• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Lê tiểu thư, xin chào! Đây là Chu tiên sinh đưa cho ngài."


Lê Nhược vừa mới bước ra khỏi tòa nhà dạy học thì bị người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ tây trang màu đen ngăn lại, đưa cho cô một cái túi xách tay đặc biệt tinh xảo.


Lê Nhược đưa mắt nhìn thấy bên trong là hộp trang sức. "Cám ơn."


Người đàn ông gật đầu rồi rời đi.


Thỉnh thoảng có sinh viên đi ngang qua cô chào hỏi:" Chào cô Lê ."


Lê Nhược mỉm cười gật đầu, đi về phía bãi đậu xe.


Cô là giảng viên đại học, tất cả tiết học của cô hôm nay đều đã dạy xong.


Lên xe, Lê Nhược không chờ được mà mở hộp trang sức. Cô trố mắt nhìn, là một chiếc nhẫn kim cương màu xanh thẫm.


Chu Thành Ngộ... tặng cô nhẫn?


Đang lúc thất thần, điện thoại di động vang lên, là một dãy số xa lạ.


Dừng mấy giây, Lê Nhược mới nghe:"A lô, ai đấy?"


Giọng nam mát lạnh vang lên:" Là tôi, Chu Thành Ngộ."


Chính là người đưa cô chiếc nhẫn kia. Thật ra thì bọn họ không quen, mới chỉ gặp qua một lần.


Khung cảnh ở quán cà phê hai ngày trước còn hiện rõ trước mắt.


" Tôi không thể sinh con, cũng không thể mang thai, tỷ lệ chữa khỏi cơ bản là không." Lê Nhược nhẹ nhàng khuấy cà phê, bình tĩnh nói với người đàn ông đối diện.


Người đàn ông đối diện cũng không có phản ứng đặc biệt " Ừ" một tiếng, cúi đầu xem tài liệu. Cứ như câu "không thể mang thai" ở chỗ anh giống như " Tôi không thể ăn cay" vậy.


Lê Nhược vẫn chờ anh cự tuyệt, kết quả nửa ngày anh cũng không có nói tiếp.


Việc cô không thể sinh con này trừ cô và bác sĩ thì không có người thứ ba biết.


Nếu không phải người đàn ông trước mắt này để cho cô có ý muốn tiêu sái một lần thì cô tuyệt đối sẽ không nói.


Nhưng nếu không nói ra thì đến lúc hai nhà quyết định đám cưới, cô sẽ bị nghi là lừa đảo hôn nhân.


Lê Nhược nhìn anh một cái, vẫn không có phản ứng.


Cô lại liếc nhìn anh mấy lần, cô thích đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, vừa cấm dục lại gợi cảm.


Người đàn ông cao lãnh, gần như mặt đơ này là Chu Thành Ngộ, 30 tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn Chu thị.


Trước khi đến xem mắt, Lê Nhược cũng không biết đối tượng là anh. Trên đường tới còn định đến qua loa lấy lệ, trò chuyện vài câu liền tan cuộc.


Kết quả nhìn thấy Chu Thành Ngộ cô liền không nghĩ như vậy, cà phê cũng uống đến ly thứ hai mà cô cũng không có ý định kết thúc buổi xem mắt này.


Chu Thành Ngộ công việc bận rộn, từ đầu đến giờ không nói được mấy câu. Cùng cô nói câu xin lỗi sau đó ngồi xem văn kiện.


Lê Nhược không đoán ra anh yên lặng là muốn ám chỉ điều gì gì, gọi nhẹ một tiếng :" Chu tổng."


Chu Thành Ngộ khép tập tài liệu lại:"Cô bớt chút thời gian đi lĩnh chứng."


"?" Lê Nhược sợ anh vừa rồi bận xem tài liệu mà không nghe cô nói:" Tôi bị vô sinh."


