Một buổi chiều mùa thu, từng đám mây bông chiếm cứ cả một bầu trời, dưới không trung thì mờ mờ ảo ảo, trên thì núi xanh tươi tốt, từng đóa mây trắng dày, chồng chéo nhau chầm chầm bay qua trong không trung.
Xe mây to to nhỏ nhỏ kéo dài cả mấy dặm, mấy trăm đứa nhỏ từ 14 đến 17 tuổi đang ríu rít nói chuyện.
Hàng đầu của xe mây tất cả đều là các thiếu nam thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, phấn khởi và căng thẳng áp lực theo. Đếm sơ sơ cũng đã tầm khoảng ít nhất 150 hay 160 người rồi.
Bọn họ đều họ Ngụy, toàn bộ là con cháu cao quý của nước Ngụy.
Đương nhiên, cái tôn quý này chỉ có ở hạ giới, chỉ là trong nước Ngụy này, nghĩ tới vùng đất hoang vu vô hạn này, cho dù nước Ngụy có chiếm được chín cái biển, ngay cả thiên mã cũng không bay ra khỏi được, nhưng nó cũng chỉ là một quốc gia phàm nhân nho nhỏ dưới hạ giới mà thôi.
Đại Hoang, vùng đất ngay cả thần hay người cũng không thể đi hết được, các quốc gia như nước Ngụy này ở trong Đại Hoang ít nhất cũng có tới mấy cái.
Hơn một trăm thiếu niên thiếu nữ quý tộc ăn mặc hoa lệ thì thầm, xe mây của mỗi người bồng bềnh chạy theo quỹ đạo của mình, thỉnh thoảng dưới sự điều động của chủ nhân hợp lại thành một với một xe mây khác thành một chiếc xe mây càng lớn và hoa quý hơn nữa.
Các thiếu niên đều rất kích động, mà cũng không thể không kích động được, nghĩ đến mấy trăm người này, sợ là có chín mươi phần trăm cả đời này chỉ có cơ hội một lần, có thể ngồi xe mây đi thượng giới này, vừa được mở mang kiến thức núi xanh miên man dưới chân, biển xanh bát ngát, vừa được vào thượng giới mờ ảo khó lường kia, đi dò căn cốt một lần, hoặc là giống như thứ kẻ hèn như ta, ở trước giám kính bị chiếu lên một cái.
Giám kính, đúng như tên gọi, nó chính là gương giám tiên, kẻ hèn như ta, không tới phiên tiên sứ phải hao tổn công lực, lần lượt dò căn cốt, định tiên mạch, chúng ta chỉ có thể giống như vịt trần gian, bị đuổi hết tới trước giám kính. Nghĩ đến giám kính kia, được xưng là chiếu, có thể hiện ra rõ ràng bộ mặt chúng sinh thế gian một trăm năm sau. Bởi vậy, tuy rằng vịt đông đảo, tuy rằng lúc đó ai cũng đều đã có một cái sinh nhật 150 năm gì đấy rồi, nhưng vừa giống lại vừa không giống, bị chiếu lên một cái có thể hiện ra đại khái, lại chọn ra người ưu tú tiến vào Hoa Thiên cung dò căn cốt, không hề bỏ sót người có tiên duyên nào cả.
Đáng tiếc duy nhất chính là, cho dù là thiên nhân thượng giới, hay là vịt trần gian, cả đời này, chỉ có lần đầu tiên soi gương mới có hiệu quả, lần sau soi lại, nó cũng chỉ là gương phàm trần.
Ta đang ngước nhìn những quý nhân xưa nay chỉ có thể mong không thể cầu, vui vẻ thưởng thức sự căng thẳng và phấn khích trên mặt bọn họ, ngồi bên trái ta là Ngụy Hồng dùng khuỷu tay đánh mạnh vào ta, nàng không để ý ta đau đến nhe răng há miệng mà chỉ vào mấy chiếc xe mây hoa quý phía trước, phấn thích kêu nhỏ: "A Chi, ngươi đoán xem ta thấy ai? Ta thấy Lương thiếu rồi! Trời ạ! Nhân vật cao cao tại thượng như Lương thiếu vậy mà cũng tới." Nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt say mê, "Ngụy Hồng ta đời này kiếp này, vậy mà lại có một ngày có thể đi chung một con đường với hắn, thật là có chết cũng không hối tiếc!”
Khuỷu tay của Ngụy Hồng quả thực có chút nặng, bởi vậy lúc ta quay đầu lại nhìn nàng, mặt ta nhăn nhó cực kỳ. Ta nhìn nàng, "Tiêu chuẩn tiên nhân là, cần đo căn cốt, vào được tiên môn rồi thì mới có thể phân loại ra được nhãi nhép với thiên nhân. Cho nên, ngươi đợi Ngụy Lương dò căn cốt xong rồi lại hẳn kích động sau.”
Ngụy Hồng vừa dứt lời, xe mây đang bay ở trước chúng ta bất chợt truyền đến năm sáu tiếng cười đều đặn, trong tiếng cười phì, một thiếu nữ xinh đẹp búi tóc hai bên ngạo mạn quay đầu lại, gật gật đầu với Ngụy Hồng, tỏ ý: "Ngươi cũng có chút mắt nhìn đó.”
Được nàng khen ngợi, Ngụy Hồng rất kích động, nàng đỏ mặt bối rối hành lễ với thiếu nữ, lắp bắp kêu lên: "Bái, bái kiến tứ tiểu thư của phủ Tướng quân.”
Không chỉ Ngụy Hồng, tất cả các thiếu niên thiếu nữ trên mười xe mây đang bay ở gần đây đều đồng loạt quay đầu lại vừa cung kính vừa hâm mộ nhìn về phía tứ tiểu thư của phủ tướng quân. Tương tự, vì tứ tiểu thư của phủ tướng quân khẳng định lời nói của Ngụy Hồng nên làm ta bị Ngụy Hồng sỉ nhục, cũng bị mọi người vừa khinh bỉ vừa khinh thường chế giễu.
Tứ tiểu thư dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm ta, uyển chuyển nhẹ nhàng nói: "Tiện nhân hèn ở chỗ không thủ đoạn nào không dùng, ngươi cũng họ Ngụy, thật sự là sỉ nhục họ Ngụy của ta, lần này sau khi về, ta sẽ bảo phụ thân hạ lệnh để một nhà các ngươi đổi thành họ tiện!”
Ầm—
Tiếng ồn ào và tiếng chế nhạo xung quanh như thủy triều ập đến.
Cơ thể ta lắc lư chao đảo.
Ta tự xưng mình có da mặt dày, người khác làm nhục ta thóa mạ ta, từ trước đến nay chưa từng để ý đến, nhưng tại thời khắc này, ta lại có phần không thể chịu được.
Xung quanh còn đang bàn tán xôn xao, "Có chuyện gì vậy?", “Ngươi không biết hả? Cô ta chính là Ngụy Chi á.", "Ngụy Chi gì?", "Chính là Ngụy Chi ở thọ yến của Minh tam công tử không biết xấu hổ tìm hắn cầu hôn đó.", "À há, thì ra là cô ta hả, nữ tử này đúng thật là không biết xấu hổ, Minh Tam công tử là quân tử cao quý, cô ta cũng không coi lại mình, lại còn dám ở trước mặt mọi người ép Minh Tam công tử cưới cô ta!"
"Đúng đó, nữ tử Ngụy Chi này là người không biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp trong đời đấy."
Tóc búi hai bên: bản gốc là 双丫, là kiểu tóc giống hình minh họa ở dưới.