Giữa trưa một ngày mùa thu, trời nắng chói chang.
Vùng này đã lâu không có mưa, nước ở thượng nguồn con sông nhỏ dần cạn.
Trên đồi nhỏ, trong hang đá, dưới ánh nến, một đám thương thử đang tụ họp.
Năm nay mùa màng bội thu, trên bàn bày đủ các loại hoa quả, một đám thương thử ngồi vây kín xung quanh bàn, nhưng thế nào lại có một chỗ còn trống.
Đồng hồ cát trên ban đã rất lâu không có cát rơi xuống.
“Ai lại đến muộn thế?” Một thanh âm già nua trầm thấp vang lên ở chỗ đầu bàn.
Mỗi khi có người tới họp trễ, bộ râu dài bạc trắng của tộc trưởng thương thử lại dựng lên, có vẻ khá tức giận.
Nhiều năm không nhàn nhã yên bình, tính kỷ luật của đám tiểu bối trong tộc dần mất đi, đội ngũ bắt đầu khó dẫn dắt, nghĩ tới điều này, tộc trưởng thương thử híp mắt lại, liếc nhìn chỗ trống kia, định bụng hôm nay sẽ đánh mông tên tiểu bối dám tới trễ kia, nhất định phải giết gà dọa khỉ.
Đám thương thử quanh bàn, con nào con nấy giương cái đầu to đưa mắt nhìn nhau, vừa ăn quả vừa xì xào bàn tán.
Cảm giác có kẻ sắp gặp xui xẻo!
Tiểu Bạch nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Lan bên cạnh, hai nắm tay nhỏ của hai con chạm vào nhau dưới gầm bàn. Vừa ăn quả vừa xem Đại Bạch bị ăn đòn, còn chuyện gì vui hơn chuyện này.
Trong khi hai tiểu gia hỏa đang vui vẻ cầu nguyện, một con chuột bạch lớn toàn thân ướt đẫm chạy vội vàng trong hang, tung chân nhỏ ngồi gọn lên chiếc ghế trống, cuống quýt nói: “Tộc trưởng, ta vừa nhân lúc nước sông phía đông cạn, ngồi lá sen bơi sang bờ bên kia.”
“Cái gì? Ngươi qua sông?!” Cả đám cùng kinh hô.
Già trẻ lớn bé trong hang nhao nhao bàn tán, bao năm rồi không ai có thể vượt qua con sông kia, hiện giờ qua sông cũng đồng nghĩa gia tộc có lãnh địa mới, quả hái được có thể chất đầy kho, cả đám sau này có thể thoải mái ăn no bể vụng. Đây chính là đại sự, một đại sự đủ để ghi vào sách sử Thương Thử tộc.
Cả đám cùng nhìn về phía tộc trưởng, con nào con mấy mặt mày hớn hở, muốn xem tộc trưởng sẽ ban thưởng gì cho Đại Bạch, đợi sau khi mở hội còn phải để Đại Bạch mời khác, ai bảo vận khí nó tốt như vậy, không chia sẻ với nó một chút thì làm sao chịu cho nổi.
“Hừ.”
Tiểu Bạch khẽ hừ một tiếng, hai cái tai to cụp cả xuống, cảm giác quả trong miệng không còn ngọt nữa, không thấy đánh đòn mà lại còn lập công, chẳng lẽ thực lực quan trọng hơn bề ngoài, thực là khó chịu mà.
“Tiểu tử vận khí không tệ, bên đó là quê hương tổ mẫu ta, lão nhân gia người năm đó cưỡi một mảnh lá sen phiêu dạt qua bên này, sau đó gả cho tổ phụ ta.” Tộc trưởng giả cả hơi kinh ngạc, mắt mở lớn, tay nhỏ một sợi râu rồi hỏi với vẻ chờ mong:
“Qua bờ bên kia xong, ngươi đã thấy những gì?”
“Báo cáo tộc trưởng, không thấy gì, ta vừa qua sông đã nghe có tiếng đánh nhau từ ngọn núi kia truyền tới. Ta bèn cẩn thận đi vào núi, bò lên một cây đại thụ, thấy một nhóm nhỏ nham thử đánh cho một đoàn thương thử răng rơi đầy đất. Thấy đám thương thử sắp chịu hết nổi, ta sợ bị phát hiện liền vội vàng chạy trốn, quay trở lại bên này.”
“A!” Những tiếng hô bật thốt ra, nhưng lần này không phải kinh ngạc mà tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Tất cả không phải lo, cứ coi như nham thử có thể qua sông, ta cũng có thể đánh bại bọn chúng.” Tiểu Hôi cường trang quơ quơ nắm đấm nhỏ, tràn đầy tự tin nói, nhà nó anh em đông nhất, thường ngày đánh nhau chưa lần nào bị thua.
“Nham thử hung tàn nhất, chúng ta đánh thắng chúng bằng cái gì? Chỉ bằng bộ giò ngắn nhỏ với lỗ tai bé teo của ngươi sao?” Đại Lục vỗ bụng, tiếng phản bác.
Bị coi thường, Tiểu Hôi dựng cả hai tai lên, tức giận nói: “Không đánh sao? Vậy thì đưa ngươi qua, ngươi mập như vậy chắc chắc nham thử rất thích, nói không chừng chẳng cần qua sông nữa.”
“Ta thấy dù nham thử tới, chúng ta cũng có thể đầu hàng bọn chúng, không cần phải phản kháng, tất cả cùng làm bạn tốt.” Tiểu Tử rụt rè đề nghị.
“Ngươi cái đồ hèn nhát thích đầu hàng này, nham thử một khi phát hiện chúng ta thì sao có thể tha cho chúng ta? Chúng ta tốt nhất nên đi trốn một khoảng thời gian.” Đại Hoàng vỗ bàn một cái, đề nghị cả hội chạy trốn.
“Ngừng, ngừng, ngừng! Tất cả không phải cãi nhau! Ta nghe nói trên núi cao ở phía tây bên kia sông có một đám mèo rừng, chúng ta có thể mời bọn chúng tới bảo vệ chúng ta.” Tiểu Lan ngây thơ giơ tay lên, trình bày một biện pháp.
“Không được, mèo rừng có thể sẽ ăn chúng ta. Khi chúng đến thì ngươi sẽ bị ăn đầu tiên, ngươi mềm nhất đó.” Tiểu Hắc đầu lắc như trống bỏi.
“Vậy thì tìm một con mèo rừng ăn no, như thế nó có thể bảo hộ chúng ta mà không đi ăn chúng ta.” Tiểu Lan không phục, nghĩ ra một “sáng kiến” khác.
“Ta nghe nói có một giống mèo gọi là mèo nhà. Mèo nhà không ăn chúng ta, chúng ta đầu nhập dưới trướng mèo nhà, mỗi ngày tiếng cống quả đi.” Tiểu Hoa ngập ngừng nhỏ giọng nói.
“Phải phải phải, chúng ta đầu nhập mèo nhà, tiếng cống Tiểu Hoa cho mèo nhà.” Tiểu Bạch thấy khả thi, càng nghĩ càng vui vẻ, lập tức kéo Tiểu Lan nhảy lên ghế, giơ hai tay khua múa, uốn éo mông nhỏ, miệng hát vang: “Mèo ăn chuột chỉ là tin đồn, đầu nhập mèo nhà í a là có thể dựa vào ới a. Nham thử tới, cả đám bị đánh ngã há ha.”
Một đám thương thử tranh cãi lộn tùng phèo mà hồi lâu cũng không có kết quả, cuối cùng cả đám lại cùng nhìn về phía tộc trưởng chờ lão ra quyết định.
“Được rồi được rồi, mọi ý kiến ta đều đã nghe. Ta quyết định chúng ta đêm này cùng nhau hành động, nhân khi trời tối, nhanh chóng ngắt hết sen trong sông, về sau không ai được đến gần bờ sông, tránh để nham thử phát hiện.” Tộc trưởng vỗ bàn ra lệnh.
Tộc trưởng nói xong liền rời khỏi ghế chủ tọa, chống quải trượng chậm rãi đi đến cửa hang, ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, khẽ thở ra rồi lẩm bẩm: “Liệt tổ liệt tông phù hộ, trời mau đổ mưa, trời mau đổ mưa…”
…
Một nha hoàn áo xanh đầu búi tóc bánh bao đứng trong đình nghỉ mát, đọc xong một chữ cuối cùng liền khép quển sách màu lam trong tay lại.
Ngoài đình là một hoa viên rực rỡ trăm tím ngàn hồng, muôn loài hoa đua nhau khoe sắc, vươn cánh e ấp trên nền lá xanh mơn mởn, xa xa là hồ non bộ, hàng lang đình đài uốn lượn, khắp nơi tử đằng rủ xuống, thúy trúc dập dờn, làm người ta tâm tình thư thái.
“Thế thôi? Truyện vớ vẩn gì đây, ấu trĩ. Nghĩ ta là trẻ con sao?” Một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn mềm mại, yểu điệu nằm trên một chiếc ghế tựa bằng bạch ngọc trong đình, một tay khẽ vuốt con mèo bạc đang nằm sấp trong ngực, trên mặt đất đặt một đôi giày thêu.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy màu trắng, làn váy trắng như tuyết đổ xuống mặt đất như thác nước, eo thon thắt lỏng lẻo một chiếc đai bằng lam ngọc, trên đai đính một chiếc nơ hình bươm bướm.
Trên mặt nàng mang một chiếc khăn lụa mỏng màu trắng. Khăn lụa ép sát vào chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo, để lộ ra nửa miệng nhưng vẫn không thấy rõ dung mạo nàng. Mái tóc dài đen nhánh của nàng xõa tung trên ghế, cổ trắng nõn treo một miếng bảo thạch đen nhánh, màu đen kia như hố sâu thăm thẳm, hút hết ánh sáng xung quanh vào trong đó.
Hai chân nàng để trần, một chân gác lên ghế, một chân khác uể oải buông thõng bên ngoài ghế, thỉnh thoảng khẽ đung đưa.
Hai thị nữ đứng cạnh ghế tựa, một người nhẹ nhàng quạt cho thiếu nữ, một người cúi nửa người bên cạnh ghế tựa, tay bóc vỏ một thứ quả màu lục không rõ tên.
“Cha còn nói tác giả có tài, thực sự chỉ là hư danh. Viết ra loại sách này, tính lừa trẻ con sao.” Thiếu nữ váy trắng nhếch miệng nói nhỏ. Thị nữ liền đưa hoa quả màu lục đã được bóc kỹ tới bên miệng nàng, đồng thời cầm một tấm khăn lụa, nhẹ nhàng lau vệt nước trái cây tràn ra bên khóe miệng nàng.
Thiếu nữ đưa tay trái ra rồi hạ xuống bảo thị nữ lui ra, bàn tay nhỏ trắng như tuyết, làn da lấp lánh như pha lê trên cánh tay như lộ ra, lờ mờ có thể thấy từng đường kinh lạc bên trong, cả người nàng tựa như một khối ngọc bích không tì vết được thần nhân điểm hóa mà biến thành hình người, hoàn làm một thể với chiếc ghế ngọc.
“Tiểu thư nói không sai, nội dung sách này nhàm chán cực độ, vậy mà lại có người nghĩ nó hay, còn bán chạy nữa.” Nha hoàn áo xanh gật đầu như bổ củi, nói phụ họa.
“Ta nghe nói là tiểu thư mấy ngày trước trở về phủ, ban ngày đi dạo khắp nơi, nửa đêm còn tới phía nam xem kịch ma. Lão gia chẳng nghe ai nói bậy, mới đi mua mấy cuốn truyện này để tiểu thư giải buồn.” Thị nữ đang quạt cũng góp chuyện nói: “Kịch ma tối qua vẫn là hay nhất.”
“Đúng vậy nha, vẫn là các ngươi hiểu ta nhất.” Khuôn mặt nhỏ dưới lớp khăn lụa của thiếu nữ lộ ý cười, vui vẻ nói.
“Meo”, mèo bạc trong ngực nàng đúng lúc này cũng phát ra một tiếng kêu non nớt, hai con mắt mang hai màu vàng kim, hổ phách lấp lánh như hai viên bảo thạch.
“Tiểu thư nói phải, kịch ma hiển nhiên hơn xa mấy quyển sách thế này.” Nha hoàn áo xanh vừa nói, vừa đưa một tay che mắt mình, le lưỡi với thị nữ cầm quạt.
“Cha nhất định chưa đọc quyển truyện này, lại bị mấy kẻ bán sách bên ngoài lừa gạt. Không được, ta phải đi nói cho cha. Cứ nói…ừm, sách của tác giả này rất dễ đọc, để cha mua nhiều một chút, đợi khi cha ta đọc nó, sắc mặt chắc chắc rất khó coi. Ha ha!” Nghĩ tới đây, thiếu nữ váy trắng càng vui vẻ hơn.
Nghĩ là làm ngay, nàng đặt ngón cái tay phải lên ngón út rồi búng nhẹ, cuốn sách màu lam trong tay nha hoàn áo xanh thình lình bay lên trời rồi rơi lên trên mặt bàn. Một cơn gió thổi qua, những trang sách nhanh chóng lật theo, hình minh họa cũng sách cũng theo trang sách hiện lên, trong hình minh họa vẽ bầy thương thử đang tung tăng nhảy nhót, tựa như đang vui vẻ khiêu vũ.
Thiếu nữ ôm mèo bạc vào trong ngực, người nhẹ nhàng bay lên, mặc kệ khăn lụa lượn lờ rớt xuống, nàng nhón chân một cái nhảy ra khỏi tiểu đình, hai chân như chuồn chuồn điểm nước, lăng không đạp trên cỏ xanh, qua hai ba nhịp liền biến mất ở phía xa xa.
“Ấy, tiểu thư, tiểu thư, chậm một chút, chờ chúng ta với.” Nha hoàn áo xanh bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, cuống quýt quơ cuốn sách lên, nhặt tú hài rồi lập tức cùng hai người thị nữ nhanh chóng đuổi theo.