Vương triều Đại Thịnh, mùa xuân Cảnh Liệt năm thứ 7.
Cảnh Liệt Đế đăng cơ đã 7 năm, đầu đội khảm bào phát kim quang, trên mình mặc long bào, ở phía trên điện Kim Loan, cùng văn võ đại thần ăn mừng sinh thần hai mươi ba tuổi của hắn.
Một loạt nữ tử thướt tha ở trên đại điện kim bích huy hoàng005 mà ca múa. Nhưng Cảnh Liệt Đế ngồi trên long ỷ cũng không thèm liếc mắt nhìn các nàng một cái, hai mắt vẫn nhìn chăm chú chén rượu hoàng kim trong tay, nhìn như không nhìn.
Các quan đại thần đang ngồi phía dưới, nhìn mà nơm nớt lo sợ, âm thần phán đoán tâm ý Thánh Thượng, dù sao hắn cũng là Tà Hoàng Ngao Trinh giết người không chớp mắt.
Cứ nghe Cảnh Liệt Đế — Ngao Trinh ba tuổi khắc chết thân mẫu006, mười hai tuổi tự tay đâm Tứ Hoàng Tử Ngao Dục, mười bốn tuổi đã đưa Thất Hoàng Tử Ngao Tề xuống Hoàng tuyền để đi lên ngôi Thái Tử.
Khi mười lăm tuổi, không hề để ý đến cốt nhục tình thân, kiên quyết bắt Tiên Hoàng nhường ngôi và nhốt người trong Từ Kim Các, sau đó phái người bí mật giết chết. Mười sáu tuổi đăng cơ xưng Đế, tự phong Cảnh Liệt Đại Đế.
Cách đây không lâu, hậu cung phi tử phát sinh án hạ cổ khiến cho người ta sợ hãi. Chuyện này không chỉ suýt chút nữa hại chết đương kim thiên tử, sau khi điều ra rõ ràng hung thủ, từ Hoàng Hậu đến Quý Phi, cho tới cung nữ thái giám, người người đều là thị thiếp phụng dưỡng gần Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng giận dữ nghiêm trị, toàn bộ phi tử hậu cung không một ai may mắn thoát khỏi, sự việc phát triển cho tới bây giờ không quá nửa tháng, Hoàng Thượng liền không giống như có việc gì, giống trống khua chiên lệnh triều thần cùng hắn tổ chức sinh thần yến.
Một khúc ca múa vừa xong, Quốc sư Ân Thái Cực đương triều dưới một người trên vạn người chậm rãi đứng dậy, giơ chén rượu lên:
“Đại Thịnh nay quốc thái dân an007, cũng là nhớ phúc đức của Hoàng Thượng, hôm nay sinh thần của Hoàng Thượng, lão thần đây chúc bệ hạ vạn thọ vô cương.”
Quốc sư dẫn đầu mọi người đứng dậy kính rượu chúc mừng.
Ngao Trinh ngồi trên long ỷ mỉm cười, tao nhã giơ cao chén rượu lên đáp lễ.
Một số quan viên nhân cơ hội này tranh thủ dâng lên các vật quý báu để lấy lòng thiên tử.
Đến phiên Ân Thái Cực dâng lễ vật lên, chỉ thấy hắn đứng dậy vỗ tay hai cái, tiểu thái giám lập tức xoay người đi ra ngoài, không lâu sau, một nhóm bạch y nữ tử nối đuôi nhau đi vào điện, ai cũng dáng người xinh đẹp, khí chất thoát tục.
Ân Thái Cực hướng tới Hoàng Thượng mỉm cười khom người hành lễ:
“Bệ hạ, hiện nay hậu cung không một bóng người, lão thần đã phân phó viên quan các nơi, đem ái nữ trong nhà đưa vào trong triều, để phong phú hậu cung của bệ hạ.”
Nói xong. Hắn đắc ý giơ cánh tay lên, chỉ thấy các nữ tử thướt tha quỳ phục xuống.
Các đại thần trong triều âm thầm bóp cổ tay.
‘Vì sao mình không nghĩ đến dâng lên lễ vật này?’
Hiện nay hậu cung như thùng rỗng kêu to, mà bọn họ chỉ lo Hoàng Thượng chỉ lo đặt mình trong bóng ma của việc nữ tử hậu cung từng gây nên sóng gió mà quên mất Hoàng Thượng dù sao cũng là nam nhân, ngày qua ngày cũng cần có nhu cầu giải thoát mưa móc.
