• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chồng ơi, cái này là gì vậy?"



"Ba con sói!"



"Ba con sói sao?"



Hạ Nghiên chớp mắt mơ hồ hỏi lại. Thứ trên tay cô là 'ba con sói' sao?



Cô vậy mà có thể cầm trên tay cả ba con sói?



Oa, Hạ Nghiên thật vĩ đại!



Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Hạ Nghiên hắn chỉ biết thở dài lắc đầu, giật lấy thứ đồ vật không thể chơi từ trên tay cô hắn nghiêm giọng nói:







"Thứ này không thể chơi đùa được, chết người đấy."



Hạ Nghiên ra sức gật đầu, cô rất nghe lời hắn.



Lại nói khi nghe đến thứ đồ vật kia có thể gây chết người cô liền sợ đến tái cả mặt.



Không biết chạm vào một chút có chết không nhỉ?



Hay chỉ chết 30% thôi?



Hắn thở dài, xoa đầu cô rồi quay người đi cất đồ. Phải nói hắn đối với cô vợ này có bao nhiên chiều chuộng cùng bất đắc dĩ.



Chung quy nếu không phải do cứu hắn thì Hạ Nghiên cũng chẳng ngây ngây dại dại nhứ đứa trẻ như bây giờ, hắn đối với cô vừa thương vừa yêu, thứ tình cảm kia vốn chỉ là trách nhiệm cùng với trả ơn nhưng theo từng ngày nó lại lớn dàn theo thời gian.




vietwriter.vn



Chỉ có điều, Hạ Nghiên cô...quá quậy phá, chuyên gia kiếm chuyện cho hắn.



"Chồng ơi, xem vợ mang gì về cho anh này."



Hắn còn đang chìm đắm trong vui sướng vì cô nghĩ đến hắn, nhưng sau khi thấy được cô mang cái gì về thì lập tức ngây người.



Phụ nữ sao?



Hai cô gái chân dài không biết được cô tìm ở đâu đứng xếp hàng ngây ngắn ở đó, vừa thấy hắn liền cong môi nở một nụ cười quyến rũ.



Trần Duật tức đến nghiếng răng nghiếng lợi:



"Hạ Nghiên!"







Cô chớp hai mắt hoang mang nhìn hắn tức giận. Cô lại làm sai rồi à?



Kết quả người thì bị đuổi đi còn Hạ Nghiên bị hắn thô bạo vác lên trên vai đi thẳng đến phòng ngủ của hai người.



"Hôm nay tôi nhất định khiến em không xuống được giường!"



"Để xem em sau này còn dám đem phụ nữ về cho tôi không."



"A...không cần mà."



Hạ Nghiên đêm đó bị hắn trừng phạt đến độ sáng hôm sau mọi hoạt động đều phải có người phục vụ.



Trần Duật chỉnh lại cà vạt, đuôi mắt híp lại trong rất uy nghiêm, từ trên người tỏa ra hơi thở lạnh lùng.



Chỉnh lại cà vạt xong hắn quay lại giường ngủ nhìn người phụ nữ đang chui vào trong chăn ấm mà cười khẽ.



Hắn ngồi xuống bên mép giường, vuốt nhẹ mái tóc rối loạn của cô rồi nói:



"Anh đi làm đây, Nghiên Nghiên ở nhà đừng mang phụ nữ về nữa nhé."



Hạ Nghiên mơ mơ màng màng chỉ biết gật đầu đến hai mất vẫn còn chưa mở ra nữa.



Trần Duật bật cười, trên khuôn mặt chỉ toàn là ý cười cưng chiều, hắn đối với cô có thể gọi là sủng đến tận trời.



Hôn lên môi Hạ Nghiên một cái Trần Duật liền rời đi, sáng nay hắn có một cuộc họp quan trọng không thể bỏ lỡ.



Ngồi trên xe hơi thư kí Điền Khải đang chầm chậm báo cáo lịch trình ngày hôm nay cho hắn.



"Hôm nay ngoài cuộc họp với Hội đồng quản trị ra sếp còn có hai cuộc xã giao vào trưa nay và tối nay..."



Điền Khải cứ nói còn hắn cứ nhắm chặt hai mắt ngủ!



Đêm qua hắn hơi dữ dội đến sáng mới ngủ, tính ra cũng chỉ mới ngủ được 3 giờ đồng hồ, bình thường mấy ngày không ngủ cũng chẳng sao nay lao lực mấy tiếng thôi vậy mà đã bê tha đến độ này.



Nhìn chủ tịch nhà mình đã nhắm chặt hai mắt Điền Khải liền không nói chuyện công việc nữa.



"Ngoài ra hôm nay phu nhân có lịch hẹn tái khám với bác sĩ Từ vào lúc 2 giờ chiều."



Nhắc đến phu nhân nhà mình Trần Duật liền mở hai mắt, hắn ngồi lại nghiêm chỉnh, vuốt lại tà áo vest rồi gật đầu đáp:



"Sắp xếp công việc đi, 2 giờ tôi về đưa cô ấy đi khám."



Điền Khải vốn muốn nói rằng cuộc xã giao chiều nay có thể hơn hai giờ vẫn chưa xong, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của hắn cậu ta liền nuốt nước bọt không dám nói ra.







Ách! Chắc chắn chủ tịch tự có sắp xếp riêng.



"Vâng."



Gia đình họ Trần và họ Hạ vốn là có giao tình quen biết từ lâu, nhưng nếu nói độ thân thiết của hắn và Hạ Nghiên lúc trước thì không thể dùng từ thân thiết diễn tả được.



Hắn và cô lúc trước quả thật chỉ biết danh xưng, gặp mặt hai ba lần thôi.



Hạ Nghiên đối với hắn chỉ là một người như bao người khác.



Nhưng hắn không ngờ đến, cô gái mà hắn xem nhẹ đó đã thích hắn từ lâu còn xả thân mình chịu cho hắn một đòn của đám xã hội đen khiến bản thân mình nằm viện nữa năm, đến lúc tỉnh dậy liền trở thành bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc như bây giờ.



Hạ Nghiên đối với hắn bây giờ đã chiếm một vị trí không hề nhỏ trong tim rồi.



Hạ Nghiên a Hạ Nghiên!



Tiểu yêu tinh chỉ biết kiếm chuyện cho hắn thôi.



2 giờ trưa Trần Duật chào tạm biệt đối tác của mình xong liền lên xe trở về biệt thự.



Bước vào nhà không phải là khung cảnh náo loạn như bình thường,hôm nay yên tĩnh đến phát lạ.



Trần Duật nhíu mày, hỏi vị quản gia đang đứng bên cạnh:



"Phu nhân đâu rồi?"



"Phu nhân ở trên lầu ạ."



Trần Duật gật đầu cất bước lên lầu, hắn nghĩ cô chỉ đang kiếm chuyện chơi ở trong phòng thôi, nhưng không hắn đã sai lầm.



Mở cửa phòng ra đập vào mắt hắn là 3 tên đàn ông cao to, đứng trước bọn họ là Hạ Nghiên đang ra sức đánh giá.



Trong lòng Trần Duật dấy lên hồi chuông cảnh báo, hắn nghiếng răng gằn giọng:



"Hạ-Nghiên!"



Hạ Nghiên bị gọi thì giật mình, nhưng khi thấy hắn cô liền nhảy cẫng lên tươi cười chạy đến bên cạnh hắn, vui vẻ reo lên:



"A...chồng về, anh nhìn này."



"Là đàn ông em tìm cho anh đó, rất đẹp trai đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang