Vương Y Thần
Nhất Tiểu Phong
Trịnh Hạo Thiên
p/s; hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa :D
Tiểu Phong …- có người khe khẽ gọi tôi.
-Có chuyện gì vậy ? – Thì ra là Hạo Thiên, cậu bạn bàn kế bên tay trái của tôi.
-Cậu làm bài xong chưa?
Tôi chán nản lắc đầu, đề thi toán học kì một của lớp 12 khó như vậy sao, biết vậy tôi đã cố gắng học hành chăm chỉ từ lâu rồi. Ngồi trong lớp phải được hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mà trong bài thi của tôi chỉ ngắn gọn có vài dòng chữ họ tên. Mấy cái bài này thật sự tôi nhìn chẳng hiểu gì cả, tất cả cứ xoay mòng mòng, đến đầu bút cũng cắn nát cả ra rồi.
-Cái này , cầm lấy….- cậu ấy đưa cho tôi một tờ giấy được gấp bốn, nếu tôi đoán không nhầm thì đây chính là tờ giấy có ghi kết quả, nếu tôi cầm lấy chẳng khác nào gian lận trong thi cử sao?
- Mau cầm lấy đi- thấy tôi chần chừ , cậu ấy giục .
Tôi không phải là không muốn cầm lấy nó, tôi thật sự rất rất muốn cầm ngay lấy tờ giấy ấy và chép như điên vào trong bài của mình ấy chứ. Nhưng tôi sợ bị giám thị bắt được, lớp 12 rồi, bị bắt vì tội gian lận trong thi cử không phải điều đơn giản và dễ dàng như hồi cấp hai nữa. Nhưng… bị điểm kém còn đáng sợ hơn nhiều.
Tôi đưa mắt len lén nhìn cô giám thị đang ghi chép gì đó trên bàn giáo viên, chớp lấy thời cơ thích hợp nhất, tôi vươn tay ra bắt lấy, nhưng …khi tay tôi chỉ cách tờ giấy ấy áng chừng vài cm bé nhỏ…..
-Hắt xì hơi…..
Tất cả mọi người quay xuống…
Thời gian như ngừng trôi…
Bàn tay tôi khựng lại trong không …
Tôi thật sự không biết lên dơ tay nắm lấy tờ giấy hay rút tay về đây, phen này thì xong rồi, cái số tôi sao mà đen đủi thế chứ, người ta nói đi đêm nhiều có ngày gặp ma quả là không sai nhưng cũng chẳng đúng lắm. Cả đời học sinh tôi ngoan ngoãn không bao giờ biết quay cóp là gì, sao ngay lần đầu tiên đã gặp ma rồi . Ông trời quả là rất bất công mà.
-Nhất Tiểu Phong, Trịnh Hạo Thiên, hai em dám quay cóp trong giờ của tôi sao? Ra ngoài nhanh . Cuối giờ cả hai em xuống phòng hội đồng gặp tôi …
-Thưa cô em… - tôi yếu ớt thanh minh, nhưng có gì đâu mà thanh minh được nữa tôi sai rành rành
-Không cãi – Cô nghiêm mặt.
Tôi khóc không ra nước mắt , đưa ánh mắt đầy vẻ biết lỗi nhìn Hạo Thiên, cậu ấy chỉ khẽ cười.
Tiếng trống ra chơi vang lên, cô giáo bước ra khỏi lớp, chúng tôi theo cô xuống phòng hội đồng , ngồi nghe cô giáo huấn. Cô nói rất nhiều, nhiều tới nỗi tai tôi như ù hẳn đi, còn nói cái gì thì tôi cũng chẳng biết nữa, Hạo Thiên đưa mắt len lén nhìn tôi cười khổ, tôi cũng miễn cưỡng mỉn cười lại.
