"Tiểu vương gia nhà nào khiến sư huynh coi trọng như vậy?" Tân Di không để ý, nói đến đây, bỗng trợn tròn hai mắt, lắp bắp hỏi: "Đại sư huynh nói là.. Hãn Úc gửi thư đến?"
Tô Hòa nặng nề gật đầu một cái, mấy lần mở miệng nhưng không cách nào nói ra được.
Tân Di càng cảm thấy kỳ lạ, tiến lên mấy bước xem phong thư, Tô Hòa vô thức giấu đi, nhưng vẫn không kịp. Tân Di quét mắt qua một cái đã thấy bảy tám phần, thì ra là thiệp mời của Hãn Úc, hỏi các vị sư huynh sư tỷ trong rừng hạnh (*) có thể đến chúc mừng được không, còn nói tân nương thân thể suy nhược, hy vọng có thể mời được Tân Di lên phía bắc giúp nàng ấy xem mạch.
(*) Mỗi độ xuân về, hoa hạnh nở rộ, xuân sắc đầy vườn, người ta lại nhớ đến Đổng Phụng, nhớ đến sự tích của người thầy thuốc lấy sự cứu giúp người làm lẽ vui sống nên xưng tụng ông là "Hạnh Lâm Xuân Noãn" (Xuân ấm rừng hạnh), "Dự Mãn Hạnh Lâm" (tiếng tăm đầy rừng hạnh). Người đời sau vì tích này mà gọi giới y học là hạnh lâm.
Tân Di trầm mặc chốc lát, chợt cười nói: "Tại sao lại là ta?"
Tại sao lại là nàng? Rõ ràng trong rừng hạnh cao thủ nhiều như mây, cho dù là bản thân Hãn Úc, cũng không phải tay xoàng xĩnh, bất luận như thế nào, đều không tới phiên nàng.
Tô Hòa không dám nhìn ánh mắt của nàng, chỉ hàm hồ nói: "Có thể là.. hắn tin muội thôi."
Mượn cớ vụng về như vậy, lập tức khiến cả phòng xem thường, Tô Hòa không dám nói nữa, cúi đầu làm bộ nhìn phương thuốc trên bàn gỗ.
Hắn không nói, Tân Di cũng không hỏi, trực tiếp xuyên qua đám người đi vào hậu viện. Nàng tháo gùi thuốc phía sau xuống, thảo dược mới hái về trên còn dính vài giọt sương, hương thơm vô cùng thanh ngọt.. Hãn Úc lúc mới gặp cũng nói như vậy.
Lần đầu gặp nhau họ vẫn còn rất nhỏ.
Tân Di nhớ rõ đó là tiết đầu xuân, cây cỏ tươi tốt, đám sư huynh sư tỷ đều lên núi hái thuốc, để nàng ở trong hậu viện phân loại chọn lựa và bào chế thảo dược, bạch chỉ ngân hoa tía tô, hoàng sầm, liên kiều, bách thảo sương, từng loại phân chia chỉnh tề. Bỗng nhiên có người ở phía sau nói: "Đây chính là thảo dược sao? Thơm quá."
Quay đầu lại, là một thiếu niên mặc xiêm y bằng gấm vàng chói, mang mũ gấm nhỏ, không cao hơn nàng là bao. Sắc mặt hắn trắng bệch vô cùng, ngay cả trên môi cũng không có chút huyết sắc nào, nhưng lại có một đôi mắt rất đen, rất sáng, giống như màn đêm đen kịt, ánh sao chiếu vào yên tĩnh, không biết sâu bao nhiêu.
Thiếu niên nhìn thảo dược đầy đất không chớp mắt, thấp giọng hỏi: "Ngươi có thể dạy ta nhận biết chúng không?"
Âm thanh của hắn trong suốt như tiếng nước của con suối phía sau núi. Tân Di ngẩn người, nghĩ là con em nhà giàu đến đây cầu thầy trị bệnh, nên chỉ nói: "Đây là cách kiếm sống của hạ nhân, công tử vẫn nên đến tiền thính đi thôi."
Thiếu niên nghe vậy cười một cái. Hắn vốn sinh đã tốt, trong lúc cười tựa như ánh mặt trời đầu xuân chiếu thẳng đến, mắt cũng sáng lên. Tân Di không dám nhìn nhiều, lại cúi đầu xuống, thiếu niên kia cũng không đi, cứ đứng bên cạnh, hô hấp lúc dài lúc ngắn, nhiễu loạn nhân tâm, lại ngẩng đầu lên, thì lại không thấy đâu nữa.
Cũng không biết đi từ khi nào.
Tân Di nhìn thảo dược đã phân loại xong, hít sâu một hơi, quả nhiên có hương thơm nhàn nhạt, theo khoang mũi xông vào, trong lòng bỗng nhiên có chút an tĩnh.
Đến giờ ngọ dùng bữa, sư phụ đưa một thiếu niên mặc vải thô vào, nói là đệ tử mới thu, Giang Hãn Úc. Hãn Úc trông từng sư huynh sư tỷ, đến trước mặt Tân Di, ngừng lại một cái, cười nói: "Tiểu sư tỷ!"
Hắn nhấn mạnh chữ "tiểu", rõ ràng nàng không phải là nữ đệ tử nhỏ nhất.
Thế hệ thứ hạng trong rừng hạnh không lấy nhập môn sớm muộn làm chuẩn. Lại nói tiếp Tân Di lại nhỏ hơn Hãn Úc mấy tháng, thế nhưng danh phận sư đệ không thể bỏ được. Chỉ là hắn lại gọi nàng là tiểu sư tỷ, dường như thêm một chữ "tiểu" thì có thể chiếm thêm tiện nghi vậy.
Hãn Úc nhập môn muộn, sư phụ không rảnh rỗi, trình độ cơ bản đều là do Tân Di thay mặt dạy. Hắn hình như đối với cái gì cũng rất hiếu kỳ, bám vào mép giếng truy hỏi cái lăn lăn kia là thứ gì, lại quấn quýt lấy Tân Di dạy hắn đạp guồng quay tơ của sư nương, bất quá càng nhiều lúc đều ở đây nghe nàng giảng giải màu sắc từng loại từng loại thạch hộc (*), mùi vị hoàng liên, lai lịch Lưu Ký Nô.
(*) thạch hộc, hoàng liên, Lưu Ký Nô là tên thuốc, xem thêm nguồn gốc của Lưu Ký Nô: Huyền Thoại LƯU KÝ NÔ
Giảng hết < linh khu > lại đến < tố vấn >, ngày xuân trôi qua gió thu nổi lên, bỗng nhiên lại tuyết trắng mịt mờ, ngũ sắc rõ ràng, hứng thú dào dạt thuở thiếu thời, giống như đường vân trong lòng bàn tay rõ ràng lâu dài.
Tân Di từng hỏi hắn vì sao lại không mặc xiêm y hoa lệ lúc mới tới rừng hạnh, Hãn Úc từ trên cây nhảy xuống, thuận tay phủi bụi trên người, nói: "Không thích hợp."
Quả thực không thích hợp.. Hắn cùng với nàng, nguyên bản chính là không thích hợp.
Rõ ràng đã nghĩ thông suốt như vậy, chỉ không biết vì sao, cả một đêm trằn trọc, gối mềm làm bằng gỗ dầu ướt đẫm. Sáng sớm lúc soi gương, biết là không có cách nào gặp người khác, nàng đành để lại giấy trên bàn, viết ngoáy vài chữ: "Ta đi kinh thành giúp vị hôn thê của tiểu vương gia xem mạch, không cần tìm ta."
Nàng gọi hắn là "Tiểu vương gia" mà không phải Hãn Úc, vứt đi sạch sẽ như vậy. Thế nhưng đến lạc khoản* hai chữ "Tân Di", nàng chợt nhớ lại, cái này vốn là chữ tiểu triện hắn đã dạy cho nàng, chữ đẹp như hoa, giờ đây lại giống như một giấc mộng hoang đường, tay run một cái, màu mực cũng đậm hơn, lại tiện tay xóa đi.
*lạc khoản: Chỗ đề tên người viết thư
Xóa được chữ viết, nhưng không xóa được năm tháng.