rãi, ba người nhìn nhau, màn đêm bên ngoài giăng kín. Tân Ninh nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, một người là cô ruột, một người là chú ruột của cô.
Tân phu nhân, cô ruột của cô, đưa tay che mặt khóc nức nở: "Tân Ninh, cháu nghĩ chuyện lớn như phá sản mà chúng ta lại mang ra đùa giỡn với cháu sao?"Tân Ninh lại liếc nhìn người chú bên cạnh, ông ta đẩy gọng kính không viền, thở dài rồi gật đầu.
Từ nửa năm trước, sau khi cãi nhau với gia đình vì muốn được ở bên bạn trai Lâm Hòa Trạch, Tân Ninh đã tự cho rằng mọi chuyện của nhà họ Tân không còn liên quan đến mình nữa.
Thế nhưng, khi thực sự nghe tin gia đình phá sản, cô vẫn không khỏi chấn động.
Tân phu nhân vừa lấy khăn giấy lau nước mắt, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của Tân Ninh: "Tân Ninh, giờ nhà chúng ta phá sản rồi. Cháu nghĩ xem tên bạn trai kia có còn muốn ở bên cháu nữa không?"
Tân Ninh vô cùng tự tin: "Tất nhiên là anh ấy vẫn muốn!"
Tân phu nhân: "Nhưng mà, bây giờ chỉ có cháu kết hôn với cậu hai nhà họ Thương thì mới có thể giúp gia đình chúng ta vượt qua khó khăn này. Cháu không hiểu sao?"
Tân Ninh rối bời, nhất thời không biết nên nói gì.
Vị cậu hai nhà họ Thương mà cô ruột vẫn luôn nhắc đến có tuổi tác không chênh lệch là bao so với cô, hồi nhỏ họ còn thường xuyên chơi cùng nhau.
Chỉ là, ký ức của Tân Ninh khi ấy mới năm, sáu tuổi đã không còn nhớ rõ ràng nữa, huống chi những năm qua, vị cậu hai nhà họ Thương kia lại sống ở nước ngoài.
Cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi diện mạo của anh ta.
Thời gian không còn sớm, chú ruột khuyên Tân Ninh: "Cháu đi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Vâng."
Chờ Tân Ninh vừa đi khuất, hai người trong phòng khách nhìn nhau.
"Lừa Tân Ninh như vậy có ổn không?"
"Ông không nói, tôi không nói, với đứa ngốc như nó thì biết được gì chứ?" Tân phu nhân ném cục giấy trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng, lãng phí bao nhiêu nước mắt mà bà ta phải vắt ra.
Tân Ninh vừa xoay người liền gửi tin nhắn cho Lâm Hòa Trạch, thông báo chuyện nhà mình phá sản, muốn tìm kiếm sự an ủi.
Thế nhưng mãi cho đến tận sáng, Lâm Hòa Trạch vẫn không hề hồi âm tin nhắn của cô.
Tám giờ sáng, điện thoại của Tân Ninh rung lên, là tin nhắn của Lâm Hòa Trạch.
Lâm Hòa Trạch: [Xin lỗi, giờ anh mới xem tin nhắn. Thật ngại quá, hôm nay không thể ở bên cạnh em trong ngày sinh nhật rồi. Thầy hướng dẫn đột ngột giao nhiệm vụ cho anh, còn giới thiệu anh đi gặp đối tác của thầy ấy, nói sẽ tìm cơ hội để anh tham gia. Nếu anh thực sự có thể được họ trọng dụng, sau này em sẽ không phải cùng anh chịu khổ nữa. Nhà hàng đó em rất thích, đừng vì anh mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Còn bộ phim, xem xong nhất định phải kể cho anh nghe đó.]
Lâm Hòa Trạch: [Tân Ninh, dù thế nào thì, sinh nhật vui vẻ nhé.]
Nhìn thấy tin nhắn, Tân Ninh bỗng chùng lòng.
Một tuần trước, Tân Ninh và Lâm Hòa Trạch đã nói đến chuyện sinh nhật cô. Lúc ấy, Lâm Hòa Trạch còn nói đến lúc đó sẽ cùng cô đón sinh nhật thật vui vẻ, còn nói sẽ cho cô một bất ngờ.
Thì ra, cho leo cây chính là bất ngờ mà Lâm Hòa Trạch dành cho cô.
Tân Ninh nhìn hình ảnh bản thân trang điểm xinh đẹp trong gương.
Sáng sớm đã thức dậy ăn diện, giấc ngủ còn chưa đủ, nào là gội đầu, làm tóc, đeo kính áp tròng, dán mi giả.
Dù sao thì sinh nhật vẫn phải qua.
Tân Ninh cầm điện thoại lên, chụp lia lịa một hồi, đăng lên mạng xã hội, rất nhanh đã nhận được vô số lời khen ngợi của người hâm mộ.
Địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng đã được đặt trước nửa tháng, Tân Ninh một mình đến đó ăn, tiện thể chụp ảnh làm tư liệu.
Đang vui vẻ chụp ảnh thì nhận được tin nhắn dồn dập của Tân phu nhân.
Tân phu nhân: [Cháu cho rằng Lâm Hòa Trạch ở bên cạnh cháu là vì yêu cháu sao? Thằng đó yêu chỉ là tiền của nhà họ Tân chúng ta thôi, cứ chờ xem.]
Trong lòng Tân Ninh run lên, không dám trả lời tin nhắn của cô ruột.
Mối tình không được mọi người ủng hộ này, thi thoảng Tân Ninh cũng cảm thấy hoang mang, chính vì vậy, cô càng ra sức muốn chứng minh điều gì đó, mong muốn Lâm Hòa Trạch có thể thành công, nắm tay cô tát vào mặt tất cả mọi người.
Điều đáng sợ nhất chính là cuối cùng lại tự tát vào mặt mình.
Tân Ninh ăn chẳng được bao nhiêu, nhịn không được gửi tin nhắn cho Lâm Hòa Trạch: [Bây giờ anh đang làm gì vậy?]
Lần này, Lâm Hòa Trạch trả lời rất nhanh: [Anh đang ở nhà thầy hướng dẫn bàn công việc, tối nay anh sẽ cố gắng về sớm để bù sinh nhật cho em được không?]
Tân Ninh được an ủi phần nào: [Vậy em đợi anh.]
Tân Ninh rời khỏi nhà hàng, không ngờ lại gặp "người quen" ở cửa thang máy.
"Ôi chao, đây chẳng phải là Tân đại tiểu thư sao?" Người lên tiếng nồng nặc mùi rượu, loạng choạng chắn trước mặt Tân Ninh.
Gương mặt đáng ghét của tên sở khanh kia hiện rõ mồn một, hắn ta ỷ vào bản thân cao to, nhướng mày đánh giá cô từ trên xuống dưới, rõ ràng là dáng vẻ sẵn sàng nuốt chửng con mồi vào bụng.
Người này Tân Ninh tất nhiên quen biết, tên là Trương Hi Thần, dựa vào gia thế giàu có mà ăn chơi sa đọa, tiếng xấu đồn xa, phí hoài cả một cái tên hay.
Tân Ninh nhanh trí lùi về sau một bước, người con gái tốt không nên đôi co với đàn ông, cô không ngốc đến mức lúc này lại đi đôi co với tên say xỉn này.
Trương Hi Thần thấy Tân Ninh né tránh, càng thêm hưng phấn, sấn tới nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Tân Ninh cau mày, hòa nhã nói: "Làm ơn buông tôi ra."
Trương Hi Thần cà lơ phất phơ: "Nếu tôi không buông thì sao?"
Tân Ninh không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, tươi cười kiếm cớ: "Làm ơn tha cho tôi đi, tôi còn phải tham gia sự kiện, sắp muộn rồi."
Trương Hi Thần: "Thiếu tiền à? Không cần tham gia sự kiện gì hết, tôi cho cô tiền."
Tân Ninh mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, cô âm thầm vùng vẫy muốn thoát khỏi Trương Hi Thần, nhưng sức lực nam nữ vốn dĩ chênh lệch.
Trong lúc giằng co, hai người đi đến góc khuất, Tân Ninh càng giống như con thú nhỏ yếu ớt, bất lực.
Trương Hi Thần nhếch mép cười: "Chậc chậc, xem kìa, Tân đại tiểu thư cao cao tại thượng ngày nào, giờ cũng phải đi kiếm tiền thế này, tôi nhìn mà đau lòng thay cô đấy."
Lòng bàn tay Tân Ninh run lên, nghiến răng nghiến lợi.
Trương Hi Thần ghé sát tai cô, hạ giọng nói: "Hay là thế này đi, đi theo tôi, cô muốn gì tôi cũng cho."
Tân Ninh mỉm cười, lùi ra xa: "Thật sao?"
Trương Hi Thần: "Đương nhiên, lời ông đây nói ra một là một, hai là hai."
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó, Trương Hi Thần theo phản xạ đưa hai tay che chắn chỗ hiểm.
Tân Ninh lập tức cởi một chiếc giày cao gót ra, giơ phần gót giày lên hung hăng nện vào đầu Trương Hi Thần, vừa đánh vừa mắng: "Miệng nhà mày ăn gì mà thối thế hả, xú uế hết cả không khí! Làm ơn gom hết não vào rồi hẵng nói chuyện với bà! Bệnh thì đi tìm bác sĩ thú y! Lượn lờ trước mặt bà làm cái gì hả?"
Mắng xong một tràng vẫn chưa hết giận, cô lại giơ chân lên đá thêm một cái: "Khốn kiếp, mày là cái thá gì mà dám dòm ngó đến bà?"
Hồi nhỏ, Tân Ninh từng học võ phòng thân, không đến đường cùng tuyệt đối sẽ không ra tay.
Những người xung quanh chứng kiến sự việc đều ngây người, người xem náo nhiệt ngày càng đông.
Tân Ninh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, sau khi đánh Trương Hi Thần nằm rạp xuống đất, cô đứng thẳng người, chống hai tay vào eo, thở hổn hển. Cô chỉ đi một chiếc giày cao gót, trọng tâm không vững, suýt nữa thì ngã, lưng bất ngờ va vào một bức tường thịt rắn chắc.
Vẫn chưa hoàn hồn, Tân Ninh theo bản năng xoay người, bị đối phương nắm lấy cánh tay nhắc nhở: "Cẩn thận."
Giọng nói trầm ấm dễ nghe, cộng thêm hương thơm thoang thoảng của long diên hương, khiến Tân Ninh bỗng dưng cảm thấy an tâm.
Tân Ninh bình tĩnh ngẩng đầu định nói lời cảm ơn.
Lời đến bên miệng, cô bỗng sững người, một câu chửi thề tục suýt nữa thì bật ra: Khốn kiếp, anh chàng này đẹp trai thật!
"Thương Chi Nghiêu." Người đàn ông ăn mặc bảnh bao cách đó không xa lên tiếng gọi, "Bên đó không có chuyện gì chứ? Tôi báo cho người của bộ phận an ninh rồi."
Thương Chi Nghiêu nghiêng đầu đáp lại một tiếng, sau đó nhìn Tân Ninh, đáy mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt: "Còn cô thì sao? Không sao chứ?"
Tân Ninh vừa định lên tiếng cảm ơn thì nhìn thấy Lâm Hòa Trạch, bạn trai cô, đang nắm tay một cô gái ở cách đó không xa.
Nếu cô không nhìn nhầm, Lâm Hòa Trạch còn đang đi đôi giày thể thao mà cô tặng anh ta vào mùa hè năm ngoái.