Từ khi thần giới hình thành đến nay vẫn chưa có trường hợp nào phạm phải điều cấm kỵ ấy cho đến khi...
Vào mấy vạn năm sau
Bùi Doãn Hy là một tử thần cô và Bác Minh Vương tức sinh thần hai người đem lòng yêu mến nhau, nhưng rồi tình yêu của bọn họ chẳng có cái kết đẹp.
Chuyện bọn họ đem lòng yêu mến nhau đã nhanh chóng bị phát hiện.
Một khi đã nói là điều cấm kỵ thì tương đương với nghĩa nó không được phép tồn tại.
( Tru Tiên Đài - Nơi xử lý những kẻ phạm tội)
Sau khi bị phát hiện Bác Minh Vương và Bùi Doãn Hy bị bắt về xét xử. Tại những trụ cột to lớn của Tru Tiên Đài, Bác Minh Vương và Bùi Doãn Hy bị xích hết tứ chi không thể cử động từng đợt sét phạt cứ không thương tiếc mà đánh lên da thịt họ, máu thịt lẫn lộn khung cảnh này quả thực quá bị thương.
Tiên đế cưỡi mây từ phía xa đi đến sau khi nhìn một lượt hai con người đang bị xích sắt chói chặt ông lên tiếng.
"Các ngươi đã biết mình phạm phải tội gì chưa"
"Ta rất thất vọng về hai người các ngươi vốn đều là những người trẻ tuổi có năng lực vượt trội ấy vậy mà tại sao lại phạm phải điều cấm kỵ này"
Tiên đế vừa nói vừa thở dài Bùi Doãn Hy và Bác Minh Vương đều là những người tài, ai ngờ chỉ vì vướng phải chuyện yêu đương mù quáng mà mà khiến cho họ phải đi đến bước đường ngày hôm nay.
Họ còn quá trẻ tài năng là vô hạn, mất đi họ tiên giới quả thực là tổn thất lớn.
Bác Minh Vương nghe ông nói vậy thì nhanh chóng phản bác
"Tiên đế bọn ta không có tội"
"Yêu cũng là sai sao? "
"Tại sao lại có cái luật vô lý cấm đoán sinh thần và tử thần yêu nhau kia cơ chứ"
"Tình yêu vốn là không phân biệt!"
Tiên đế nhìn hắn vẫn không biết sai thì cũng hết cách
"Ngươi vẫn không biết tội của mình sao? sinh thần và tử thần vốn đã là hai phe đối lập, nhiệm vụ của hai người hoàn toàn đối lập nhau"
"Ngươi thử xem liệu có thể hoà hợp được sao? Càng không nói đến chuyện yêu thương phải lòng nhau là điều không thể"
"Luật đặt ra cũng chỉ là tốt cho các ngươi thôi"
"Nếu đã không biết hối cải thì ta cũng không phí lời để nói với ngươi nữa"
"Người đâu cứ theo luật mà xử"
Nước mắt Bùi Doãn Hy trực trào mà rơi xuống *Không! Bác Minh Vương chàng ấy không thể chết*
"Tiên đế đừng mà!... Đừng xử phạt chàng ấy mọi tội lỗi hãy để Bùi Doãn Hy ta gánh chịu"
Bùi Doãn Hy dùng hết sức lực mà hét lên trong tuyệt vọng Bác Minh Vương còn quá trẻ hắn là một nhân tài cô không muốn chỉ vì mình mà khiến cho Bác Minh Vương bị liên lụy.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Có lẽ đây là chuyện duy nhất cô có thể làm!
Tiên đế đáp lại 1 câu ngắn gọn "Tùy ý người"
Có lẽ ông cũng cảm thấy vô cùng đau đầu về việc này rồi, nghe cô nói vậy ông cũng đành gật đầu mà chấp thuận.
Dù sao thì mất 1 người vẫn đỡ hơn mất đi cả 2.
Nghe được câu trả lời mà bản thân muốn Bùi Doãn Hy Cười mãn nguyện