Ngự hoa viên.
Cuối thu, Ngự hoa viên cảnh sắc hết sức phong phú, ấy mà ngay giữa sân lại xuất hiện một cổ nhàn nhạt sầu bi.
Lúc giao mùa những bông hoa xinh đẹp rực rỡ không biết tại sao bỗng chốc điêu tàn, héo hon rơi xuống, hoá thành Trần Nê. Rồi một thân cây xanh biếc cũng thiếu đi màu sắc tươi đẹp, một gốc cây thay màu nhợt nhạt, đến nỗi những chiếc lá xanh cũng rơi rụng, trụi lủi một cành khiến người ta bội giác thê lương.
Trong vườn chim quý thú hiếm dường như cũng cảm nhận được bầu không khí vắng lặng này, con nào cũng ủ rũ, đến nửa điểm tinh thần cũng không có nổi.
Vốn có thể là cây cỏ vì chúng chịu ảnh hưởng của thời tiết, nhưng vì sao ngay cả những động vật thường ngày thần thái dồi dào cũng bị liên luỵ?
Lý Băng không hiểu được, mày ngài có hơi chau lại.
Không chỉ có Ngự hoa viên cùng chim quý thú hiếm, đến những người thường ngày bên cạnh hầu hạ, vài cung nữ hoạt bát, đáng yêu dường như cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ảm đạm này, tâm tình suy giảm không ít.
Lẽ nào ngay cả tâm trạng tình cảm của con người cũng phải chịu sự chi phối của thời tiết, vào thời kỳ Xuân Hạ sinh cơ tràn trề thì liền cảm thấy thoải mái và sảng khoái, đến khi qua Thu sang Đông cây cỏ cũng khô héo thì tâm tình liền ủ dột, chán nản? Nhân loại có biết được ấy là dịch cảm?
Vậy vì sao nàng ngay đến cả một điểm cảm xúc cũng không có? Đại địa lúc sinh cơ dạt dào thì nàng tâm tình trữ mật, đìu hiu lúc túc sát thì nàng cũng bình tĩnh như thường ngày.
Tại sao chỉ có nàng như vậy? Chẳng lẽ đúng như những gì người ngoài bàn tán, rằng nàng quả thực thiên tính bạc tình?
Ngẫm lại lúc trước Cửu đường ca Lý Sâm vì vợ yêu mất đi tung tích mà nổi điên tìm kiếm, đi khắp đại giang nam bắc, tiều tụy cô đơn, vóc dáng hoàn toàn khác biệt, dường như đã trở thành một con người khác với trước kia phong lưu phóng khoáng.
Lúc đó nàng bèn nghiêm trọng không giải thích được.
“Cửu đường ca, vì một nữ nhân mà suốt ngày sầu não không vui, này hoàn toàn không giống ngươi.”
“Ngươi không hiểu, Thiên Tinh, con người một khi đã yêu thì không thể tự kiềm chế bản thân mình.”
Nàng là không hiểu. Con người thế nào mà lại để một người khác chi phối toàn bộ tâm tư?
Làm sao lại để một người khác làm rối loạn bước đi của cuộc sống, sửa lại tính cách tiêu sái thoải mái trước kia? Thế nào lại mê luyến một người đến lòng tràn đầy mãn não đều là giọng nói, dáng điệu và nụ cười của người nọ?
Đến cả người luôn anh minh quả quyết, dã tâm bừng bừng như trưởng huynh cũng từng yêu sâu đậm một ả pháo hoa mỹ kỳ, thiếu chút nữa cùng phụ hoàng trở mặt.
Nàng thực không hiểu.
“Thiên Tinh, nghĩ cái gì đó?” .
Một giọng nói uy nghiêm trầm ấm bỗng vang lên từ đằng sau, nàng hơi kinh ngạc xoay người, con mắt sáng đẹp như sao cùng một cặp ngươi đen đầy nhuệ khí.
“Phụ hoàng.” Nàng khom người hành lễ, “Đến đây lúc nào? Sao không cho cung nữ thông tri cho nhi thần một tiếng?”
Phụ thân của nàng, đương kim Thánh Thượng vội vã đưa tay nâng nàng đứng dậy, mi vũ lúc đó lộ đầy vẻ yêu thương sủng ái.”Trẫm thấy ngươi nghĩ đến mê mẩn, muốn bọn họ đừng quấy nhiễu ngươi.” Hắn mỉm cười, lặp lại câu hỏi ban nãy, “Nghĩ cái gì đó?”
“Không nghĩ gì cả.” Lý Băng thản nhiên trả lời, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoàng đế ung dung chạm vào dung nhan thanh lệ xuất trần của ái nữ, dường như đang trầm tư điều gì đó, rồi thở dài trong lòng một tiếng.
“Phụ hoàng có tâm sự?” Lý Băng nhanh nhạy nhận ra.
“Không.” Hoàng đế lắc đầu, do dự sau một lúc lâu bỗng mở miệng, “Thiên Tinh, ngươi nói xem ngươi tìm một Phò mã như thế nào?”
“Cái gì?” Lý Băng nhướng mày, giọng điệu có chút kinh ngạc, những vẫn là thản nhiên như thế.
“Ngươi tuổi tác cũng không còn nhỏ, trẫm kỳ thực sớm nghĩ thay ngươi tìm kiếm vị hôn phu, chỉ là vẫn không người nào vừa ý.”
“Hiện tại thì có chưa?”
“Hiện nay chọn được Trạng Nguyên Tiến Sĩ Tô Bỉnh Tu, nhân phẩm cùng tài văn chương có thể nói là thượng thừa, ở cung vàng điện ngọc ứng đối tiến thoái khí phách to lớn, trẫm rất yêu thích hắn.”
“Phải?” Lý Băng giọng điệu bình thường, nghe không ra cảm giác của nàng đối với tin này.
“Thế nào?” Hoàng đế tựa hồ có chút xao động, lại có ít nhiều do dự, hắn thì thào nói: “Trẫm vốn có ý giữ ngươi ở lại cả đời, nhưng cũng không được…”
“Phụ hoàng nói cái gì?” Lý Băng không có nghe rõ ràng.
Là nói muốn giữ nàng cả đời sao? Vì cái gì?
“Không.” Hoàng đế tựa hồ biến sắc, vội vã lắc đầu, một lần nữa lặp lại đề tài ban nãy “Như vậy đi, nhi đợi lát nữa hắn sẽ tới đây kiến trẫm, chi bằng ngươi ở một bên lặng lẽ quan khán, hảo châm chước châm chước.”
Ngữ âm của hắn chưa dứt, thì thấy một gã thái giám gấp gáp chạy tới.
“Bẩm hoàng thượng, tân khoa Tiến sĩ Tô Bỉnh Tu tới rồi.”
※ ※ ※
Quả nhiên không hổ là nhân vật khiến phụ hoàng tán thưởng, nhân phẩm khí độ đều là hạng nhất.
Lý Băng ẩn thân sau gốc Lạc Anh rực rỡ, lộ ra bên một bên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, lặng lẽ quan sát tân khoa Tiến Sĩ mà Phụ hoàng đề cử.
Hắn mặt mày phân minh, mặc dù không bằng Cửu đường ca Lý Sâm tuấn mỹ vô cùng, cũng không giống như Ngự tiền đãi vệ thống lĩnh Hạ Đình Vân anh khí bừng bừng vừa mới hôm qua đến cùng đường ca của nàng.
Nói là tao nhã nho nhã sao? Nhưng mà lại không hoàn toàn giống, cặp con ngươi đen ở giữa kia bùng cháy chính là tự có chủ trương kiên nghị, không thể mặc cho người khác tuỳ ý làm nhục.
Đối mặt với Hoàng đế, hắn là thần tử nên có kính ý cùng khiêm tốn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có tự tôn và ngạo khí.
Là một nhân tài. Tha âm thầm quyết định trong lòng.
Như vậy nhân tài hiếm có này sẽ là phu quân tương lai của nàng sao?
“Tô khanh gia đón dâu chưa?” Nàng nghe Phụ hoàng uy nghiêm lên tiếng hỏi.
“Bẩm Thánh Thượng, vi thần chưa đón dâu.” Tô Bỉnh Tu lẳng lặng đáp lại, ngữ âm đặc biệt trong sáng nhưng không mất hồn hậu.
“Nếu như thế, trẫm làm chủ đem ái nữ Thiên Tinh công chúa gả cho ngươi thế nào?”
“Thiên Tinh công chúa?” Tô bỉnh tu nghe vậy giống như vô cùng kinh ngạc, hàng lông mày rậm anh tuấn nhướng lên, con ngươi đen trầm tĩnh nhìn thẳng vào Hoàng Đế.
Hắn dám bình tĩnh như thế nhìn vào thánh nhan.
Lý Băng bội phục hắn gan dạ sáng suốt.
Hoàng đế dường như cũng yêu thích hắn, cười ha hả, “Đúng vậy, chắc ngươi cũng đã nghe nói qua? Thiên Tinh công chúa là đệ nhất mỹ nhân. Lấy được nàng là phúc khí của ngươi.”
“Hoàng thượng có ý tốt vi thân xin nhân.” Hắn thản nhiên đáp khiến Hoàng Thượng ngưng cười, “Vi thần sợ chính mình trèo cao không lấy được công chúa.”
“Có ý tứ gì?” Long nhan lập tức biến đổi.
“Hoàng thượng bớt giận.” Tô Bỉnh Tu vẫn như cũ không nhanh không chậm ứng đối, “Chỉ vì vi thần lòng đã có nơi chốn.”
“Cái gì? Ngươi đã…” Long nhan một hồi âm tình bất định, bắt lấy Long mục vừa nhìn hướng Lý Băng.
Tha nhận ra nghi vấn trong mắt Phụ hoàng, lắc đầu.
Hoàng đế sắc mặt nguôi giận, một lần nữa khôi phục hòa hoãn, “Cũng được, ngươi lòng đã có bến đỗ, trẫm cũng không ép. Kỳ thực… Không được Thiên Tinh đồng ý, trẫm cũng không dám lung tung làm chủ.” Hắn cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Xem ra Hoàng Thượng thập phần yêu quý Thiên Tinh công chúa.”
“Trẫm là yêu tha thiết nàng.” Hoàng đế cúi đầu trả lời, trong lúc nhất thời giống như lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Tiếp theo hắn đột nhiên vẫy tay, “Tô khanh gia tạm thời đi xuống phía dưới, tùy thời chờ trẫm triệu kiến.”
“Vâng, vi thần xin cáo lui.”
Đợi bóng dáng cao ngất của Tô Bỉnh Tu đi khuất, Hoàng Đế mới hướng chỗ Lý Băng đang ẩn thân nhẹ nhàng gật đầu, nàng nhanh nhẹn trở ra, dịu dàng đã đi tới.
“Thế nào? Thiên Tinh, ngươi đối với hắn không hài lòng?”
“Quả thực cũng không có gì hài lòng hay không.” Lý Băng bình tĩnh nói, “Chỉ là nhân gia đã có lòng tương ứng, hôn sự này không cần nhắc tới cũng được.”
“Đáng tiếc! Một nhân tài hàng đầu như vậy.”
“Không sao cả.” Lý Băng nhẹ nhàng lắc đầu.
Không sao cả.