" Tôi biết." Chu Thành Ngộ trước khi đi nói với cô: lĩnh chứng cứ theo thời gian của cô, trước một ngày gọi điện cho anh là được.


Chu Thành Ngộ đi rồi, Lê Nhược nhìn ly cà phê anh không động kia, không hiểu được tại sao anh lại đột ngột quyết định lĩnh chứng*?
(lĩnh chứng : đi đăng ký kết hôn)


Từ khi biết mình bị vô sinh, mấy năm nay cô đa phần đều là du ngoạn nhân gian, đối với hôn nhân cũng trì hoãn.


Làm gì có nhà quyền thế nào lại không muốn có con cháu nối dõi. Nếu cô mà nói cho ba mẹ biết cô không thể sinh được, e rằng ba mẹ cô sẽ phải dùng nước mắt để rửa mặt


Bản thân thì đã quá tuổi lấy chồng mà vẫn chưa yên bề gia thất, thế nên buộc phải đi xem mắt.


Nhưng sau khi gặp được Chu Thành Ngộ, bỗng nhiên cô liền muốn cùng anh nói chuyện không yêu đương, hưởng thụ một chút nam sắc. Nếu không thì sẽ chẳng phải là phụ nữ.


Điều không nghĩ đến chính là Chu Thành Ngộ trực tiếp đưa ra yêu cầu kết hôn?


Thật ra Lê Nhược không biết, Chu Thành Ngộ đối với chuyện tình cảm vốn không có hứng thú mà với hôn nhân lại càng không. Tự nhiên sẽ không muốn cuộc hôn nhân của bản thân bị ràng buộc bởi một đứa trẻ.


Thế nên việc cô không thể mang thai vừa hay hợp ý anh, hợp thì đến, không hợp thì tan. Không ràng buộc, không vướng bận lại còn có thể ứng phó cha mẹ ngày ngày thúc giục.


. . .


" Lê Nhược? " Thanh âm trầm thấp của Chu Thành Ngộ truyền tới lần nữa, có chút không kiên nhẫn


Lê Nhược thoát ra khỏi ký ức xem mắt của ngày đó, vội trả lời :" Thật ngại quá, mới rồi tín hiệu không tốt."


Cô chú ý đến Chu Thành Ngộ gọi cô có chút thay đổi, hiện tại đã gọi tên cô.


" Nhận được nhẫn chưa?" Anh nhàn nhạt hỏi.


" Nhận được rồi." Lê Nhược cũng không kiểu cách:" Rất thích."


Chu Thành Ngộ : "Tuần tới tôi phải đi công tác, có rảnh đi lĩnh chứng không ?"


Lê Nhược vốn coi trọng nhan sắc của anh, nếu anh đã nói muốn kết hôn, nhẫn cũng đưa rồi cô còn giả bộ thanh cao làm gì?.


"Được, sáng mai đi lĩnh chứng được không?"


" Tuỳ ý cô." Chu Thành Ngộ cứ như vậy cắt đứt cuộc trò chuyện.


Lê Nhược vỗ vỗ gò má, đây không phải là mơ.


Chu Thành Ngộ đưa cô chiếc nhẫn kim cương, sáng mai bọn họ liền đi lĩnh chứng.


Cô cầm chiếc nhẫn ra, vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ thử xem có vừa tay không. Nào biết trong thời khắc đeo lên, trong xe chỉ có mình cô vậy mà lại có tiếng đối thoại.


" Đáng ghét, ngươi chen ta, cánh hoa của ta cũng nát rồi."


" Ta không đè ngươi."


"Ta nói ngươi chen thì chính là ngươi."


Lê Nhược bị dọa hú hồn, chút nữa thì ném đi. Nhìn trước rồi lại nhìn sau, trong xe căn bản là không có người.


Hai âm thanh kia vẫn còn tiếp tục, ồn ồn ào ào.


Lê Nhược cũng không nhìn xem là cái gì, nhanh chóng đẩy cửa xe xa. Nhưng làm sao cửa cũng không đẩy ra được, cửa đã tự động khóa lại.


Cô chửi thề một tiếng !


Gặp quỷ rồi.


" Này, Nhược Nhược."


"Nhược Nhược, xin chào!"


Lê Nhược đi tìm theo tiếng kêu, tim thiếu chút nữa nhảy ra.


Ở trên tay lái xe của cô, có hai tiểu tử xa lạ.


Một đứa giống như bông hoa hồng, một đứa giống như chiếc lá.


Cả hai đều mở to mắt ngốc nghếch nhìn cô.


"Các ngươi là ai?"


" Này Nhược Nhược, em gọi là Tiểu Hoa Hồng." Tiểu Hoa Hồng xoa xoa một bên lá cây:" Hắn là Tiểu Ma Diệp, em là nữ thần hoa hồng trong lòng hắn."


Lê Nhược". . ." Nhìn chiếc nhẫn, lấy tay đụng đụng hai tên tiểu tử kia, mềm nhũn.


Sau mấy phút trao đổi, Lê Nhược bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật.


Chính là chiếc nhẫn kim cương màu xanh này cùng với những chiếc nhẫn khác không giống nhau. Chiếc nhẫn này đeo vào tay cô mới có thể sinh ra ma lực khác lạ.


Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp đều có siêu năng lực. Tiểu Hoa Hồng trong một giây có thể thay đổi trang phục cùng trang điểm cho cô. Còn Tiểu Ma Diệp ngoại trừ không thể dự đoán tương lai thì những thứ khác không làm khó được nó.


Thật ra xác thực mà nói, không phải là không thể dự đoán tương lai mà chỉ có thể đoán trước được chuyện xảy ra trong vòng một canh giờ. Xa hơn thì không dự đoán được. Đôi khi cũng có thể đoán được những gì sẽ xảy ra trong vòng mười phút.


Lê Nhược đối với cái này cảm thấy hứng thú, hỏi nó:" Điều đó có nghĩa là em có thể dự đoán được tương lai ngắn, cũng có thể mang chị về quá khứ đi dạo?"


Năng lực của Tiểu Ma Diệp không quá mạnh, trên lý thuyết là như vậy nhưng nó cũng chưa thử qua.


Tiểu Hoa Hồng lập tức tiết lộ một cách tàn nhẫn:" Trong giờ học ma pháp nó chưa bao giờ học nghiêm túc. Mỗi lần thi đều không đạt tiêu chuẩn, lịch sử cũng học không tốt."


Lê Nhược nghi ngờ, cái này cùng lịch sử có quan hệ thế nào?


Tiểu Hoa Hồng giải thích:"Lịch sử không tốt thì không có cách nào mang chị xuyên xa, nhiều nhất là xuyên 15 năm."


Lê Nhược rất thỏa mãn, mười lăm năm cũng được. Không có việc gì liền quay lại mười lăm năm trước chơi đùa cũng tốt vô cùng.


Tiểu Ma Diệp xoắn xuýt muốn chết, nhưng mà nói không được:"Còn... Còn có một vấn đề, thì... thì... Chính là em học... Học nghệ không tinh, chưa... chưa chắc có thể đúng hạn xuyên... Xuyên đến."


Lê Nhược bị nó chọc cho cười ha ha, hỏi nó làm sao lại nói cà lăm.


Tiểu Ma Diệp bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hoa Hồng:"Thì... Thì... Chính là... "


Tiểu Hoa Hồng tiếp lời:" Em làm cho nó cà lăm. Mấy ngày nay nhìn hắn không thuận mắt."


Lê Nhược sờ Tiểu Hoa Hồng, quả thực là tiểu công chúa kiêu ngạo, mà Tiểu Ma Diệp lại có chút khí chất cao lãnh.


Tiểu Ma Diệp cùng Tiểu Hoa Hồng đồng thời ngáp một cái, dọc theo con đường này chơi đùa không nhẹ, bọn họ bị chênh lệch thời gian.


Bọn họ ở trong chiếc nhẫn của Lê Nhược, vừa đi vào liền ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, lập tức tiến vào trạng thái ngủ.


Lê Nhược sờ chiếc nhẫn, vừa rồi như nằm mơ vậy.


Bởi vì ngày mai sẽ đi lĩnh chứng, nên Lê Nhược cơm tối ăn nhiều, chống đỡ không được.


Cô thầm mắng mình không có tiền đồ, chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao?


Tìm một chỗ không người, Lê Nhược kêu Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp, để bọn chúng đi tản bộ với cô.


Bọn họ ẩn núp ở chìa khóa trong túi xách cô, chỉ lộ ra hai con mắt, mới lạ nhìn mọi thứ thành phố.


Trên đường đến công viên có không ít ông lão mang cháu chơi ở ven đường.


Bỗng nhiên Tiểu Ma Diệp nói:" Cái đó... Thằng bé kia một... một.... một lúc nữa sẽ bị xe đụng." Nó thấy được năm phút sau sẽ phát sinh chuyện liền theo miệng nói ra.


Tiểu Hoa Hồng xoa lá cây nó:"Ngươi thật làm mất hứng."


Tiểu Ma Diệp không biết làm sao:"Là thật."


" Xuỵt. Đừng ầm ỹ. Là đứa bé nào?" Lê Nhược hỏi.


Tiểu Ma Diệp nói cho cô đứa bé trai kia mặc quần áo gì. Lê Nhược nhìn một cái, là bà nội mang theo cháu trai chơi ở trước cửa siêu thị. Đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi, nhưng chơi ở chỗ đó rất an toàn.


Cô hỏi Tiểu Ma Diệp:"Chính là ở chỗ đó bị đụng sao?"


"Ừ." Tiểu Ma Diệp cà lăm, mất hơn một phút đồng hồ mới nói rõ mọi chuyện. Đại khái chính là quả bóng trong tay bé trai bị lăn trên đường, nó chạy tới nhặt, vừa vặn xe tới.


Lê Nhược Lê Nhược:" Vậy chị sẽ chờ, không để cho bé đi nhặt banh."


Sự tình phát sinh giống như Tiểu Ma Diệp nói vậy. Bé trai kia từ trong siêu thị ôm ra một quả bóng da, đá một cái bóng liền lăn đến giữa đường.


Trong lúc bà nội còn chưa phản ứng, đứa trẻ đã chạy tới nhặt bóng. Lê Nhược đem bé kéo tới:" Để dì nhặt cho. Trẻ nhỏ không nên chạy ra giữa đường, nguy hiểm lắm."


Lúc này một chiếc xe con đi nhanh qua, an toàn.


Lê Nhược thở phào, cô rất buồn bực:" Tại sao chị có thể thấy siêu năng lực của các em?"


Tiểu Hoa Hồng ngẹo đầu:" Duyên phận của kiếp trước."


Lê Nhược càng tò mò:" Kiếp trước? Chị đời trước là ai? Làm gì?"


Tiểu Hoa Hồng cao hứng, cái gì cũng quên, không giữ lại chút nào nhắc tới:" Chị đời trước là làm khoa khảo ( khảo sát), vào núi gặp phải tuyết lở, chị lúc đó là cùng..."


Tiểu Ma Diệp đâm Tiểu Hoa Hồng, cắt đứt lời cô:" Nói nhiều lời chúng ta sẽ biến mất."


Tiểu Hoa Hồng lập tức im miệng, xin lỗi, hướng Lê Nhược nhún nhún vai:" Sau này không thể hỏi nữa, hỏi sẽ khiến em biến mất, vậy không có cách nào giúp chị."


Lê Nhược cũng không dám hỏi nhiều nữa, mang bọn họ tiếp tục hướng công viên đi. Dọc theo đường đi Tiểu Hoa Hồng hưng phấn không thôi.


