Cảm tưởng đầu tiên của Úc Tưởng sau khi mở mắt chính là.
Mẹ kiếp! Chóng mặt quá!
Bên cạnh đột nhiên đưa ra một bàn tay.
Có thể thấy được bàn tay này chắc chắn được nâng niu và chăm sóc rất tốt, da trắng mịn như ngọc vậy, xem kỹ một chút còn có thể nhìn thấy cả mạch máu ẩn ẩn bên dưới làn da mỏng manh.
Lúc này, bàn tay đó bỗng hướng lên phía trên móc vào chiếc nơ thắt trên cổ Úc Tưởng, kéo một cái.
Cô bị thắt chặt đến mức thở không thông.
Úc Tưởng: "Khụ khụ khụ..."
Cô có thể nhìn thấy trên mu bàn tay đó bởi vì dùng sức mà đang nổi lên gân xanh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là tay của một tên đàn ông, hơn nữa sức lực còn vô cùng mạnh mẽ.
...!Ồ! Vấn đề tới rồi đây!
Tại sao cô lại nằm trên giường của đàn ông???
Lão nương vẫn còn chưa chồng chưa con đâu aaa!
"Cô tỉnh rồi?".
Một giọng nói phát ra từ phía trên đầu cô.
Thanh âm ẩn chứa sự lạnh lùng mà cao lãnh như ngọc.
Úc Tưởng khó khăn lắc nhẹ cái đầu đang quay cuồng, vươn nhẹ chiếc cổ mãnh khảnh của mình một cái.
"Buông ra.", cô nhẹ nhàng nói.
Giọng nói phát ra khiến cô giật cả mình.
Đó chính là giọng của cô không sai, nhưng sao nó lại khàn đến vậy hả? Tựa như vừa một mạch ăn hết nửa nồi lẩu, uống cạn nửa bình rượu, sau đó còn ăn sạch một ly kem to nữa.
Phía trên truyền đến giọng cười chế nhạo.
Sau đó, bàn tay kia thật sự buông cô ra.
Úc Tưởng không kịp phản ứng bị ngã trở về.
Giường nước mềm mại rung chuyển, không đau nhưng có chút choáng váng.
Úc Tưởng nâng đôi tay mềm mại của mình lên nới lỏng cổ áo để thuận tiện hô hấp.
Mũi cô thoang thoảng ngửi thấy hương gỗ mun xen lẫn hương trà thanh khiết đang phảng phất trong không khí.
"Biết sợ rồi?".
Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông lại vang lên.
Lúc này Úc Tưởng mới ngẩng đầu lên đưa mắt quan sát.
Ánh đèn mờ nhạt từ trên chiếu xuống, bao lấy thân mình người đàn ông.
Vẻ ngoài tuấn tú, cao quý của anh ta đập thẳng vào thị giác cô chỉ trong nháy mắt.
Gương mặt như vừa được xông hơi, mái tóc vẫn còn ướt đẫm, có vài nhánh dính sát vào trán, càng tăng thêm phần quyến rũ.
Đôi mắt anh ta màu nâu sẫm, bên trong mắt phải còn ẩn ẩn một nốt ruồi son, như thể vào một khắc nào đó sẽ bắn ra một loại thuốc diễm lệ mà mê hoặc.
Đây là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Đối lập với mái tóc bù xù có vẻ hoang dã kia, quần áo trên người vẫn rất ngay ngắn.
Bộ đồ màu xám khói ôm lấy cơ thể anh một cách hoàn hảo, làm nổi bật lên bờ vai rộng và dáng người thẳng tắp.
Đằng sau chiếc cà vạt xám đen được thắt ngay ngắn là yết hầu nam tính đang mơ hồ ẩn hiện.
Trong túi áo trước ngực có vắt một chiếc khăn tay.
Nhìn rất giống một tên cấm dục, cao lãnh, đầy xa cách.
Úc Tưởng không biết nhiều về hàng hiệu xa xỉ, nhưng nhìn qua cũng đại khái biết được, tên đàn ông này nhất định rất giàu có.
Cho nên.
Là ai đã tốt bụng mang một tuyệt sắc nam nhân đến giường cô vậy?
Loại này ăn xong có thể chùi mép bỏ chạy không?
Úc Tưởng không ngừng độc thoại nội tâm.
Không hề nghĩ đến, bên trong suy nghĩ cô lại có tiếng đáp lại.
"Là tôi."
Một giọng nói máy móc vang lên khiến đại não cô khẽ run.
Úc Tưởng:?
Úc Tưởng:???
Cái quái gì vậy?
Thanh âm kia lần nữa vang lên một đoạn giới thiệu ngắn gọn: "Tôi là thư hào 034211, quản trị viên Tiểu Viên.
Mọi người hay gọi tôi là hệ thống.
Tôi phụ trách quản lý những gì xảy ra trong cốt truyện của cô ở thế giới này."
Ngừng một chút, giọng nói kia lại lạnh nhạt tiếp lời, "Cô vừa mới xuyên vào một quyển sách có tựa là "Không trốn thoát sủng ái của tổng tài phúc hắc".
Nhân vật của cô tên là Úc Tưởng, 24 tuổi.
Là một nữ phụ pháo hôi vô cùng quan trọng trong cốt truyện này."
Mẹ kiếp! Nữ phụ xui xẻo mà cũng được gọi là "quan trọng" á?
Nói ra lời này, lương tâm anh không thấy đau sao?
Úc Tưởng mặt không thay đổi mà chửi bậy!
"Sẽ không đau."
"Cô là công cụ quan trọng để thúc đẩy tiến triển của hai nhân vật chính.
Mỗi lần nữ chính bị chị gái lừa, hậu quả đều là cô nhận lấy.
Nếu không có nam chính xuất hiện, cô ấy sẽ mất đi một chân, một mắt, sự trong sạch, công việc sẽ liên tục gặp khó khăn hết lần này đến lần khác."
Úc Tưởng:?
Cô đã đọc cuốn sách này rồi!
Đây rõ ràng là một tiểu thuyết bá đạo tổng tài vừa cũ rích vừa vô cùng máu chó a!
Nữ chính thuần khiết trải qua vô vàn khó khăn cuối cùng mới có thể cùng nam chính phúc hắc ở bên nhau.
Cho nên, nữ chính chịu tội nhiều như vậy hơn phân nửa là do cô gây ra à? Này không phải chỉ phân cho một cái pháo hôi thôi đâu! Mà cô còn rõ rõ ràng ràng bị phân vào vai một ác nữ thứ thiệt đó!
Úc Tưởng: Tôi có thể không làm không?
"Không thể.
Nếu cô không làm, linh hồn cô sẽ bị đưa về thế giới ban đầu, mà ở bên đó, cô đã sớm chết rồi!"
Ức Tưởng lúc này mới cẩn thận nhớ lại tình tiết trong cuốn sách.
Nếu cô nhớ không lầm, nhân vật này trùng tên với cô.
Bởi vì không cam lòng nhiều lần lãnh hậu quả thay cho nữ chính nên mới hắc hóa.
Cùng nữ chính tranh đấu một hồi thì bị nam chính tính kế hại chết.
Ức Tưởng: Có nhất định phải theo đúng mạch truyện mà làm không?
"Có"
Úc Tưởng:??? Cảm thấy mệt mỏi.
Muốn làm sao thì làm vậy đi!
Dù sao cũng đều phải chết.
Thấy cô nản lòng như vậy, hệ thống cũng không hề tức giận mà tiếp tục phát ra giọng điệu lạnh băng nhắc nhở:
"Bây giờ, cô đang ở trên giường của Trữ Lễ Hàn."
Úc Tưởng nghe thấy lời này thì nhanh chóng thanh tỉnh.
Trữ Lễ Hàn!
Cái tên này...
Đây không phải là anh cả của nam chính, vai ác nhất trong truyện sao?
Tác giả đã tốn rất nhiều giấy mực để miêu tả anh ta là người đàn ông xuất thân cao quý thế nào, soái ca ra sao.
Đoạn sau của truyện đã vạch trần bộ mặt thật của người đàn ông này, để người đọc nhìn thấu dưới bộ dạng hiền lành khổ hạnh kia là lòng dạ âm hiểm khó lường.
Cũng chính vì vậy mà đoạn kết đã bị bẻ lái cực kỳ gắt!
Có bẻ lái hay không cô không biết, nhưng nhân vật này thật sự rất tàn nhẫn.
"Ai sai cô đến đây?".
Lúc này, giọng nói của người đàn ông lại vang đến.
Âm thanh của hệ thống cũng theo đó mà biến mất.
Chắc là muốn tung đòn phủ đầu với cô đây mà! Khiên cho cô hiểu rõ, nếu không làm theo lời của hệ thống thì ở thế giới này cô nhất định sẽ ăn thiệt.
"Ai sai anh tới đây?".
Úc Tưởng lặp lại câu hỏi của người đàn ông kia, sau đó ngước mắt lên, chớp một cái lại mở ra, nhìn anh.
Làn nước lấp lánh bên trong mắt cũng theo đó mà nổi lên.
Một động tác nhỏ như vậy cũng khiến cô choáng váng đến sắp mơ hồ.
Người đàn ông:......
Người đàn ông: "Muốn lấp liếm cho qua chuyện?"
Úc Tưởng liếm liếm môi.
Trong miệng cô vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, có lẽ uống không nhiều lắm.
Cũng phải, cốt truyện nguyên bản vốn là nữ chính bị chị gái bỏ thuốc, chỉ là sau đó lại bị Úc Tưởng uống mất.
Cho nên, cô cảm thấy chóng mặt như vậy không phải do rượu, mà là bị trúng thuốc.
Tốt rồi!
Nếu cô thật sự là con sâu rượu thì chính cô cũng không muốn hôn mình đó! Vậy thì sao có thể mê hoặc tên đàn ông này được chứ!
Úc Tưởng mấp máy đôi môi, không phát ra tiếng động, chỉ lẳng lặng kéo cổ áo xuống, xé toạc một cái làm văng ra ba chiếc cúc áo.
Cô cúi đầu nhìn xuống.
Ừm! Màu trắng, viền ren đơn giản, không rườm rà.
Rất tốt!
Cô gái trùng tên trùng họ này không có sở thích kỳ lạ.
Nếu như bên trong là họa tiết da báo gì đó thì sẽ rất xấu hổ đó, có biết không?
Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cô, sau đó liền đưa ra nhận định
- ----Ý xấu vẫn chưa từ bỏ*!
(*Nguyên văn là: Tâm tặc bất tử.
Mình không biết dùng câu gì cho phù hợp nhất.
Cầu cao nhân ạ!)
Có điều, Úc Tưởng này quả thật rất được nha!
Trẻ đẹp, làn da săn chắc lại còn trắng như tuyết!
Hơn nữa, trong cái quyển sách nữ phụ cũ rích này, cô so với nữ chính còn muốn đẹp hơn ấy chứ! Gương mặt tinh xảo hơn, dáng người cũng thướt tha hơn.
Thọat nhìn rất giống một tiểu yêu tinh.
Ngay cả cô cũng không nhịn được mà yêu chính mình a!
Úc Tưởng chậc lưỡi một cái.
Dựa theo cốt truyện thì Trữ Lễ Hàn cũng trúng xuân dược, nhưng người đàn ông này ghét nhất chính là bị tính kế, cho nên hắn mới luôn kềm chế, duy trì vẻ ngoài trầm ổn như vậy.
Trong khi đó, nữ phụ pháo hôi lại chịu đủ mọi chật vật và xấu hổ!
Ngày hôm sau.
Tuy rằng giữa hai người không có phát sinh chuyện gì cả, nhưng vừa mở cửa ra đã bị một đám phóng viên vây chặt.
Miệng cho dù có dài ra cũng không giải thích nổi.
Một nhân vật cao quý như Trữ Lễ Hàn, dính vào nữ phụ xui xẻo thì cũng thôi, lại còn bị hạ xuân dược bị dày vò cả đêm.
Vị đại ca này chắc chắn không cao hứng nổi rồi!
Sau khi suy tính vấn đề thể diện, Trữ Lễ Hàn quyết định cùng nữ phụ đính hôn.
Có điều, trước sau chưa từng hỏi qua ý kiến của cô ấy.
Lúc đó, quần chúng ăn dưa vẫn luôn đoán xem anh có thật sự là thích cô hay không.
Nữ phụ này, đúng thật là ngu ngốc!
Vốn dĩ yêu thầm nam chính, nhưng lại vì thấy Trữ Lễ Hàn có vẻ ngoài đẹp trai, xuất thân cao quý, là đại thiếu gia nhà giàu hàng thật giá thật, cha mẹ đều là danh môn vọng tộc liên hôn với nhau.
Nếu có thể từ anh hưởng chút lợi ích cũng không tồi!
Kết quả là Trữ Lệ Hàn, mẹ của anh ta, còn có ông nội của anh ta và những người khác trong gia đình anh ta đều khiến nữ phụ tức chết!
Ngay cả lúc cô ấy bị nam chính tính kế hại chết cũng không một ai chịu đứng ra giúp đỡ.
Thế nhưng, Úc Tưởng vẫn rất bội phục nhân vật này.
Ít nhất vào lúc hắc hóa, cô ấy vẫn còn biết phải pháng kháng thế nào.
Có chí khí!
Chỉ là đối đầu không đúng người rồi a! Cô gái ngu ngốc này đi tìm nữ chính làm gì? Trực tiếp làm khó nam chính, không tốt hơn sao?
Bên này, Úc Tưởng còn đang chậm rì rì hồi tưởng cốt truyện.
Bên kia, Trữ Lễ Hàn đã bắt đầu cảm thấy nôn nóng, cảm giác này sau khi phát hiện Úc Tưởng bất động thì càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Trữ Lễ Hàn cuộn tay thành nắm đấm, đè chặt lên mép giường.
Anh nhìn Úc Tưởng.
Úc Tưởng đang ngẩng người.
Cơn tức giận của anh cũng theo đó mà bị thổi lớn.
Di động không có tính hiệu, điện thoại nội bộ trong phòng đã bị chặn đứt, cửa sổ bằng kính cũng vì sợ có người nhảy xuống mà bị khóa chặt.
Anh một lần nữa nhìn về Úc Tưởng.
Úc Tưởng vẫn đang ngẩng người.
Trữ Lễ Hàn rốt cục đưa tay lên kéo lỏng cà vạt, làm lộ ra một mảnh ngực đang phập phồng.
Úc Tưởng tiếp tục ngẩng người.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Chuyện này so với anh tưởng tưọng thật không giống!
Cô vậy mà không hề nhân cơ hội này quấn lấy anh!
Vào lúc này, hệ thống cũng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo bắn ra từ Trữ Lễ Hàn, hệ thống:......
Tại sao cô còn chưa sợ?
Lúc này, Úc Tưởng dường như cuối cùng đã cảm hóa được chính mình, liền thở nhẹ ra một hơi, mím môi nói: "Tôi không có say..."
Cô đoán, lúc này dược tính chắc đã phát huy đến mức cao nhất rồi.
Trữ Lễ Hàn có nghẹn chết cũng không liên quan đến cô, nhưng cô không thể tự nghẹn chết mình được!
Cô khẽ cong ngón trỏ, ra hiệu nói: "Tôi chỉ uống có một chút, một chút thôi..."
Còn giả vờ?
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn càng thêm lạnh lùng.
Úc Tưởng đưa ngón tay lên, dùng sức xoa xoa trán mấy cái, chẳng mấy chốc cả đầu ngón tay và trán đều đỏ lên.
Cô nói: "Đó là thuốc...!không phải, không phải rượu..."
Dĩ nhiên anh biết là do thuốc!
Trữ Lễ Hàn cố gắng tỉnh táo hỏi: "Là ai đưa thuốc cho cô?"
Mặc dù nhìn anh vẫn cao thẳng tấp, vẻ mặt rất lý trí.
Nhưng trên thực tế, máu toàn thân theo nhịp tim hỗn loạn lan đến tứ chi cùng xương cốt, đã sắp không kiểm soát nổi nữa rồi.
Úc Tưởng mông lung nhìn anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Uống thuốc này sẽ sinh bệnh, về sau sẽ trở nên không được...!không được..."
Giọng nói của Úc Tưởng lúc này cứ như ma quỷ đang thì thào quanh quẩn bên tai anh.
Trữ Lễ Hàn: "......"
Từ lời nói của cô, anh có thể đoán được, thuốc này có tác dụng phụ rất mạnh đối với cơ thể, nhịn xuống không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Sau đó, Trữ Lễ Hàn mới thật sự nhìn kỹ Úc Tưởng.
Từ đôi mắt màu nâu vàng đang chảy ra nước mắt sinh lý thấm xuống áo gối.
Lông mi dày cong vút ướt át điềm đạm đáng yêu, dán sát vào phần đuôi mắt tựa như đem nơi đó kéo dài ra, ánh lên vài phần kim quang.
Những vết nước hòa với phấn mắt long lanh, giống như đem một ít ánh sáng dịu mát rắc lên gương mặt thanh tú, trông càng thêm đáng thương và hấp dẫn.
Cổ của cô rất mảnh mai.
Lúc ngã vào chiếc gối êm ái kia khiến người ta có cảm giác vô cùng mong manh.
Càng nhìn xuống, màu trắng càng trở nên sáng chói.
Cô so với những người phụ nữ ăn mặc khoa trương dung tục trong bữa tiệc, vậy mà không hề lu mờ.
Ngược lại còn giống như có một lằn ranh giới giữa cô và họ vậy.
Rõ ràng đến mức không thể nào nhầm lẫn được.
...!Thật ra cũng không khiến người khác phải chán ghét.
Lúc này, Úc Tưởng đã nhận ra sự biến hóa trong anh liền bạo gan ôm lấy cánh tay anh, chậm rì rì bò dậy, muốn hôn anh.
Trữ Lễ Hàn nhíu mày, khó chịu lui về sau.
Thế nhưng cô chỉ hôn nhẹ lên ngón tay anh.
Cô giống như hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về nụ hôn cả.
Mà Úc Tưởng, cũng không muốn hôn lên môi anh.
Cô ngượng ngùng hôn lên ngón tay anh hết lần này đến lần khác, nhẹ nhàng liếm như một chú cún con.
Đầu ngón tay Trữ Lễ Hàn run lên, sau đó gao gắt căng lại, dùng sức một cái, đẩy Úc Tưởng ngã xuống giường.
Hệ thống nhìn thấy một màn này không khỏi kinh ngạc.
Đây có còn là trùm phản diện, có ý chí cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ chán ghét Úc Tưởng, nói không động vào cô thì tuyệt đối sẽ không động không...!Hả???
Trữ Lễ Hàn một tay giữ lấy Úc Tưởng, một tay xé bỏ cà vạt, cởi bỏ áo khoác bên ngoài.
Áo sơ mi vẫn được cài nút chỉnh tề nhưng chỉ như vậy cũng đủ làm hệ thống chấn kinh rồi.
Người đàn ông lúc này rốt cuộc buông tay, cúi người chiếm lấy đôi môi mộng.
Thế nhưng lúc này, đừng nói là hôn anh, cho dù là động một cái Úc Tưởng cũng không muốn.
Aiz! Cá này vậy mà câu dính rồi!
Trữ Lễ Hàn một khắc sau mới lại phát hiện, cô dường như...!Lại ngẩn người rồi! Lúc này, ngay cả một hành động vụng về lấy lòng cũng không có, khiến anh có cảm tưởng, chuyện vừa nãy chỉ là ảo ảnh.
Trữ Lễ Hàn: "......"
Ồ! Hiệu quả của thuốc dường như lại tăng lên rồi!
Úc Tưởng nhướng mí mắt nhìn lên đường nét vạm vỡ dưới lớp áo sơ mi của anh.
Ồ! Rất đẹp!
Được rồi...
Úc Tưởng: "Không muốn động, anh động đi."
Trữ Lễ Hàn:?
Anh xíu chút nữa bị cô làm cho bật cười.
Úc Tưởng: "Ăn cơm không no sao? Không có sức?"
Trữ Lễ Hàn: "......"
Rốt cuộc là ai dụ dỗ ai?
Trữ Lễ Hàn nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt rợn người nhìn cô trong hai giây, sau đó lạnh lùng nghiêng người đi.
Đối với tình tiết đột ngột thay đổi chóng mặt như vậy, hệ thống trẻ tuổi thật sự bị làm cho chấn kinh.
Sợ hãi đến mức phải nhanh chóng nạp cho mình một viên thuốc.
Là ai không được phép đánh ai?
Kịch bản mới ngày đầu tiên đã bị xáo trộn cả lên..
Danh Sách Chương: