Ta mở cửa nhìn, bên ngoài là một nữ tử một thân nam trang, trên mặt không trang điểm, ánh mắt mang theo một cỗ anh khí. Nàng cúi đầu hướng ta thi lễ: “Nghe người ta nói cô nương bản sự thông thiên, thỉnh cô nương giúp ta hoàn thành một tâm nguyện.”
Ta mời nàng vào cửa. Nhân ảnh Tự Bạch Mạc từ trên nhảy xuống, đem cái ghế lại cho Bạc Hương ngồi. Nàng mắt sáng rực lên nói: “Lời đồn quả nhiên không giả, thỉnh cô nương giúp ta trở thành vợ của Tiêu Tị, cùng hắn đầu bạc đến già.”
Ta gọi là Bạch Kiến, chính là thông hiểu âm dương, là thiên sư có khả năng giao hồn đổi mệnh. Ta liếc mắt một cái nhìn nhân ảnh của mình đã ngoan ngoãn đứng ngay ngắn thành một hàng, mỉm cười nói: “Ta có thể giúp ngươi.”
“Cho dù cô nương ra điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”
Ta cúi đầu che lại cảm xúc trong ánh mắt, nói: “Không vội, về sau ngươi sẽ lại đến tìm ta, lúc đó bàn đến điều kiện cũng không muộn.”