Buổi tối Công viên nhiều người qua lại, Lê Nhược chậm rãi đi, khi không có ai bên cạnh thì cùng Tiểu Hoa Hồng nói chuyện phiếm.


Tiểu Hoa Hồng là con gái, bọn cô còn có đề tài.


Ở công viên vòng vo một vòng, dạ dày tiêu hóa không được tốt lắm, Lê Nhược liền đi về nhà.


Trong lúc cô cùng Tiểu Hoa Hồng trò chuyện hưng phấn, Tiểu Ma Diệp kinh hãi:" Không tốt."


" Làm sao vậy?" Lê Nhược cũng bị dọa cho giật mình.


Tiểu Ma Diệp:" Mười... Mười ... Mười phút sau chị... chị sẽ bị.... bị xe đụng vào."


Tiểu Hoa Hồng sợ hãi:" Ngươi chớ nói bậy bạ!"


Tiểu Ma Diệp không có nói tiếp. Trước kia nó không biết, bây giờ mới hiểu được, Lê Nhược cứu đứa bé kia, bị đụng chính là Lê Nhược. Đứa bé kia tránh khỏi thì Lê Nhược phải thay nó bị.


Lê Nhược thở ra, trong lòng cũng bắt đầu phát hoảng.


Cô hỏi Tiểu Ma Diệp:" Vậy chị có thể chết hay không?"


Tiểu Ma Diệp lắc đầu, nó tạm thời không tính ra. Vào lúc này bản lĩnh dự đoán tương lai giống như mất linh vậy.


Tiểu Hoa Hồng bắt đầu đánh Tiểu Ma Diệp:"Mới vừa rồi ai bảo ngươi lắm mồm? Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác? Ta muốn cho ngươi một tháng ngươi nói lắp trong một tháng."


Tiểu Ma Diệp "... "


Bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hoa Hồng.


Lê Nhược nhìn xung quanh, hai bên đường không có đất để tránh. Nếu như bây giờ cô trở về nhà, một mực ở trong nhà thì họa kia có thể hay không tránh khỏi? Dù sao mười phút cũng đủ để cô chạy về trong tiểu khu.


Nhưng Tiểu Ma Diệp lại nói:"Không... Không có cách nào tránh, tránh... Tránh... Không tránh thoát." Vừa dứt lời lại bị Tiểu Hoa Hồng đánh cho một trận.


Tiểu Hoa Hồng nức nở:" Ngươi nhanh nghĩ biện pháp hóa giải đi!"


Tiểu Ma Diệp không cách nào dự đoán lần hai. Nó không biết Lê Nhược sẽ ở đâu bị đụng. Chỉ biết là, chuyện này không cách nào hóa giải.


Lê Nhược làm cái hít sâu, không kịp suy nghĩ nhiều hướng về phía tiểu khu, chạy.


Cô chạy nhanh, sau mười phút đã chạy đến tiểu khu, trong đầu chỉ nghĩ đã an toàn.


Là họa thì không tránh khỏi. Còn chưa đi đến căn hộ của cô, trên đường chợt có chiếc xe hơi mất khống chế hướng cô vọt tới.


Chủ xe cũng bối rối, bị sợ không biết làm sao.


Cô ấy vốn là người sống ở năm 2006, không biết thế nào, tỉnh dậy liền phát hiện bản thân đang ở năm 2018.


Hai mươi phút trước, cô vừa đến thế giới 12 năm sau này, biết mười hai năm sau mình cùng mối tình đầu kết hôn rồi. Nhưng mối tình đầu của cô có vẻ đang ngoại tình. Người đàn bà kia gọi điện khiêu khích cô làm cô muốn đạp phanh xe dạy dỗ người đàn bà kia một phen. Trong cơn tức giận, cô đạp nhầm chân chân ga.


Lê Nhược tránh không thoát, ngã trên mặt đất.


Giờ khắc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang