Là một thương nhân giàu có, chủ tử Tiêu gia tiếng tăm lừng lẫy ở Trừ Châu, mỗi ngày Tiêu Nhạc có rất nhiều việc cần xử lý, bây giờ nàng đang thương lượng việc sinh ý ở trên đường với thiếu chủ Mộ gia ở Giang Nam, nhưng mà trời cao hình như lại không tính để sinh hoạt của nàng quá mức thư thái.
Xa xa, một người hạ nhân chạy vọt lại hướng tới nàng, trong miệng lớn tiếng nói: “Chủ tử, thật tốt quá thật tốt quá, cô gia lại đang náo loạn ở trong phòng lớn, chủ tử người mau qua đó xem đi!”
Tay của Tiêu Nhạc bưng chén trà hơi hơi run lên, suýt nữa đem nước trà trong chén của mình đổ ra ngoài.
“Thật tốt quá?” Khóe miệng của thiếu chủ Mộ gia đối diện run rẩy, có điểm không hiểu phương thức biểu đạt đặc biệt của hạ nhân Tiêu gia. Tiêu Nhạc nhìn sắc mặt của thiếu chủ Mộ gia, nhịn không được thở dài một tiếng.
Sự việc là thế này.
Hồi trước, tố chất tâm lý bọn hạ nhân của Tiêu gia thật sự quá kém, mỗi một lần phát sinh việc lớn lại ồn ào “Chủ tử không tốt không tốt”, cũng không biết có phải bởi vì một câu này hay không, quanh năm suốt tháng Tiêu Nhạc cơ bản không tốt gì cả. Cuối cùng Tiêu Nhạc hình như hiểu ra, muốn giải quyết cơ bản vận rủi của mình, phải bắt đầu sửa từ câu cửa miệng này của hạ nhân, vì thế Tiêu Nhạc cứng rắn tỏ vẻ, lần sau xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể kêu câu này.
Vậy khi việc lớn xảy ra, không kêu câu này thì nói câu nào đây?
Tiêu Nhạc trầm tư một hồi lâu lúc thì đáp lại nói, vậy “Không tốt” đổi thành “Thật tốt quá” đi, như vậy nghe đến cũng thấy vui mừng.
Từ đó về sau, Tiêu gia xuất hiện rất nhiều câu cùng loại như vậy:
“Chủ tử, thật tốt quá thật tốt quá, cửa hàng ở phía tây thành của chúng ta bị người ta đập phá!”
“Chủ tử, thật tốt quá thật tốt quá, mấy ngày trước tiêu tổng quản ở Đàm Châu phát hiện ra có vấn đề!”
“Chủ tử, thật tốt quá thật tốt quá, cô gia lại dọa một đại phu chạy đi!”
Một thời gian sau, Tiêu Nhạc chỉ cần vừa nghe đến ba chữ “Thật tốt quá”, trong lòng sẽ hung hăng co rút.
Giữa ánh mắt khác thường của thiếu chủ Mộ gia, Tiêu Nhạc thấp khụ một tiếng, đặt chén trà trong tay lên trên bàn, đứng lên nói: “Ngượng ngùng, ta có một số việc cần đi xử lí, thỉnh Mộ công tử chờ ở đây một lát.”
Thiếu chủ Mộ gia liên tục gật đầu thể hiện sunlia dđlqđon biểu tình rất hiểu nỗi đau kịch liệt này.
Tiêu Nhạc đi ra đại đường thì vừa vặn gặp phải nha hoàn Hạ Doanh đang chạy ra kêu người. Hạ Doanh nhìn thoáng qua trong phòng, một bên đi theo Tiêu Nhạc đi ra ngoài, một bên nhỏ giọng nói: “Chủ tử, bây giờ cô gia hắn đang ở trong phòng náo loạn rất kinh khủng, bây giờ sợ là chỉ có người mới có thể khuyên.”
“Ừ, để ta đi xem.” Sắc mặt Tiêu Nhạc không đổi đáp lại Hạ Doanh một câu, bước chân đi phía trước lại không khỏi nhanh hơn.
Cơ hồ toàn bộ Trừ Châu đều biết, nàng Tiêu Nhạc có một phu quân thần trí có vấn đề, cái “vấn đề” này cũng không phải nói hắn ngu dại hay là điên khùng, mà là nói hắn —— cổ quái. Hắn cổ quái là ở chỗ chỉ cần hắn ngủ một giấc, là có thể đổi một loại tính cách khác. Cho nên lúc nàng mới vừa rời đi, thiếu chủ Mộ gia mới có thể thể hiện biểu tình như vậy.
Chỉ là theo Tiêu Nhạc, cái loại đồng tình này của thiếu chủ Mộ gia là rất dư thừa, nàng cũng không cảm thấy phu quân Lâm Yến Cẩm của mình mang đến nhiều phiền toái lớn cho nàng.
Tính thời gian, Tiêu Nhạc trầm ngâm nói: “Hắn dậy lúc nào, tỉnh lại là bắt đầu nổi loạn sao?”
“Không lâu trước đây thì dậy, lúc đầu còn tốt mà, nhìn thấy nhiều người thì bắt đầu ầm ĩ.” Hạ Doanh đáp lại.
Tiêu Nhạc “Ừ” một tiếng, cũng không nói cái gì thêm, qua lâu như vậy, nàng đã sớm có thói quen mỗi ngày Lâm Yến Cẩm đổi một loại tính cách khác, tuy là có đôi khi sẽ tương đối khó ứng phó, nhưng cũng may chỉ cần nhìn thấy Tiêu Nhạc, Lâm Yến Cẩm sẽ an tĩnh lại rất nhanh.
Hai người đi không trong lâu thì đến ngoài phòng của Lâm Yến Cẩm, nha hoàn Hạ Doanh thật cẩn thận lui một bước: “Nô tì sẽ không đi vào, sợ làm sợ cô gia.”
Tiêu Nhạc gật đầu đồng ý, nàng đẩy cửa phòng trước mặt ra, nhẹ nhàng đi vào, tiếp theo thì động tác thực nhẹ khép cửa phòng lại.
Trong phòng rất tốt, cửa sổ đóng thật chặt, Tiêu Nhạc mơ màng một lúc thì đôi mắt mới thích ứng ánh sáng trong phòng, sau đó nàng ddlequydoon nhìn xung quanh phòng …… Đột nhiên ngơ ngẩn.
Phòng góc tường có một nam tử một thân bạch y đang đứng, tóc rũ xuống, cúi đầu, thân hình thẳng tắp lại hiện ra vài phần thon gầy. Liếc mắt một cái, Tiêu Nhạc lập tức nhận ra là Lâm Yến Cẩm. Chần chờ đi về phía Lâm Yến Cẩm, Tiêu Nhạc nhíu mày nói: “Vì sao lại đứng ở trong góc? Vì sao không mở cửa sổ, để phòng tối như vậy làm cái gì?”
“Không cần lại đây.” Trong góc, Lâm Yến Cẩm đã mở miệng, giọng nói sâu kín truyền đến.
Tiêu Nhạc lập tức dừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Lâm Yến Cẩm.
Lâm Yến Cẩm chậm rãi ngẩng đầu lên.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, Tiêu Nhạc cảm thấy Lâm Yến Cẩm đẹp, mặc kệ là đôi mắt hay là môi, nơi nào cũng làm cho Tiêu Nhạc cảm thấy thuận mắt. Lâm Yến Cẩm lớn lên có một khuôn mặt rất thanh tú, ngày thường còn không cảm thấy lắm, nhưng chỉ cần hắn một lộ ra thần sắc tội nghiệp, Tiêu Nhạc lập tức nói không ra lời.
Lúc này Lâm Yến Cẩm thoạt nhìn rất đáng thương, tóc của hắn rối tung, hai chân trần trụi, trong mắt pha lộ ra vài phần muốn nói lại thôi.
Tiêu Nhạc than một tiếng, tận lực làm giọng nói của mình có vẻ nhu hòa một chút: “Chàng làm sao vậy?”
“Đừng tới đây, ta là quỷ, tới gần ta thì nàng sẽ sinh bệnh.” Lâm Yến Cẩm mở to hai mắt, mặt đầy trịnh trọng nói.
…… Thực tốt, xem ra mỗi ngày tính cách mà hắn biến đã trở nên xuất thần nhập hóa, lần này ngay cả quỷ cũng biến ra.
Tiêu Nhạc chớp chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Yến Cẩm, trầm mặc một hồi lâu mới bình tĩnh nói: “Vậy chàng nói đi, chàng là quỷ gì?”
Trên mặt Lâm Yến Cẩm hiện lên một mảnh ảm đạm, lắc đầu nói: “Ta đây nói ra, nàng đừng sợ.”
“Ta là ác quỷ, ác quỷ lấy mạng.” Lâm Yến Cẩm vô cùng nghiêm túc nói.
Tiêu Nhạc đỡ trán, liếc mắt đánh giá trên dưới Lâm Yến Cẩm một cái, chỉ thấy đến hắn bởi vì lạnh mà hơi co rúm lại, xiêm y trên cổ tay áo còn dính một chút nước mực, không đáp ứng được yêu dđlqđôn cầu của “Lấy mạng ác quỷ” nửa điểm nào. Nàng thở dài một hơi, thay đổi biểu tình nghiêm túc hơn so với Lâm Yến Cẩm, nói một câu nói: “Ta thấy chàng không phải ác quỷ.”
“Không phải?” Lâm Yến Cẩm ngẩn ra.
Tiêu Nhạc gật đầu, chỉ vào hắn nhỏ giọng nói: “Kỳ thật chàng không phải ác quỷ, mà là —— thủy quỷ.” Nàng thừa dịp Lâm Yến Cẩm không phản ứng lại, dùng hết sức tiến lên vài bước, một phen cầm tay của đối phương, tiếp tục bịa chuyện nói: “Cho nên chàng không thể rời đi nước quá lâu, nếu không chàng liền sẽ biến thành cát bụi bay đi, nhưng mà chàng không cần lo lắng, ta sẽ lập tức an bài hạ nhân nấu một ít nước ấm cho chàng, trước tiên chàng ở trong phòng tắm đi.” Chờ một lúc nữa, nàng tiễn thiếu chủ Mộ gia đi thì trở về chăm sóc hắn.
Nghe Tiêu Nhạc nói xong, Lâm Yến Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, thế mà tin thật, hắn gật đầu liên tục, kéo ống tay áo của Tiêu Nhạc nói: “Được, nàng mau đi lấy nước tới đi.”
“Chàng, chàng ở trong phòng chờ ta.” Tiêu Nhạc cười, lại thấy thần sắc nghiêm túc của Lâm Yến Cẩm lúc này rất thú vị, không khỏi rung động trong lòng, chợt kéo Lâm Yến Cẩm qua, nhẹ nhàng hôn một cái lên trên trán của hắn, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Lâm Yến Cẩm bị động tác bất ngờ của Tiêu Nhạc làm cho ngẩn người, tiếp theo cũng bật cười, gật đầu nói: “Ừ!”
Thật vất vả mới trấn an được Lâm Yến Cẩm, Tiêu Nhạc lại về tới đại sảnh tiếp tục bàn việc với thiếu chủ Mộ gia, nào dự đoán được thiếu chủ Mộ gia biết hai tháng sau Tiêu Nhạc dự định tự mình đi đến Giang Nam, lập tức nổi lên hứng thú, lại lôi kéo Tiêu Nhạc lại hàn huyên rất nhiều, Tiêu Nhạc rơi vào đường cùng, chỉ phải thất thần đáp lại vài câu.
Mãi cho đến hạ nhân bên ngoài thúc giục đi về, thiếu chủ Mộ gia mới nhớ tới mình còn có nhiều việc tiếp theo cần làm, lập tức đứng dậy chắp tay nói với Tiêu Nhạc: “Như vậy ta rời đi trước.”
Tiêu Nhạc gật đầu, đưa thiếu chủ Mộ gia ra cửa.
Tiêu gia do danh thợ năm đó thiết kế, cấu tạo hơi có chút bất đồng so với các kiến trúc khác, Tiêu Nhạc dẫn thiếu chủ Mộ gia đi theo hành lang dài một lúc, lúc này mới tới ven hồ hoa sen. Một bên Tiêu Nhạc tiếp tục đi phía trước đi, một bên nói: “Không biết Mộ thiếu chủ định đi tiếp đến đâu?”
“Kế tiếp còn phải đi một chuyến đến Tấn Châu tìm người.” Gió ấm từ mặt hồ thổi tới, cũng mang theo một làn hương thanh đạm của hồ, thiếu chủ Mộ gia đáp lại Tiêu Nhạc, ánh mắt cũng không nhịn được hướng đến trong ao.
Đầu hạ, hoa sen còn chưa nở, chỉ có mấy nụ lác đác ở giữa lá sen xanh biếc, còn có chút ngó sen hơi ló. Thiếu chủ Mộ gia từ nhỏ ăn nói văn thơ, lúc này vừa thấy cảnh đẹp thì một tâm hồn văn nhân cũng ngo ngoe rục rịch, hắn mở miệng nói: “Trước mắt cảnh trí đẹp như vậy, làm ta nhớ tới một đầu thơ. Bích ngọc phương đường ngó sen hoa hương…… Ách?”
Tiêu Nhạc đứng ngốc chờ thơ của thiếu chủ Mộ gia, lúc này vừa nghe một câu này, không nhịn được dừng chân lại, xoay người nhìn về phía thiếu chủ Mộ gia: “Hả?”
Thiếu chủ Mộ gia cuống quít vẫy tay, hướng Tiêu Nhạc gọi, sau đó lại quay đầu lại chỉ về phía trong ao nói: “Trong ao kia hình như có thứ gì ở động đậy, hình như là một con rất lớn……” Sắc mặt của hắn trắng bạch, như là nhìn thấy một vật quỷ dị.
Tiêu Nhạc đi theo tay nhìn qua, quả nhiên thấy trong nước trước mặt thoảng qua một ảnh đen thật lớn, tiếp theo lá sen trước mặt đều lay động. Mà lúc hai người đang khó hiểu, gần mặt nước trong gang tấc đột nhiên rung động, sau đó một cái đầu người thẳng tắp nổi lên mặt nước.
“A!! Là thủy quỷ!!!” Thiếu gia Mộ gia hét to một tiếng, vội vàng ngã về phía sau, mặt xanh mét nhìn người trong nước.
Người trong nước lúc này đã lộ ra nửa thân mình, tóc đen dài dính sát vào gương mặt, một thân bạch y, trên mặt cũng không nhiều huyết sắc, chợt nhìn qua thì rất giống thủy quỷ, chỉ là Tiêu Nhạc liếc mắt một cái thì nhận ra, gia hỏa đột nhiên từ trong nước đi ra, đúng là Lâm Yến Cẩm lúc trước đồng ý sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng chờ mình trở về.
Một trận gió thổi qua, lá sen bốn phía lại lay động, Tiêu Nhạc với “Thủy quỷ” kia bốn mắt nhìn nhau, không nói gì, mãi cho đến…… “Thủy quỷ” kia đánh hắt xì một cái.
Tiêu Nhạc nhíu mày, cũng không quay đầu lại nói: “Mộ thiếu chủ, xin lỗi đột nhiên có việc không thể đưa ngài rời đi. Tiêu Diệu, ngươi thay dien dan lê quý đôn ta đưa Mộ thiếu chủ ra cửa.” Nàng tiến lên hai bước, đưa tay về phía Lâm Yến Cẩm trong nước, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Lên, trong nước lạnh.”
Lâm Yến Cẩm liên tục lắc đầu: “Không được, ta là thủy quỷ, không thể rời khỏi nước.”
“Không phải, ta nói sai rồi, chàng không phải thủy quỷ.” Tiêu Nhạc nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Chàng là quỷ dính người, chàng thích quấn lấy ta, rời đi ta thì chàng mới biến thành cát bụi biến mất.”
“Thật sự?” Lâm Yến Cẩm mở to hai mắt.
Tiêu Nhạc khẳng định gật đầu, lộ ra từ nụ cười làm cho người khác tin tưởng từ lúc chào đời tới nay.
Vì thế kế tiếp bọn hạ nhân Tiêu gia thấy được một màn quỷ dị: sắc mặt Tiêu Nhạc không đổi đi đến hậu viện, mà sau lưng nàng là Lâm Yến Cẩm cả người ướt đẫm dính sát vào.
“Chủ tử……” Thấy Tiêu Nhạc mang theo Lâm Yến Cẩm trở lại phòng, nha hoàn Hạ Doanh canh giữ ở ngoài phòng vội vàng cúi đầu mở miệng nói: “Là Hạ Doanh sơ sẩy, không chiếu cố cô gia tốt, còn mời……”
“Không trách ngươi.” Tiêu Nhạc tự nhiên cũng hiểu mỗi ngày Hạ Doanh hầu hạ Lâm Yến Cẩm có bao nhiêu vất vả. Lâm Yến Cẩm cũng không phải là từ nhỏ mỗi ngày đổi một tính tình như vậy, chỉ là bởi vì khi còn bé trải qua mới có thể biến thành như vậy, nguyên bản vào một năm trước, bệnh tình của Lâm Yến Cẩm đã khỏi hẳn, lại vào ngày nọ khi ra cửa thấy một người thì lần thứ hai biến trở về bộ dáng này, mà một ngày đó, Lâm Yến Cẩm đi gặp người nào, lại trải qua cái gì, không ai có thể nói được.
Việc bây giờ Tiêu Nhạc có thể làm là bảo vệ Lâm Yến Cẩm, chiếu cố hắn tốt, mong hắn có thể sớm ngày tốt lên.
“Ngày mai lúc ta đi xử lý việc của Tiêu gia cũng sẽ mang Yến Cẩm theo, mong sớm ngày xử lý xong việc, sẽ dẫn hắn đi Giang Nam tìm thầy trị bệnh.”