Tĩnh lặng, cô độc, mêng mông, mộng mị vô thức đêm đen lại biến thành nơi tuyệt vời để những con thú khát máu săn mồi.
Và cũng là nơi con mồi bất lực khuất nhục chịu sự xâu xé dữ tợn của thú săn.
"Cộc, cộc, cộc" Hành lang yên tĩnh, độc tôn là tiếng giày da đen bóng hữu lực của kẻ ngự trị nơi này.
Sau cùng đôi giày tôn quý dừng lại trước cánh cửa sang trọng, đôi tay thon dài vươn tới mở ra.
Khung cảnh bên trong dần hiện. Quý tộc, xa hoa nhưng thứ gây chú ý với Cố Ngạo Thiên nhất có lẽ chính là chiếc giường gỗ trầm hương quý tộc ngay trung tâm phòng.
Người con gái xinh như hoa như ngọc an tĩnh ngủ nơi đó. Dưới ánh đèn ngủ yếu ớt phảng phất chút mơ hồ có thể nhìn rõ được ngũ quang cân xứng của cô, mày cong môi đỏ mũi cao mỗi nét trên người cô đều xinh đẹp tựa như tiên nữ.
Thân thể cô thập phần căng xứng ngực nẩy mông cong, yêu kiều giấu sau làn váy ngắn mỏng tùy thời chuyển động theo nhịp thở đều đều, lúc ẩn lúc hiện thực khiến lòng người xốn xang.
Da thịt trắng bóng, oánh nhuận dưới làn váy ren đen càng tôn lên vẻ trắng trẻo nhẫn nhụi, phá lệ quyến rũ... Mỗi tấc, mỗi tấc đều tinh tế như khung trúc xinh đẹp như đóa hoa anh đào nở rộ trong màn sương sớm, mộng nước đợi người đến nâng niu.
Nhưng Cố Ngạo Thiên tuyệt không phải là kẻ nâng hoa, hắn sánh vai là kẻ hái hoa. Đối với hắn phụ nữ chỉ là hồng nhan họa thủy...chỉ là thú vui tiêu khiển.
Bởi chăng ký ức của hắn về tất cả phụ nữ trong thế giới của hắn đều là mảng vụn xấu xa... Vết thương trên người hắn hay trong lòng hắn đều do phụ nữ gây ra...
Hôm nay hắn say xỉn đau buồn cũng do nữ nhân tạo nên, hắn hận, hận tất cả nữ nhân trên thế giới này...
Dưới ánh sáng nhạt nhòa yếu ớt của đèn hành lang, mơ hồ có thể thấy được nụ cười châm chọc.
Cũng không biết là muốn châm chọc kẻ nào. Là hắn? Là cô gái kia? Hay một người nào đó không rõ.
Trong bóng tối hắn dường như đã hòa quyện vào nó dung hợp thành một. Nguy hiểm cùng ma mị.
Từng bước từng bước hắn tiếp cận con môi trước mắt.
Càng đến gần hắn càng cảm nhận được mị lực kinh người của nữ nhân trước mắt.
Cô quá đỗi xinh đẹp, môi hắn lại câu lên, xem ra lời kẻ dâng cô lên cho hắn đều là sự thật, cô đúng là mỹ vị nhân gian.
Những lần trước cũng có kẻ đem phụ nữ ném qua cho hắn. Mỗi lần như thế hắn đều tuyệt tình từ chối nhưng hôm nay không hiểu sao hắn muốn buông thả bản thân...
Phải chăng do ký ức đau buồn nào đó trong tim hắn từng hồi vây lấy khiến hắn muốn tìm một nơi phát tiết... hay mơ hồ hắn nhìn thấy được hình ảnh của người con gái khác thông qua cô? Một đứa trẻ bị mẹ ruồng bỏ.
Tựa hồ đáng thương đến cùng cực nhưng hắn tuyệt không thương tiếc, một lần ngu ngốc đã quá đủ rồi. Lần này hắn nhất định sẽ không để sai lầm được lặp lại.
Cũng vì một lòng tin tưởng một lòng thương xót nên hắn mới nhận lại cái tát trời giáng từ người phụ nữ kia, mà cái tát này cũng làm cho hắn thức tỉnh như lời kêu gọi thổn thức khiến cho chút ấm áp cuối cùng trong tim hắn đều bị đóng băng.
Hiện tại, trong mắt hắn phụ nữ chỉ là hồng nhan họa thủy là công cụ để hắn phát tiết, tuyệt đối không có bất kỳ tư cách nhận lấy yêu thương của hắn.
Mà cô gái trước mắt hắn tuyệt không ngoại lệ.
Từng lớp từng lớp trút bỏ quần áo đắt đỏ trên người mình, rất nhanh cơ thể tráng kiện rám màu đồng của hắn liền lộ ra.
Bờ vai rộng lớn lực lưỡng, bắp tay vạm vỡ, cơ ngực căng nỡ, 6 múi săn chắc, cặp đùi vững vàng thẳng tắp... mỗi lớp cơ trên người hắn đều sặc mùi nam tính mạnh mẽ... Ánh mắt lóe lên khát máu, hắn tiến dần đến áp sát cô bắt đầu phát tiết.
Đôi tay hữu lực chỉ cần giật một cái miếng vải duy nhất che đậy thân hình tuyệt mĩ của người con gái liền bị xoét toạt thân thể trắng tuyết hoàn tòan bị phơi bày ngoài không khí, phá lệ xinh đẹp.
Mà cô lúc này lại giống như chịu lạnh trong vô thức run run một hồi
Hắn không chút kiêng dè thăm dò cơ thể cô, đi qua cổ thiên nga trắng ngần, vuốt tới xương quai xanh tinh tế, lướt đến đôi gồ bồng trắng nỏn đẩy đà tay hắn dừng lại ác ý trêu đùa nhão nặng thành nhiều hình dạng.
Cảm giác không tồi, giống như là chạm vào vải lụa thượng hạng thật làm hắn hài lòng.
Bị người đụng chạm tiểu mỹ nhân trên gường không khỏi khó chịu mày liễu thanh tú khẽ nhíu, đầu nhỏ hốt hoảng lắc, trên trán rịn ra chút mồ hôi giống như muốn chống cự.
Nhưng mắt cô vẫn gắt gao nhắm không cách nào mở ra được.
Trong bóng tối của cơn mê Phương Di Ái không tài nào thoát khỏi...
Đầu cô nặng trĩu, cơ thể cô mềm nhũn, sinh khí trên người như bị rút sạch.
Từng hồi khô nóng chạy loạn trong người cô, cơ hồ cảm nhận như có đôi tay ma quỷ ác ý chiếm tiện nghi trên người mình.
Cảm giác bị xâm chiếm ngày càng mãnh liệt, ngày càng chân thật.
Không! Cô không muốn!
Đôi mắt mở lớn trân trân nhìn về phía trước, lồng ngực phập phồng thở dốc, trên người cô rịn đày mồ hồi, không biết do hốt hoảng hay do sự trêu đùa của người đàn ông phía trên.
"Anh...đang làm....gì đấy"
Cô vội hét nhưng sự mềm nhũn trong người khiến âm thanh lí nhí nhỏ vụn như mèo con mè nheo...
Cô đã tĩnh nhưng trước mắt vẫn mơ hồ tối tâm, mông lung như màng sương đen dày kịt bao lấy mắt, khiến cô chẳng tài nào nhìn rõ hình thái trước mắt...
Cô chỉ có thể cảm nhận, cảm nhận từng tất da thịt của mình bị xâm hại, cảm nhận trên người nàng không mảnh vải cho thân bị người đùa bởn.
Khinh khủng!
Tại sao? Tại sao cô lại ở đây? Hơn nữa còn ở dưới thân của ngươi đàn ông xa lạ, mà hắn ta lại ngan nhiên xâu xé cô.
Cô đang bị cưỡng ép!
Cố Ngạo Thiên nghe được thanh âm hoảng thần của cô cũng chẳng lấy làm quan tâm, có cũng chỉ là nhếch môi khinh thường.
Đã đến đây làm đồ chơi cho hắn còn làm ra bộ dáng thanh thuần.
Được đem qua cho hắn, ít nhiều cũng phải trãi qua huấn luyện học cách lấy lòng nam nhân, thuần khiết trên người cô, hắn đương nhiên hiểu rõ đều là giả dối.
Đều là một giuộc với người phụ nữ kia.
Muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn?
Trò cũ rích này hắn chẳng lấy làm thú vị...
Chỉ là hắn không biết lần này suy đoán của hắn hoàn toàn sai rồi, cô gái trước mắt hắn cái gì cũng đều là chân thật mà phơi bày.