Ngao Trinh ngồi trên long ỷ, một tay nâng chén rượu, một tay chống cằm, liếc mắt nhìn các nữ tử quỳ trên điện.
“Quốc sư thật là có tâm.”
Hắn khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu đem rượu uống cạn.
“Tất cả bình thân, đứng lên cho Trẫm nhìn một cái.”
Ân Thái Cực vui mừng trong lòng, nhanh mệnh lệnh cho các thiếu nữ chia thành hai bên, tả hữu năm người.
Nữ tử đầu tiên dịu dàng cúi đầu.
“Tiểu nữ họ Triệu tên Như Yên, thứ nữ008 Ngự sử Tần Châu, năm nay mười sáu tuổi, tinh thông cầm kì thi họa…”
Sau một phen tự giới thiệu, lại khom người, dáng vẻ tiểu thư khuê các bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng Ngao Trinh ở thượng vị lại không chút để ý, chỉ nhìn vào ly rượu trong tay, tựa hồ không đem nữ tử đa tài đa nghệ này để vào mắt.
Một số thần tử không đồng ý với hành động này của Ân Thái Cực, trong lòng không khỏi trào phúng.
Mọi người đều biết, đương kim thiên tử quyền cao mà không nặng sắc, cho dù hậu cung của hắn từng có mỹ nữ vô số, nhưng sau khi phát sinh cổ án, hắn lập tức không chút lưu tình đem toàn bộ hậu cung diệt trừ, từ đó cũng có thể hiểu được chút ít.
Nữ tử thứ hai tiến lên, tên gọi Đường Bích Nhi, phụ thân là quan lớn trong triều, cùng Ân Thái Cực có giao tình cực kỳ sâu.
Nữ tử thứ ba xinh đẹp động lòng người, không chỉ là một người đàn hay mà còn là người vẽ đẹp.
Đáng tiếc, vị Hoàng Đế trẻ tuổi ngồi trên long ỷ, từ đầu đến cuối chỉ duy trì một tư thái, trong mắt không có nửa phần gợn sóng vì nữ tử thoát tục xuất hiện.
Ngay lúc gần xong phần tự giới thiệu của các nàng, hắn thực có sinh ra ham muốn ngáp ngủ một cái.
Thân là vua một nước, cả đời gặp nhiều nhất chỉ sợ là mỹ nhân, mà nữ tử trước mắt trong mắt dân thường có lẽ là tiên nữ hạ phàm, nhưng mà đối với hắn mà nói, sắc đẹp của các nàng cũng chỉ là tầm thường.
Hắn vốn định muốn đem tất cả các nàng nhận lấy, nếu thực sự cần, sẽ gọi Tiểu Ngưu Tử tùy tiện chọn một người trong bọn họ làm công cụ ấm giường.
“Dân nữ Tần Oản Khanh…”
Nữ tử cuối cùng tiến lên, vừa dứt lời, điện Kim Loan đột nhiên tối lại.
Lúc này đang là giờ ngọ tam khắc009, vốn mặt trời ở trên cao chói chang, phúc chốc trong ngoài điện chỉ toàn màu đen.
Nhất thời có người kêu lên một tiếng.
“Thiên cẩu ăn mặt trời a”
Thanh âm kêu to giống như tiếng sấm, đánh vào đại điện khiến nó trong phút chốc lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Các tiểu thư mới vừa rồi còn đem hết khả năng tao nhã hào phóng của chính mình cố gắng biểu hiện ra bên ngoài, giờ phút này toàn bộ sợ tới mức hét lên chói tai.
Đối mặt với tình huống này, Ngao Trinh cũng không khiếp sợ quá mức, chỉ hạ một mệnh lệnh.
“Đốt đèn!”
Lập tức có cung nhân trong điện châm nến lên.
Hắn phóng mắt nhìn lên, sắc mặt quần thần trong đại điện đều tái nhợt hoàn toàn khác với bộ dáng thường ngày.
Ân Thái Cực tự xưng có thể đoán trước thiên cơ trấn định bấm ngón tay mà tính toán.
“Thiên cẩu ăn mặt trời, đây chính là hung tượng, chỉ sợ có đại nạn giáng xuống Đại Thịnh ta.”
Cao cao tại thượng Ngao Trinh nghe được liền nhíu chặt mày.
“Hoàng Thượng, dân nữ có thể giải thiên tượng này.”
Mọi người ở đây ngươi một câu, ta một lời, tranh cãi ầm ĩ không ngớt, một tiếng nói thanh thúy ở đại điện vang lên.
Ngao Trinh dựa vào ánh nến, đánh giá bạch y nữ tử cách hắn không xa.
Không biết vì sao, nữ tử này mặc dù ăn mặc giống như đúc với các nữ tử khác, nhưng khí chất cùng ánh mắt của nàng, lại phát ra thần thái sắc bén cùng trí tuệ. Hắn lại tự nhiên sinh ra cảm giác rung động bởi ánh mắt không hề sợ hãi nhìn hắn chằm chằm của nàng. Nhưng rất nhanh hắn tự trách bản thân.
‘Thân là Đế Vương thế mà lại bị một nữ tử nhìn chằm chắm đến mức suýt nữa làm ra hành động thất thố.’
“Thật to gan, lại dám ở trước mặt Thánh Thượng làm càn!”
Bên cạnh Ân Thái Cực lập tức nói.
Tần Oản Khanh cười nhìn hắn.
“Quốc sư vừa mới không phải là nói Thiên cẩu ăn mặt trời tất có đại nạn sao, nhưng dân nữ không cho là như vậy.”
Nàng cũng không bởi vì đối phương là Quốc sư quyền khuynh triều chính mà e ngại, ngược lại vẻ mặt cùng giọng nói mang theo vài phần khiêu khích cùng tự tin.
Ngao Trinh hừ nhẹ một tiếng.
“Lá gan thực không nhỏ, như vậy ngươi nói, thiên tượng này giải thích như thế nào?”
Chỉ thấy nàng không chút hoang mang hướng Quân Vương thi lễ.
“Nếu dân nữ không tính toán sai, thiên tượng này, chính là ông trời muốn ám chỉ với Hoàng Thượng một việc.”
“Nói hươu nói vượn! Ám chỉ cái gì mà ám chỉ? Bằng một con nhóc như ngươi, cũng muốn học bổn Quốc sư đoán trước thiên cơ sao?”
Ân Thái Cực hắn có thể đi tới địa vị như ngày hôm nay, cũng là một phen công phu.
Thiên cẩu ăn mặt trời loại thiên tượng trăm năm khó gặp này đột nhiên xuất hiện, đúng là thời điểm có lợi cho hắn, tiểu nha đầu này lại đến đây làm hỏng chuyện tốt của hắn, đáng giận đến cực điểm!
Tần Oản Khanh không chút để ý tới lời răn dạy của Ân Thái Cực, mà là không chớp mắt nhìn chăm chú đương kim thiên tử.
Ngao Trinh bị nàng dùng ánh mắt kiên định dị thường nhìn đến mức ngẩn ra.
‘Nữ tử này ôn nhu dịu dàng, nhưng ánh mắt lại có khí thế hết sức khiếp người.’
Hắn ra hiệu ý bảo Ân Thái Cực câm miệng, phảng phất như tìm được món đồ chơi mới mẻ làm khóe môi hắn cong lên, âm thanh lạnh lùng nói:
“Ngươi nói ám chỉ, ám chỉ cái gì?”
Tần Oản Khanh không nhanh không chậm trả lời.
“Đại Thịnh ta đang cần một mưu sĩ đến trợ giúp, thiên tượng này chính là đang ám chỉ với Hoàng Thượng về điều đó, nếu có thể tìm được mưu sĩ này, thiên cẩu tất sẽ qua đi, Đại Thịnh ta tất thịnh vượng. Về phần mưu sĩ kia có thể lãnh đạo Đại Thịnh càng phồn vinh hơn, chính là dân nữ ta.”
Nàng thái độ thong dong chỉ vào chính mình.
“Gan ngươi thật lớn —–.”
Nàng không khách khí tức giận mắng mà đánh gãy lời của Ân Thái Cực.
“Chỉ cần Hoàng Thượng đáp ứng cho dân nữ làm nữ mưu sĩ, dân nữ nhất định cam đoan với Hoàng Thượng, không quá nữa canh giờ, thiên cẩu nhất định sẽ qua đi, bên ngoài tất tràn đầy ánh sáng.”
Mọi người có mặt đều bị lời nói của nàng dọa, ngay cả Ân Thái Cực cũng tức giận đến mặt đỏ bừng.
Chỉ có Ngao Trinh, vẻ mặt hứng thú híp mắt, cùng nữ nhân to gan này bốn mắt nhìn nhau.
Thân là Đế Vương, vạn vật trong thiên hạ ai cũng cúi đầu xưng thần với hắn.
Chỉ có nữ tử này dám ngạo nghễ cùng hắn đối diện, không chút lùi bước.
Hắn chăm chú nhìn nàng trong ánh mắt có chút thưởng thức, có tìm tòi nghiên cứu, có hoài nghi, càng hiếu kì với mục đích của nàng,
“Nếu sau nửa canh giờ, thiên cẩu không qua đi?”
“Như vậy dân nữ… Mặc cho Hoàng Thượng xử lý.”
Thấy Ngao Trinh không nói tiếp, nàng rất nhanh hỏi lại:
“Hay là Hoàng Thượng sợ?”
Đây là khiêu khích!
Mọi người nơm nớp lo sợ nhìn về phía Cảnh Liệt Đế, vốn nghĩ rằng hắn sẽ tức giận, không nghĩ rằng sắc mặt hắn lại bình tĩnh.
Nhiều năm như vậy, Ngao Trinh đã quá quen mọi người tôn kính cùng cẩn thận phụng dưỡng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một nữ tử lớn mật, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy vô cùng thú vị.
Hắn cũng không trả lời, chỉ thưởng thức chén rượu thủy chung chưa rời khỏi tay, nương theo ánh nến, cùng Tần Oản Khanh nhìn nhau.
Những người khác trong bảo điện đoán không ra thánh ý, chỉ có thể bình tĩnh hô hấp nhìn sự việc tiếp tục phát triển.
Ân Thái Cực tuy tằng trong lòng có tức giận, nhưng Hoàng Thượng muốn hắn câm miệng, hắn cũng không dám tùy tiện phát biểu nữa.
Chẳng qua, hắn sẽ đem nha đầu lớn mật này nhớ thật kỹ. Nếu có một ngày nha đầu này làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, tất nhiên phải giết.
Nửa canh giờ nói nhanh không nhanh, nhưng nói chậm cũng không chậm, chỉ thấy sắc trời bên ngoài vốn âm u, chậm rãi hé ra những tia sáng đầu tiên.
Ước chừng sau một nén nhang, ánh sáng bị thiên cẩu nuốt đã hoàn toàn khôi phục.
Ánh nắng hiện ra, quần thần giật mình không thôi.
Thái giám Tiểu Ngưu Tử hầu hạ bên người Ngao Trinh nhiều năm, vội vàng từ bên ngoài chạy vào, quỳ xuống đất cất cao giọng nói:
“Hoàng Thượng, thiên cẩu quả thực đã đi qua.”
Ân Thái Cực sắc mặt thập phần khó coi, Tần Oản Khanh lộ vẻ mỉm cười.
Ngao Trinh khẽ cười, chậm rãi đứng dậy, nhìn nàng một chút mang theo vẻ tìm tòi ngiên cứu, chỉ là nụ cười kia không có bao nhiêu độ ấm, ngược lại còn toát ra vài phần nham hiểm.
Mọi người đều sợ, nữ tử này rõ ràng nên bị nhét vào hậu cung, chẳng những vọng tưởng làm mưu sĩ, còn trắng trợn khiêu khích Thánh Thượng, kết cục của nàng hẳn có thể nghĩ.
Mà Ân Thái Cực sau khi nhìn biểu vẻ mặt nham hiểm kia của Hoàng Thượng, chậm rãi lộ ra vẻ đắc ý. Hắn biết, Hoàng Thượng sao có thể dễ dàng tha thứ cho một tiểu nha đầu hung hăng càn quấynhư thế.
“Giờ Dậu, đến ngự thư phòng diện thánh.”
Ném lại lời này, Ngao Trinh liền rời đi
= = = = = = = = = = chuyển cảnh a ( ) = = = = = = = = =
Vào giờ Dậu, được Tiểu Ngưu Tử dẫn dắt, Tần Oản Khanh đi vào ngự thư phòng.
Nhìn nơi nghiêm túc được canh giữ nghiêm ngặt trước mắt, nàng đầu tiên là hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí tiến vào ngự thư phòng.
Gặp Hoàng Đế tránh không được quỳ hành lễ, nhưng nàng làm cũng ra dáng.
Lúc này Tần Oản Khanh một thân bạch sam, đem mái tóc dài đen như mực búi trên đỉnh đầu, vóc người nàng vốn cao, phối hợp với y phục giản dị màu xanh, hiện ra anh khí bừng bừng.
Ngao Trinh ngồi ở sau bàn, giống như hờ hững lật xem tấu chương, cũng không có lập tức cho nàng bình thân.
Tiểu Ngưu Tử hầu hạ hắn nhiều năm, biết được chủ tử không cao hứng.
Trước khi hắn đem Tần cô nương vào ngự thư phòng, trong tay chủ tử cũng là bản tấu chương này, mà lại để cho Tần cô nương quỳ lâu như vậy, không có ý cho nàng bình thân, xem ra chủ tử muốn ra đòn phủ đầu.
Cũng khó trách, chủ tử là đương kim thiên tử, hôm nay trên đại điện lại bị nàng khiêu khích, mặt mũi Hoàng Đế để vào đâu?
Trong khi Tiểu Ngưu Tử âm thầm phỏng đoán ý tứ chủ tử, chợt nghe một tiếng.
Ngao Trinh cầm bản tấu chương trong tay ném lên bàn, Tiểu Ngưu Tử hoảng sợ, nhưng Tần Oản Khanh đang quỳ phía dưới, tựa hồ như không có chuyện gì.
“Ngươi gọi là Tần Oản Khanh?”
“Vâng.”
“Ngẩng đầu lên.”
Tần Oản Khanh ngẩng đầu cùng hắn nhìn nhau, liền như vậy thẳng tắp đánh giá đối phương.
Không thể không thừa nhận, Ngao Trinh là một mỹ nam tử hiếm có.
Có lẽ thân mẫu hắn là mỹ nhân bị thủ lĩnh dị tộc hiến cho Tiên Hoàng, ngũ quan của hắn tinh xảo dị thường, đặc biệt nhất là đôi mắt thâm thúy kia của hắn, ngẫu nhiên thoáng hiện tia sáng màu lam. Hơn nữa từ lúc sinh ra đã mang theo khí thế hào hoa quý phái, muốn không hấp dẫn sự chú ý của người khác cũng khó khăn.
Khi Tần Oản Khanh đánh giá hắn, đồng thời, Ngao Trinh cũng dùng ánh mắt sắc bén tươn tự nhìn nàng.
Nàng đã thay đổi trang phục, nhưng không bởi vì quần áo đơn giản mà ảnh hưởng đến dung mạo tuyệt mỹ của nàng.
Nhìn ra được nàng cũng không có trang điểm nhiều, có thể giữ được bộ dáng thanh nhã như vậy, như cũ hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Nàng là một tuyệt thế giai nhân!
Cho dù nhìn quen mỹ nhân, trong lòng Ngao Trinh cũng thầm tán thưởng.
Nhưng là, thưởng thức vẫn chỉ là thưởng thức, hắn cũng không quên mục đích gọi nàng đến đây.
Ném tấu chương ý nghĩa là long tâm không vui.
“Tần Oản Khanh, ngươi có biết tội của ngươi?”
Nàng không sợ.
“Dân nữ có tội gì?”
Thật to gan, dám dùng loại ngữ khí này hỏi lại hắn!
Ngao Trinh hừ nhẹ, ánh mắt sáng quắc chất vấn:
“Ngươi thật sự nghĩ Trẫm không biết thiên cẩu ăn mặt trời là một loại thiên tượng hiếm thấy, chứ không phải là thiên cơ trời ban sao?”
Thấy nàng nhướng mày, hắn cười lạnh.
“Trong sách sử có ghi lại, thiên cẩu ăn mặt trời cùng thiên tai không có quan hệ gì, mà ngươi ở trên đại điện của Trẫm hồ ngôn loạn ngữ010, còn ăn nói ngông cuồng muốn làm đệ nhất nữ mưu sĩ của Đại Thịnh ta, ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?”
Tần Oản Khanh nhịn không được dưới đáy lòng kinh ngạc.
Không nghĩ tới Hoàng Đế này còn rất khôn khéo! Không sao, kế đầu không thành, dùng kế thứ hai.
“Có lẽ thiên cẩu ăn mặt trời không thể nói lên cái gì, nhưng Hoàng Thượng chẳng lẽ không muốn làm cho Đại Thịnh ta trở nên phồn vinh hơn sao? Đương kim thiên ha, phía Đông có Đông Thục, phía Tây Nam có Tuyết Việt, biên giới có tộc man, mà quốc gia ta lại nằm ở chính bắc.”
“Tuy rằng Đại Thịnh ta đứng đầu tứ quốc, quân lực hùng hậu, nhưng bình tĩnh mà xem xét thì binh lực Đông Thục là mạnh nhất, vật tư Tuyết Việt dồi dào, tộc man rõ ràng là bọn dã man. Các quốc gia này trước mắt không trực tiếp tỏ ý xâm phạm Đại Thịnh ta, nhưng một ngày nào đó, khó bảo toàn bọn họ sẽ không đánh chủ ý lên Đại Thịnh.”
Theo nội dung nàng nói chuyện, Ngao Trinh dần dần nhíu mày.
Một nữ tử trẻ tuổi lại hiểu biết thiên hạ này – thật rõ.
“Hoàng Thượng thân là quốc chủ Đại Thịnh hẳn phải biết, Đông Thục ỷ là vũ lực lớn mạnh một lần lại một lần ức hiếp dân chúng phía đông biên giới Đại Thịnh ta chứ? Mà con dân nhìn thấy đối phương binh hùng tướng mạnh, phần lớn chi có thể giận mà không dám nói gì. Tình huống như vậy nếu tiếp tục phát triển, mặt mũi Đại Thịnh ta còn để ở đâu? Mặt mũi Hoàng Thượng còn để ở đâu?”
Bam!
Thời điểm Tần Oản Khanh tiếp tục nói, Ngao Trinh vỗ bàn đứng dậy, giận dữ nói:
“Ngươi thật to gan, thân là nữ lưu lại vọng tưởng tham dự triều chính?”
Tần Oản Khanh không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn.
“Dân nữ tuy là nữ lưu, nhưng cũng hiểu được một đạo lý, có quốc mới có gia, có gia mới có ta, nếu có một ngày quốc không còn, làm sao còn có gia!”
Lời nói này của nàng thật hữu lực, không phải vì chọc giận Thánh Thượng mà có ý lui bước.
“Hoàng Thượng nếu bởi vì dân nữ là nữ lưu mà cảm thấy không thích hợp để tham dự triều chính, đây có phải chứng minh Hoàng Thượng không biết nhìn xa trông rộng hay không đây?”
Quyền uy lần nữa bị nàng khiêu khích, Ngao Trinh giận dữ nở nụ cười.
Lời nàng vừa nói tuy thực vô lễ, nhưng là nói có lý. Đại Thịnh toàn nam quyền, nhưng cũng không phải chưa có tiền lệ là nữ nhân làm quan.
Tần Oản Khanh này lá gan thực sự rất lớn, lớn đến mức làm cho hắn không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Nhìn chăm chăm nàng hồi lâu, hắn chậm rãi nén cơn tức giận.
“Ngươi có thể làm cái gì cho Trẫm?”
Nghe trong lời nói của hắn có chút buông lòng, Tần Oản Khanh mỉm cười, vươn cao ba ngón tay.
“Trong thời gian ba năm, dân nữ sẽ làm cho Đại Thịnh lớn mạnh hơn mười lần so với hiện tại.”
Những lời nói này thực kiêu ngạo, đừng nói Tiểu Ngưu Tử, ngay cả Ngao Trinh cũng vì lời nói của nàng mà kinh hãi.
“Trẫm dựa vào cái gì mà tin vào lời của ngươi?”
“Nếu làm không được như lời hứa hôm nay, mệnh dân nữ tùy ý Hoàng Thượng xử trí.”
Ngao Trinh xoa cằm, híp mắt đánh giá lời thề son sắt của nàng.
Nàng giống như lúc nào cũng đều đang tính toán trước bước tiếp theo nên làm thế nào, cẩn thận mà dụ dỗ con mồi mắc câu. Biết rõ chính mình một khi đáp ứng yêu cầu của nàng, chính là đã trúng kế của nàng. Có thể mở rộng lãnh thổ, quốc gia lớn mạnh, chính là kỳ vọng của mỗi vị Hoàng Đế….
“Trẫm cũng muốn nhìn xem, ngươi – nữ mưu sĩ duy nhất của Đại Thịnh đến tột cùng có thể mang đến phúc trạch như thế nào cho Đại Thịnh?”
Tiểu Ngưu Tử thông minh vừa nghe qua, vội vàng nói với Tần Oản Khanh:
“Còn không lĩnh chỉ tạ ơn?”
Nàng lại đưa ra điều kiện:
“Dân nữ còn có một thỉnh cầu.”
Ngao Trinh mắt lạnh nhìn nàng, ý bảo nàng nói.
“Dân nữ chỉ cầu… Hoàng Thượng có thể đáp ứng, đời này kiếp này, vĩnh viễn không nạp dân nữ vào cung làm phi.”
Hắn ngẩn ra một hồi lâu.
Tuy rằng diện mạo của nàng xác thực đẹp tựa trích tiên, chỉ là dũng khí của nàng cùng gan dạ sáng suốt, vô tình hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hắn ngàn lần vạn lần không nghĩ tới, nàng lại đưa ra thỉnh cầu muốn hắn vĩnh viễn không nạp nàng làm phi.
Chẳng lẽ nàng thực sự tự tin như thế, khẳng định sẽ có một ngày hắn sẽ quỳ gối dưới váy của nàng sao?
Ngao Trinh không khỏi hừ lạnh.
‘Thật đúng là nữ nhân kiêu ngạo!’
Hắn thân là thiên tử, muốn có nữ tử trong thiên hạ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay, huống chi hắn từ trước tới giờ không mê luyến sắc đẹp, một Tần Oản Khanh nho nhỏ, lại có bản lĩnh gì khiến cửu ngũ chí tôn như hắn phải khom lưng.
Khi hắn phun chữ “Chuẩn” là lúc Tần Oản Khanh cười đắc ý, dập đầu tạ ơn.
Nàng vừa rời đi không bao lâu, thám tử Ngao Trinh phái đi về tới trong cung.
“Chuyện Trẫm giao, đã điều tra xong?”
Thám tử sau khi hành lễ, lập tức đem thân thế bối cảnh gia đình Tần Oản Khanh nói rành mạch.
Tần Oản Khanh năm nay đã hai mươi, phụ thân nàng là Tần Thư Viễn tri huyện huyện Song Hỷ, phía dưới còn có một đệ đệ.
Tần Oản Khanh là tài nữ nổi danh huyện Song Hỷ, chẳng những tài hoa dào dạt, công phu cũng cao cường.
Phụ thân nàng đối với nàng sủng ái đến cực điểm, cho nên thủy chung muốn giữ nàng ở bên người luyến tiếc không cho lập gia đình. Không nghĩ tới vừa giữ đã giữ tới tận hai mươi tuổi.
Mặc dù bị xếp vào danh sách tuyển tú tiến cung, tựa hồ là ngoài ý muốn của Tần gia.
Nghe nói quan địa phương nghe đồn ái nữ của Tần huyện lệnh xinh đẹp như hoa, cho nên vụng trộm đem nàng gia nhập danh sách tuyển tú vì muốn nịnh bợ Quốc sư.
Khó trách Tần Oản Khanh liều mình muốn dùng năng lực của bản thân để đổi lấy tự do, sợ nàng đã sớm biết hậu cung nguy hiểm, cho nên tình nguyện phạm tội khi quân, lợi dụng thời điểm thiên cẩu ăn mặt trời yêu cầu làm mưu sĩ, cũng không nguyện tiến cung làm phi tử.
‘A, chuyện này càng ngày càng thú vị đây!’
Hắn phát hiện chính mình có chút mong đợi, chờ mong xem Tần Oản Khanh đến tột cùng có thể mang đến kinh hỉ gì cho Đại Thịnh.
005: nguy nga lộng lẫy, cùng vàng điện ngọc
006: mẹ đẻ
007: đất nước thái bình, nhân dân an nhàn
008: con do thị thiếp sinh ra
009: giờ ngọ từ 11h trưa tới 1h chiều, 1 khắc = 15p => 11h45p
010 : ăn nói lung tung