Mục lục
Ngỗ Tác Kinh Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Khung Gia Trữ năm thứ bảy, cuối xuân tháng tư.

Trừ Châu thành, Hạ Hà thôn.

Con đường nhỏ sau cơn mưa lầy lội không chịu nổi, trên đường người đi đường tốp năm tốp ba đi về hướng bờ sông, giống như vội vã muốn đi xem náo nhiệt.

“Đến đây đến đây! Ngỗ tác nghiệm thi đến đây!” Trương bộ khoái đầu đầy mồ hôi đẩy đám người đang vây ba tầng trong ba tầng ngoài ra, kéo một tiểu ca bộ dáng thiếu niên đến trước mặt Hàn bộ đầu, thở hồng hộc nói: “Lão đại, ta đã đem người tới!”

Hàn Thăng cau mày, liếc mắt trên dưới đánh giá thiếu niên trước mặt một lần, chỉ thấy hắn thân hình cực kỳ gầy yếu, hòm gỗ sơn đeo trên vai giống như muốn đè sụp hắn, trên người mặt một kiện áo ngắn màu than chì không mới không cũ, trên đầu còn đội một cái mũ rơm cũ nát, vành nón rộng nên không thấy rõ khuôn mặt hắn, dáng vẻ nhìn qua bất quá mười bốn mười lăm tuổi.

Nếu bộ dáng như vậy mà có thể nghiệm thi, thì heo mẹ cũng có thể leo cây rồi!

Trong nháy mắt, hỏa khí nửa ngày nay vì bị một đám phụ nhân la hét ầm ĩ lại dâng lên lần nữa, nhấc chân liền cho tên bộ khoái tên là Trương Thanh kia một cước, phẫn nộ gào mắng: “Không phải bảo ngươi đi Hạ Hà Thôn mời Kỳ lão đầu sao? Kiếm một tên tiểu tử đến cái lông còn chưa đủ dài đến đây góp cho đủ số, không muốn làm nữa có phải không?!”

Bờ sông sau cơn mưa vốn là hơi trơn trượt, Trương Thanh nhất thời không đề phòng trực tiếp bị quăng ngã như chó ngậm bùn, đám người xem náo nhiệt nhất thời ầm ĩ cười to, chỉ thấy hắn níu lấy một bánh xe trên mặt đất từ từ bò lên, sau đó dùng tay áo lau đi nước bùn trên mặt, nghẹn đỏ mặt, giải thích: “Kỳ lão đầu bị bệnh không thể rời khỏi giường, vị Kỳ tiểu ca này là đồ đệ duy nhất của lão...”.

Hàn Thăng còn muốn tiếp tục phát hỏa, lại nghe thanh âm trong trẻo của thiếu niên bên cạnh vang lên: “Hàn bộ đầu, tử giả vi đại, trước tiên vẫn nên nghiệm thi đi!”

Nói xong, không đợi Hàn Thăng lên tiếng, liền tự đi tới bên cạnh người chết, bỏ hòm gỗ trên vai xuống, từ bên trong lấy ra bao tay cùng khẩu trang mang lên, tự mình bắt đầu xem xét.

“Người chết là nam, hai mươi lăm tới ba mươi tuổi, thi ban trải rộng toàn thân, nhiều chỗ ám màu tím, không có phản ứng sự sống, đã sắp hoàn toàn hình thành thi cương, không có dấu vết bị ngoại lực di chuyển, bước đầu phán đoán thời gian tử vong là trong vòng sáu đến bảy canh giờ.”

Nàng đem thi thể lật lại, tiếp tục nói: “Tứ chi, bụng có nhiều chỗ bị đao làm bị thương, sau lưng có một chỗ trúng tên, nhìn theo tình trạng xuất huyết, tất cả miệng vết thương hẳn là bị trước khi chết, nhưng đều không phải là vết thương chí mạng, bởi vậy có thể loại trừ có sau khi bị ném xác. Nhiệt độ bên ngoài của tử thi khá thấp, làn da ở tay chân tái nhợt do bị ngâm, không loại trừ khả năng tử vong do nghẹt thở. Nguyên nhân chết cụ thể ta cần làm thêm một bước để kiếm tra.”

Một phen nói xong, hiện trường im ắng, lặng ngắt như tờ, vô luận là Hàn Thăng hay là thôn dân xung quanh, tất cả đều bị khí thế thanh lãnh cường đại của nàng làm cho chấn động, nhất thời quên luôn ngôn ngữ.

Thẳng đến khi nàng đứng lên đi đến trước mặt Hàn Thăng, nhíu mày nói: “Người ở đây nhiều tai mắt, Hàn bộ đầu nếu không ngại, ta đề nghị vận chuyển thi thể về nha môn rồi lại tra nghiệm.”

Thi thể là bị ngư dân phụ cận sông vớt lên, nơi này khẳng định không phải hiện trường xảy ra vụ án, lại thêm một hồi bị thôn dân dẫm tới dẫm lui như vậy, trên mặt đất tất cả đều là dấu chân loạn thất bát tao, manh mối có giá trị thật sự hữu hạn, hơn nữa, nàng cũng không có hứng thú tiến hành giải phẫu ở trước mặt quần chúng vây xem.

Thiếu niên thân hình mảnh khảnh, vóc dáng không cao, gần đến cằm của Hàn Thăng, bởi vì đứng ở trước mặt Hàn Thăng cao lớn uy mãnh càng thêm có vẻ nhỏ yếu đến đáng thương, nhưng, khi nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hàn Thăng, đôi mắt trong suốt bên dưới vành nón rộng thùng thình kia lại lộ ra một cỗ phong mang sắc bén, giống như có thể nhìn thấu lòng người.

“Khụ,” Hàn Thăng rốt cuộc lấy lại tinh thần, thu hồi lại khinh thị đối với nàng lúc trước, chăm chú nhìn nàng chốc lát, nói: “Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này họ gì?”

Thiêu niên hơi nhướng mày, ánh mắt lơ đãng nhìn qua Trương Thanh, nếu nàng nhớ không lầm, vừa rồi Trương Thanh đã cùng hắn giới thiệu về mình rồi mà?

“Lão đại, vị tiểu huynh đệ này theo sư phụ hắn họ Kỳ, tên là....” Trương Thanh có chút ngại ngùng gãi đầu, vừa rồi đi gấp quá, hắn quên hỏi tên của vị tiểu huynh đệ này rồi.

“Tại hạ Kỳ Thần, Hàn bộ đầu nếu có gì nghi hoặc, không ngại quay về nha môn lại nói?” Thiếu niên giống như nhìn ra Hàn Thăng muốn hỏi gì, lời ít ý nhiều mà nói.

Ánh mắt độc lạt, tiến thoái thỏa đáng, thật là một người có bản lĩnh. Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Thăng nhìn về phía thiếu niên không khỏi mang theo vài phần tán thường, lập tức phất tay gọi tới mấy nha dịch bổ khoái: “Người tới, đem thi thể về nha môn, những người khác giải tán đi! Giải tán giải tán!”

Trên đường Hàn Thăng đều nghĩ đến chuyện án tử, thủy chung không nói lời nào, mà Kỳ Thần vốn là người tính tình lãnh đạm, lại lười chủ động đáp lời cùng các bộ khoái khác, ngược lại là Trương Thanh kia cứ không ngừng ở bên tai nàng lải nhải không ngừng, nói đi nói lại không gì ngoài chuyện bảo nàng không cần sợ hãi, lão đại mặt lạnh tâm nóng vân vân, khiến cho Kỳ Thần không khỏi phiền lòng.

May là Hà thôn này là thôn trang gần Trừ Châu thành nhất, một đường trở về này cũng không tốn nhiều công phu, bằng không lỗ tai của Kỳ Thần thế nào cũng phải bị mài ra thành kén, nàng cá ba cây kẹo hồ lô, à không, năm cây, mấy cụ ông trong thôn cũng không có thả năng niệm được như hắn!”

Dân chúng ở Trừ Châu thành tại Giang Nam thật cũng không coi là giàu có và đông đúc, chính tích thu thuế hàng năm cũng chỉ miễn cưỡng đạt được trên trung bình. Tri phủ đại nhân là lưỡng bảng tiến sĩ mười năm trước, hiện giờ bất quá cũng vừa tuổi nhi lập, lúc trước thi đình xong thì trực tiếp bị ngoại phóng đến Trừ Châu, ngồi trên vị trí tri phủ Trừ Châu một lần là mười năm, chưa từng thay đổi qua.

Nói đến vị Trừ Châu tri phủ An Viễn Đạo An đại nhân này, tuy không nói là thanh liêm, yêu dân như con, nhưng ít ra có thể xử sự công bằng, chính thanh nhân hòa, cho nên cuộc sống của lão bách tính ở Trừ Châu thành này lại khá hơn nhiều so với các địa phương khác.

Lại nói phía Hàn Thăng lúc này trở lại phủ nha, đem sự tình bẩm báo cho Tri phủ đại nhân, trong ngôn từ đối với Kỳ Thần kia không thiếu ý tán thưởng, An Viễn Đạo sau khi nghe xong ngược lại cũng không có xem nhẹ vì ngỗ tác tuổi tác không lớn này, thậm chí còn sinh ra vài phần tâm tư tò mò, dự định tự mình xem hắn nghiệm thi.

Trong nha môn có bố trí phòng chứa xác, Kỳ Thần nhờ Trương Thanh tìm bút và mực tới, lúc này mới bắt đầu ghi chép tình huống cơ bản của người chết.

“Kỳ Thần, còn không mau lại đây bái kiến Tri phủ đại nhân?” Hàn Thăng sau khi tiến vào liền gọi Kỳ Thần.

Kỳ Thần nghe vậy cũng không bối rối, khẽ hạ bút trong tay xuống, tiến lên một bước, hướng An Viễn Đạo hơi chắp tay: “Tại hạ Kỳ Thần, yết kiến tri phủ đại nhân.”

An Viễn Đạo đưa mắt trên dưới đánh giá hắn một lượt, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu, trước không nói tới bổn sự nghiệm thi của hắn thế nào, riêng một thân lãnh tĩnh tự trì, khí độ không kiêu ngạo không siểm nịnh đã hơn xa người thường rồi, nâng tay nói: “Không cần đa lễ, bắt đầu đi!”

“Vâng” Kỳ Thần lạnh nhạt đáp ứng, lại nói: “Đại nhân, tại hạ còn cần một trợ thủ, để ghi chép kết quả nghiệm thi.” Nói xong, liền đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, trong lúc nói chuyện phiếm vừa rồi, nàng biết Trương Thanh này đã từng qua vài năm tư thục, là người biết chữ.

An Viễn Đạo gật gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang