Mà cách đó không xa có một tòa đại môn đóng chặt, yên tĩnh lạnh lùng, cùng phủ tướng quân náo nhiệt đối lập rõ ràng.
Tường vây của tòa nhà kia đầy dây thường xuân, trong viện có một cây sồi cùng cây ngô đồng, trên hành lang dài mọc đầy rêu xanh đen, một tòa nhà to như vậy lúc này lại trống vắng thoáng đãng, các nơi đều tích bụi, lại không người quét dọn, bọn hạ nhân trong nhà từ nửa tháng trước đã bị đưa đi, hiện giờ chỉ còn chủ tớ hai người.
Lạc Ngọc vô tri vô giác nằm ở trên giường, hắn bị bệnh, hai gò má hóp sâu, không hề có huyết sắc, gầy chỉ còn một thân xương cốt, xả giận còn khó khăn, thấy thuốc nói thời gian của hắn không nhiều, có vẻ như sống không được vài ngày.
Người hầu A Lương quay thân qua trộm gạt nước mắt, hắn từ nhỏ đã đi theo bên người Lạc Ngọc, tình cảm thâm sâu, mỗi khi thấy vậy không khỏi khó chịu. Lo lắng Lạc Ngọc nằm lâu khó chịu, hắn tiên lên đem người nâng dậy.
“Hạ lễ vừa mới đưa đi, tướng quân đang còn trong cung, phải trễ chút mới trở về.” A Lương nói, suy nghĩ một lúc lâu, lại nói thêm, “Hàn lão phu nhân mời ngài tới lúc đó lại qua ngồi một chút.”
Lạc Ngọc giống như không nghe thấy gì, không hề trả lời, nhắm mắt dưỡng thần. Hàn lão phu nhân ghét hắn cực kì, làm sao có thể mời, chẳng qua lời này là A Lương nói thêm để dỗ hắn vui vẻ mà thôi.
Hắn là tên thối nát, cả đời không làm được vài chuyện tốt, người trong kinh nhắc tới hắn đều phải nhổ hai bãi nước miếng, tránh cho bẩn miệng, hiện giờ chết coi như là bị báo ứng.
A Lương há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm cái gì, nhưng vẫn không lên tiếng.
……..
Lúc nửa đêm, A Lương canh Lạc Ngọc, bên ngoài đột nhiên ầm ĩ lên, hắn mãnh liệt bừng tỉnh, thân thể cố hướng ra bên ngoài nhìn, lập tức mừng rỡ, đi phủ tướng quân mời người.
Nhưng hắn rốt cuộc không thể đem người mới tới, thậm chí ngay cả cửa tướng quân phủ cũng chưa tiến vào, vài tên gia đinh đeo gậy đánh hắn một chút.
Chuyện trong vòng dự kiến, người nọ đối với Lạc Ngọc tránh còn không kịp, nếu không cũng sẽ không hướng hoàng để cầu thủ biên cương.
Lạc Ngọc bỗng nhiên khó chịu, ngực giống như là bị một tảng đá ngàn cân đè, thở cũng vô cùng đau đớn, trước mắt cũng rất mơ hồ, nhưng tinh thần so với trước kia tốt hơn nhiều lắm, cảm nhận rất là mãnh liệt, hắn cảm thấy, chính mình hẳn là muốn chết.
Đều nói một người trước khi chết luôn có chút tâm nguyện, thế nhưng Lạc Ngọc lại không có vướng mắc gì, nếu chết, cũng là một loại giải thoát, cô đơn đơn độc mấy năm nay, hắn sống không giống người, giống như một cái xác.
“Sau khi ta chết, không phát tang, không lưu thi thể, hỏa táng sau đưa về Võ Lăng là được.” Lạc Ngọc cố hết sức nói, hắn nhắm mắt lại, dừng một chút, “Tòa nhà này bàn đi làm lộ phí, ta ở Võ Lăng còn có chút sản nghiệp, đều để lại cho ngươi, tới bên kia rồi Ngô quản gia sẽ tiếp ứng.”
“Thiếu gia nói mê sảng gì vậy,” A Lương nước mắt chảy ròng ròng, “Chờ ngươi tốt lên, chúng ta cùng nhau đi.”
Ngoài cửa sổ thổi qua một cơn gió, ngọn lửa trong ngọn đèn đung đưa, trong phòng thoáng chốc tối đi rất nhiều.
Ngực cảm giác đè ép càng ngày càng nặng, trong cổ họng có một cỗ huyết tinh, hắn kìm nén không được nôn ra một búng máu, A Lương luống cuống tay chân lau cho hắn, lực đạo rất lớn, lại như thế nào cũng lau không sạch. Hắn không ho nữa, bắt đầu từng ngụm từng ngụm nôn ra máu, mắt tối tai ù, mặc cho A Lương kêu thế nào cũng không nghe thấy, thân mình chậm rãi trượt xuống….