Trần Độc Độc bây giờ đang ở trên xe lửa, cô ngồi xếp bằng gặm chân vịt trên chiếc giường nằm mềm mại.
Đối diện chính là bạn trai cũ cô vừa chia tay chưa tới hai tháng.
Bị cổ vịt làm cho mặt mày lấm lem nước mắt nước mũi, Trần Độc Độc vốn không định khóc, nhưng do quá cay, cô nhịn không được chỉ đành vừa sụt sịt vừa thưởng thức mỹ vị.
Chàng trai phía đối diện chau mày nhìn cô, trong mắt không phân biệt được là chán ghét hay là...sợ hãi.
Nếu biết trước người đối diện là bạn trai cũ của mình, cô đã không vội vàng vừa lên tàu đã lôi cổ vịt ra gặm.
Trước đó vài phút, cô vừa gặm cổ vịt vừa lướt điệt thoại, sau khi phát hiện người đối diện cũng là sinh viên thì vui vẻ ngẩng đầu muốn nhìn mặt đối phương.
Nếu nói sinh viên Nam Đại nhiều nhất lúc nào thì chính là lúc khai giảng và nghỉ hè ở trên tàu lửa, cô thấy dáng người cao ráo đặt rương hành lý lên chiếc giường đối diện, chiều cao làm cô có cảm giác phải ngửa mặt nhìn lên thật cao mới thấy được.
Lòng đầy mong chờ được ngắm trai đẹp, cho đến khi người nọ quay mặt lại, bốn mắt chạm nhau, không ai khác chính là người bạn trai cũ cô từng hẹn hò hơn một năm, cuối cùng không thể chịu nổi cảm giác bạo lực lạnh nên đã chia tay_ Thẩm Canh Lễ.
Tâm trạng ngắm trai đẹp của cô cũng mất hết, lại cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại.
Thẩm Canh Lễ ngồi xuống phía đối diện.
Anh quá cao, đôi chân kia còn rất dài, ngồi xuống rồi thì không duỗi thẳng được, tuy là giường tầng dưới nhưng anh quá cao, cong eo cũng không thoải mái.
Thẩm Canh Lễ quyết định nằm đọc sách.
Đọc sách cũng không được, không gian quá hẹp, hai chân còn phải cong lại.
Mà sau khi xe lửa chạy, Trần Độc Độc vì cổ vịt quá cay mà liên tục hít hà làm trò đều bị Thẩm Canh Lễ phía đối diện thấy hết.
Xấu hổ quá, cô lại làm ra chuyện mất mặt như vậy trước mặt bạn trai cũ vừa mới chia tay trong ầm ĩ không thoải mái của mình.
Trần Độc Độc nhanh chóng uống một ngụm nước.
Sau khi bình tĩnh lại mới nhìn Thẩm Canh Lễ phía đối diện.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
"Không phải đó chứ, Thẩm Canh Lễ, sao cậu cũng ở trên chuyến tàu này vậy, chuyến tàu này, cậu cũng đến thủ đô à? Không có khả năng? Cậu cũng đậu đại học thủ đô à?"
Thẩm Canh Lễ căn bản là không phản ứng lại với cô, dù nghe thấy cô nói nhưng vẫn nghiêng người đưa lưng về phía cô bình thản đọc sách.
Đúng là nhạt nhẽo!
Trần Độc Độc: "..."
Đúng là không nên tìm anh trò chuyện!
Mất mặt quá!
Bộ dạng như người chết này của anh cũng không phải lần đầu cô thấy.
Trần Độc Độc nghĩ, nhưng mà, người trước mặt thông minh như vậy, lần nào thi cũng là người đứng đầu khối, chắc là sinh viên của khoa kỹ thuật.
Nhưng mà, điều làm cô cảm thấy ngạc nhiên chính là, loại thiếu gia như Thẩm Canh Lễ cũng ngồi xe lửa sơn màu xanh ư???
Tuy là giường mềm, nhưng anh đi du lịch đều sẽ ngồi máy bay hạng thương gia, như vậy vẫn có thể chọn xe lửa xanh.
Trần Độc Độc thật sự không thể hiểu suy nghĩ của người có tiền.
Chắc là đang muốn trải nghiệm cuộc sống.
Người bình thường là: 100 cách yêu chính mình.
Mấy anh trai có tiền như này thì là: 100 cách trải nghiệm như người nghèo.
Trước đó, Thẩm Canh Lễ vì tò mò nên đã mặc bộ đồ ngủ thu đông dài màu hồng nhạt của cô, kết quả đêm đó bị dị ứng, phát ban cực kỳ nghiêm trọng, đi đến bệnh viện khám bệnh mà như sắp chết đến nơi vậy.
Kết quả bác sĩ chẩn đoán chính là: Mặc quần áo kém chất lượng dẫn đến dị ứng.
Đối với cô mà nói đó thật sự là một sự sỉ nhục!
....
Trần Độc Độc và Thẩm Canh Lễ đã ngồi tàu được vài tiếng đồng hồ, ngoại trừ lúc mới đầu nói chuyện bị lạnh lùng ngó lơ ra, sau đó cũng không có nói chuyện gì nữa, đây cũng là trạng thái bình thường khi hai người ở cùng.
Trần Độc Độc đã gặm hết cổ vịt.
Cũng đã đến giờ cơm trưa, Trần Độc Độc lấy hộp mì thịt bò dưa chua Lão Đàn của mình ra chuẩn bị đi nấu.
Ngồi tàu thì phải ăn mì gói với chân giò hun khói mới là đúng bài.
Cô nhìn Thẩm Canh Lễ hai tay trống trơn ở phía đối diện.
Anh chẳng mang theo gì cả.
Đây là đường đi thủ đô, tàu chạy cũng phải mất 30 tiếng.
Anh không đem theo mì gói, định uống gió Tây Bắc đấy à!
"Đến cả mì gói mà cậu còn không mang theo, định chết đói!"
Cô hỏi một cách chân thành, chàng trai vẫn luôn nằm đọc sách ở đối diện lúc này mới bỏ sách xuống, ngồi thẳng dậy, nhả lời vàng ngọc: "Tôi có tra web rồi, trên tàu có bán cơm."
Ăn cơm hộp trên tàu á..., anh không biết chiếc dạ dày thiếu gia khó hầu của mình.
Thiếu gia ăn uống gì cũng là đồ của nhà hàng năm sao đầy dinh dưỡng!
Trần Độc Độc pha mì gói quay về thì thấy Thẩm Canh Lễ cũng đã mua một hộp cơm.
Thiếu gia trầm tư nhìn hộp cơm có vẻ không được hài hòa về hương vị và màu sắc.
Không biết làm sao để dùng bữa.
Trần Độc Độc đi pha mì về gặp ngay lúc anh vừa cho một muỗng cơm vào miệng, sắc mặt hiện rõ biểu cảm khó nuốt.
Anh từ tốn nhả ra khăn giấy.
Trần Độc Độc ăn một miệng mì.
Ngon.
Thẩm Canh Lễ nhìn cô ăn mì.
Ngửi mùi thì có vẻ ăn ngon hơn nhiều so với cơm hộp.
Không nuốt xuống được.
Trần Độc Độc vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt đầy khao khát, cầu xin, đói khát của Thẩm Canh Lễ.
Nhưng anh chưa từng cầu xin ai.
Vậy nên, khó mà mở miệng nói thành tiếng.
Ngay lúc này, đích thị là cơ hội kiếm tiền tốt nhất.
Trần Độc Độc đưa hộp mì dưa chua thịt bò khác cho anh, tiếp đến là mã nhận tiền của mình, "200 một hộp, đồ tốt nên giá chát tí thôi."
Thẩm Canh Lễ quét mã chuyển cho cô 200.
Khoảnh khắc anh trả tiền thành công vừa hay nhân viên trên tàu đẩy xe đồ ăn đi ngang, mục đích đẩy mạnh tiêu thụ: "Mì gói, 10 tệ một hộp."
Thẩm Canh Lễ: "..."
Trần Độc Độc: "..."
Trần Độc Nghe thấy giá tiền xong cũng có chút áy này vì bản thân làm ăn gian thương, vậy nên nhiệt tình giúp anh đi pha mì.
Thẩm Canh Lễ chưa từng ăn mấy thứ này, đoán chừng là cũng không có biết cách pha.
Cô cầm mì nhanh chân vọt đi, lúc trở về đã pha xong, Thẩm Canh Lễ chỉ sẵn ăn.
Thẩm Canh Lễ chưa từng ăn mấy món như vậy, anh nhìn Trần Độc Độc ăn, sau đó học theo động tác của cô.
Mùi vị chắc là ngon hơi chút so với cơm hộp.
Nhưng chắc cũng chỉ là một chút thôi.
Trần Độc Độc nhìn anh dần chấp nhận nên nói đùa: "Ăn ngon đúng không, dưa chua này là mấy dì dẫm bằng chân đấy, như vậy mới chính thống, không phải dùng chân dẫm là tôi không ăn đâu."
Thẩm Canh Lễ: "..."
Thẩm Canh Lễ vừa cho một miếng dưa chua vào miệng, nghe cô nói vậy dạ dày như muốn trào ngược, lập tức phun ra.
Trần Độc Độc: "..."
.....
Mấy chục tiếng đồng hồ tiếp theo, Thẩm Canh Lễ không nói chuyện với cô nữa, cũng...cũng không ăn gì nữa.
Lúc nào đói sẽ uống nước.
Trần Độc Độc đã giải thích với anh, đây không phải dùng chân giẫm, có thể yên tâm ăn, nhưng mà Thẩm Canh Lễ không tin cô.
Nhưng mà, lời nói của người yêu cũ là lời độc ác nhất trên đời này, đúng là không thể tin được.
Xuống tàu, Trần Độc Độc chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm đến trường của mình báo danh.
Cô đã tra hành trình, từ ga tàu hỏa đi ra có tuyến đi thẳng đến trường của cô.
Trần Độc Độc nhìn điện thoại tìm đường, phát hiện ra Thẩm Canh Lễ ở sau lưng vẫn luôn đi theo cô.
Cô đi đông anh cũng đi đông, cô đi tây anh cũng đi theo.
Anh cứ luôn đi theo như vậy làm cô có hơi bực.
Trần Độc Độc dừng lại, xoay người nhìn chàng trai sau lưng, thở phì phò hỏi: "Thẩm Canh Lễ, cậu đi theo tôi làm gì?"
Thẩm Canh Lễ đứng thẳng cao hơn nhiều so với cô, nghe cô hỏi anh mới cúi đầu nhìn xuống: "Tôi cũng đến đại học A, cậu cũng đến đó, chúng ta cùng đường."
"Cậu cũng đến đại học A, cậu ghi danh đại học A á?"
Thẩm Canh Lễ không trả lời, nhưng biểu cảm rõ ràng là đang nói cô đang nói chuyện ngu ngốc gì không biết, đã nói vậy rồi còn không rõ nữa.
Trần Độc Độc thấy gì đó sai sai, thật sự sai.
Anh cũng thi vào đại học A, bây giờ đừng nói sẽ cùng cô ngồi tàu điện ngầm đó chứ?
"Cậu cũng đi tàu điện ngầm à?"
Thẩm Canh Lễ gật đầu.
Trần Độc Độc hiểu rồi, cô như tỉnh ngộ: "Tôi cứ bảo sao, lúc cậu cùng tôi đi xe lửa xanh tôi đã thấy sai sai rồi, bây giờ lại còn ngồi tàu điện ngầm, nhà cậu phá sản à? Sao đột ngột vậy, cậu lưu lạc đến bước này rồi á, tôi nói cậu bao nhiêu lần rồi đừng xài tiền phung phí quá, cậu cứ không nghe, giờ thì hay rồi, không còn tiền xài nữa thấy không!"
Thẩm Canh Lễ: "..."
"Vậy Chiêu Tài phải làm sao đây? Từ bé nó đã theo cậu sống sung sướng phú quý quen rồi, ăn toàn thịt bò cao cấp, trứng đà điều, bây giờ cậu phá sản rồi, không phải nói sẽ phải ăn cơm chó sao? Thê thảm quá."
Thẩm Canh Lễ nhìn bộ dạng đầy quan tâm của cô, là thật sự lo lắng, anh tức đến bật cười: "Cậu chửi tôi, nhưng lại quan tâm tội nghiệp một con chó?"