Các thầy cô giáo khác nhìn chúng tôi chép miệng lắc đầu, tôi cũng xấu hổ tới nỗi chẳng dám ngẩng đầu lên, mồ hôi rịn ra đầy tay.Thật may là chúng tôi không bị hạ hạnh kiểm học kì một, còn bị mời phụ huynh là điều chắc chắn, tôi cũng cảm thấy hơi lo sợ, không biết nên bảo bố hay bảo mẹ đi họp đây, tôi không sợ bị mắng , chỉ sợ lòng tin của họ đối với tôi không còn, cảm giác lo sợ vô hình cứ len lỏi trong tôi.
Ngoài ra còn bị trực nhật lớp một tháng, việc này tôi không lo, việc này tôi có thể làm được , chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với Hạo Thiên vì cho tôi chép bào mà bị phạt lây.
Tiếng trống tan trường vang lên, chúng tôi mới được về , lúc này trên sân trường chẳng còn ai, chỉ còn những chiếc lá vàng reo mình theo làn gió đáp nhẹ xuống khoảng sân trống vắng. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Hạo Thiên cảm ơn cậu ..
- Về chuyện gì? - cậu ấy đứng lại quay sang nhìn tôi,khiến tôi cũng đứng lại theo , mắt cậu ấy rất đẹp, vừa dài vừa sâu, vô tình khiến mặt tôi đỏ lựng lên.
- À.. thì, cậu đối xử với tớ thật tốt,..
- Tốt chỗ nào chứ?
- Thì cậu lúc nào cũng cho tớ mượn vở lúc tớ quên mang, còn giúp tớ trực nhật lúc tớ đến muộn không kịp làm, cho tớ xem bài trong giờ kiểm tra, còn hay nhắc bài cho tớ mỗi khi tớ ngơ ngác bị thầy cô giáo gọi tên, còn.. còn .- Tôi bắt đầu ấp úng , thật ra mấy cái chuyện này hết sức bình thường , cậu ấy đối với ai mà chả tốt như thế chứ , tôi nói như vậy chẳng khác nào nói rằng cậu ấy có tình ý với tôi sao, tôi thích cậu ấy thật nhưng một người vừa có tướng mạo vừa có tri thức như cậu ấy liệu có thèm để ý đến tôi không? Dù chỉ là một chút...
- Thật ra, tớ làm vậy đều là có chủ ý
- Chủ ..chủ ý, .. chủ ý gì mới được cơ chứ?
- Tiểu Phong , cậu giả bộ không biết hay thực sự không biết vậy ?
Tôi ngơ ngác, lúc lắc cái đầu , tôi mà biết thì cần gì phải hỏi cậu ấy làm gì, mà biết..biết cái gì mới được chứ.
- Thật ra tớ thích cậu, tớ làm những việc như thế chỉ vì quan tâm đến cậu, muốn được nói chuyện và giúp đỡ cho cậu nhiều hơn.
- Tơ ...tớ ... - tôi ấp úng thật sự không thể nào tin vào những gì mình đang nghe, việc cậu ấy thích tôi , tôi chỉ có thể tưởng tượng và tự mình ngộ nhận mà thôi, thật không ngờ.
- Tiểu Phong, cậu có thích tớ muốn làm người yêu của tớ hay không?
Tôi có ,dĩ nhiên là có rồi, bạn thử tượng mà xem, người bạn thầm thương trộm nhớ bao ngày tháng qua đang đứng trước mắt bạn, nhìn bạn say đắm, nói thích bạn, muốn bạn làm người yêu của cậu ấy, bạn không sướng điên lên mới là lạ. tôi lúc này, trong lòng không ngừng gào thét thật to ' được, Hạo Thiên, tớ đồng ý, tớ cũng thích cậu từ lâu lắm rồi' một trăm ngàn lần.
Lúc đó, trên khoảng sân trống vắng, có những chiếc lá bay bay, gió nhè nhẹ thổi qua, không gian im ắng giống như trên thế gian này chỉ còn có mình chúng tôi vậy.
Hạo thiên nhìn tôi, cậu ấy lặng yên nhìn tôi chờ đợi
Môi tôi hơi mở ra, tôi còn nghe được cả tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.
Tôi nói:
- Được
---0O0---
Sáng sớm hôm sau, tôi đến lớp vừa đúng lúc trống truy bài, bình thường thì sẽ không như vậy đâu, chắc tại tối qua thao thứa mãi mới ngủ được, nghĩ đến chuyện Hạo Thiên tỏ tình với mình là tôi sướng như điên, xong lúc mơ lại còn mơ một giấc mơ rõ là ngọt ngào. Tôi mơ thấy cậu ấy cầm tay tôi đi trên cánh đồng đầy hoa thạch thảo tím, gió mây man mát trên trời, cậu ấy cúi xuống, chắc định hôn tôi đây mà. Ấy vậy mà đang đến đoạn cay cấn, cái chuông đồng hồ báo thức chết tiệt lại vang lên phá hỏng giấc mơ đẹp ngàn năm có một của tôi. Tôi điên tiết vùng dậy tắt báo thức đi, xong sau đó chùm chăn lại ngủ tiếp hòng mơ lại được giấc mơ ban nãy, nhưng đời đâu như mơ, nụ hôn ngọt ngào đâu không có báo hại còn bị đi học muộn, may mà tôi chạy nhanh chỉ muộn có vài phút thôi.
-Tiểu Phong , cậu với Hạo Thiên là một đôi sao, hai người thật quá đáng…
-Xem xem, tớ có chỗ nào không xứng chứ , tại sao lại đối xử với tớ như thế?
-Này này, cậu làm cách nào mà có thể quyến rũ hoàng tử nhanh như vậy chứ, chỉ cho tớ đi mà..
-………
Vừa vào tới cửa lớp,bọn con gái lớp tôi đã ùa ra bao vây lấy tôi , nhốn nha nhốn nháo, Tôi biết Hạo Thiên là một người con trai vô cùng xuất sắc, vẻ ngoài đẹp trai, học hành giỏi giang, tính tình lại dịu dàng ôn hòa, thế nên trong lớp, à không, trong cái trường này số người thầm thương trộm nhớ cậu ấy nhiều vô kể. thế mà đùng một cái ,biết rằng cậu cậu ấy có người yêu, họ không sốc sao được.
Còn chưa kịp nói cái gì, nhất thời làm tôi đứng không vừa lảo đảo ngã ra sau. Bỗng có một bàn tay ôm lấy eo tôi trụ lại khiến tôi đứng thăng bằng lại được. Người đó chính là người yêu của tôi – Hạo Thiên, mặt tôi bỗng chốc ửng đỏ vì nhớ đến giấc mơ tối qua, đôi môi cậu ấy gợi cảm như thế, không biết khi hôn cảm giác sẽ thế nào đây.
-Mọi người đừng có làm gì quá đáng. – cậu ấy nghiêm giọng nói với lũ con gái lớp tôi,khiến họ đang nhốn nháo bỗng dưng im bật, xong có người còn òa lên ôm mặt khóc chạy ra khỏi lớp, mặt lũ còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, liên tục than vãn, chà đạp phỉ nhổ tôi, nói Hạo Thiên thật không có mắt nhìn người, tại sao lại không chọn họ chứ, vân vân và vân vân, tôi cũng sẽ chẳng quan tâm gì mấy đâu, vì vừa nãy cậu ấy đã công khai bảo vệ tôi rồi, như thế là quá đủ.
Tôi vui lắm, nhưng lại cố kìm nén nụ cười phởn đời bằng một khuôn mặt cố tình tỏ ra nghiêm nghị, tỏ ra đau khổ khi bị người đời thị phi .
-Cậu giận à?
-Làm gì có …
-Thật ra tớ chỉ nỡ miệng nói cho Đằng Nam, không ngờ cậu ấy lại đi kể cho mọi người nghe.
-Ừ, không sao đâu, không sớm thì muộn mọi người cũng biết thôi mà ….
-Này này hai cái người kia, xích xa ra, thật là, nổi hết cả da gà da vịt của tôi rồi đây này - Nã Nã giả bộ xoa xoa hai cánh tay, mặt hết sức biểu cảm ngồi xuống bên cạnh tôi.- Ây da, tiến triển nhanh quá à nha…- cô bạn đáng ghét nhìn tôi đầy ẩn ý, làm tôi chẳng biết nên nói gì để chữa gượng .
-Bọn tớ đang ôn lại bài mà – Hạo Thiên lên tiếng.
-Cái gì mà kiểm tra bài chứ, cậu định lừa trẻ con lớp ba sao,? Rõ ràng là đang nhỏ to tâm sự mà, sách vở đâu mà ôn với chả tập chứ… - Giọng Nã Nã rất to và hơi đanh đá, thế nên khi cậu ấy vừa dứt lời mọi người trong lớp quay xuống nhìn chúng tôi, nhất là bọn con gái, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi rồi.
- Chị hai NÃ à, chị có thể vặn nhỏ cái volume của chị xuống được không? Chị không những có ngoại hình béo tốt mà ngay cả giọng nói cũng thật khỏe , khiến cho em sắp điếc tới nơi rồi, thật là ngưỡng mộ của đê- một cậu bạn trong lớp lên tiếng trêu, thật ra thì tôi thấy Nã Nã đâu có béo lắm đâu, chỉ hơi mũm mĩm chút thôi, nhìn vào thì thấy vô cùng dễ thương, ngũ quan thanh tú, không hiểu tại sao bọn con trai trong lớp này lại rất hay lôi cậu ấy ra để trêu trọc
-Tên chết dẫm nhà cậu , đứng yên đấy cho bà – Nã Nã liền bỏ chiếc bánh đang ăn dở xuống, xách dép chạy đuổi theo cậu bạn kia ra khỏi lớp, tôi thấy mà buồn cười vô cùng , bật cười thành tiếng.
-Tiểu Phong , mau lấy sách vở ra nhanh
-Cậu nói gì cơ? – tôi đưa tay lên quẹt vệt nước nơi khóe mắt, đúng là buồn cười chết đi mất, cô bạn này quả thực rất đáng yêu.
-Thì bỏ sách vở ra ôn bài chứ sao nữa, sắp vào lớp rồi, bài tập về nhà cậu đã làm hết chưa?
- Ơ..chưa, cậu giúp tớ làm với..hi..hi
Tôi quên chưa nói với các bạn, Hạo Thiên của tôi chính là lớp phó học tập thế nên cứ sau khi trống vào lớp là cậu ấy phải đi kiểm tra xem có thành viên nào trong lớp tối hôm trước quên làm bài tập hay không, sau đó giúp họ làm cho bằng hết để khi cô giáo gọi lên sửa bài không bị điểm kém vào trong sổ đầu bài, làm ảnh hưởng tới kết quả thi đua của lớp, hoặc giả dụ có bài toán nào khó mà các bạn trong lớp không biết làm, cô giáo quên không chữa, cậu ấy sẽ viết lên bảng, giảng giải một hồi sau đó mọi người chép vào vở.
Xong cả lớp có tất cả bốn mươi học sinh, tôi thấy rằng từ trước tới giờ, hình như cậu ấy luôn giúp tôi làm bài tập , số lần có vẻ nhiều hơn của các bạn khác một chút, hóa ra cậu ấy để ý tôi từ lúc đó sao, oa…
-Cười cái gì vậy ?
- Có gì đâu. Hi .. hi
-Thật không? Sao ngồi cười một mình , nhìn mặt ngu thấy sợ luôn, xem xem, bài tập tiếng anh của cậu làm sai tùm lum rồi đây này -cậu ấy đưa tay cốc lên đầu tôi một cái rõ đau, tôi nhăn mặt đưa tay lên xoa xoa. Thế này thì có được gọi là đánh yêu không nhỉ?
- A, Y Thần, cậu ấy tới rồi, chà hôm nay nhìn cậu ấy còn đẹp trai hơn hôm qua nhiều, chắc tớ chết mất thôi...
- Ờ ờ, quá chuẩn, đúng là nam thần của đời mình, cả đời này tớ chỉ cần cậu ấy, không cần ăn chỉ cần nhìn, không cần ngủ chỉ cần nhớ, thế là quá đủ rồi...
- Á á, mũi tớ chảy máu tới nơi rồi
Tôi đưa mắt lên nhìn, phía cửa lớp xuất hiện một bóng dáng cao lớn, không gầy không béo, thân hình cân đối vô cùng được bao quanh bởi rất nhiều bạn nữ xinh đẹp khác, khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ nghiêng nghiêng được ánh mặt trời buổi sớm chiếu rọi lại càng tôn thêm vẻ đẹp chết người hoãn mĩ đến khó tin : đôi mắt màu cà phê vừa sâu vừa cuốn hút, sống mũi cao thẳng , đôi môi vừa nam tính vừa gợi cảm, phía bên tai trái có đeo một chiếc khuyên tai bằng kim cương, ánh lên những ánh sáng bạc lạnh băng nhức mắt vô cùng...
Vương Y Thần, con trai của chủ tịch tập đoàn lớn nhất Châu Á, vừa đẹp trai anh tuấn, vừa giàu có đào hoa, cậu ta không những sở hữu vẻ đẹp cuốn hút như một loài yêu tinh mà còn sở hữu một trí tuệ siêu việt. Được vô số cô gái mến mộ thương thầm.
Tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu ấy cũng đang nhìn tôi, à không, phải nói là ánh mắt cậu ấy vô tình liếc qua người tôi rất nhanh rồi đổi hướng, thật quá kiêu ngạo mà .
-Y Thần, cậu xem xem khi nào rảnh, cho mình xin chữ kí được không, con em họ mình rất....
- Khi nào các cậu im miệng lại..- Vương Y Thần nói cộc lốc, khó chịu len qua đám con gái để đi vào lớp, ra chiều rất không thoải mái.
Xì, cậu ta nghĩ cậu ta là ai,được mọi người ngưỡng mộ , có cần phải kiêu căng tự phụ thế không ?
Tôi không thèm nhìn nữa, cúi xuống nhìn vào trang vở ghi toàn những chữ tiếng anh đọc mà chẳng hiểu gì cả, vừa lúc đó trống vào lớp vang lên, mọi người ổn định chỗ ngồi.
Tiếng quạt trần quay đều đều trên đầu, tôi đưa mắt liếc quanh cả lớp, người thì ngủ, người thì đọc truyện, người chơi game. Mỗi người làm một việc khác nhau, tuy nhiên không hề hé miệng nói ra một câu một chữ nào gọi là có, vô cùng trật tự , cũng phải thôi, đây là tiết Tiếng Anh của cô Cẩm Đào nổi tiếng là bóng ma học đường của trường mà lại.
Tôi quay sang nhìn Hạo Thiên, cậu ấy đang ngồi viết bài vô cùng chăm chỉ, như cảm thấy có người đang nhìn, cậu ấy quay sang nhìn tôi, hai mắt chạm nhau, cùng mỉm cười...
- Này...này - Nã Nã huých cùi trỏ vào tay tôi, tôi như tỉnh mộng quay sang hỏi, hơi khó chịu một chút:
- Cái gì thế?
- Suỵt ...Suỵt..nói nhỏ thôi bị 'bóng ma' bắt được thì vô sổ nam tào mà ngồi nhe...
Tôi vội bụm miệng lại, sau đó hạ giọng hỏi:
- Thế có việc gì mà gọi tớ thế?
- Chứ cứ phải có việc mới đượv gọi à, thấy cậu đang nhìn Hạo Thiên, sắp chảy cả nước miếng ra thì gọi nhắc nhở cậu lau đi cho đỡ mất vệ sinh nơi công cộng thôi- Nã Nã nói tỉnh bơ, làm tôi tưởng thật, đưa tay lên miệng lau, trời ạ, không phải chứ, Hạo Thiên đẹp trai thì có đẹp trai thật nhưng có đến nỗi khiến mày nhỏ cả nước miếng không thế hả Tiểu Phong, ngại chết mất thôi..
Tôi lau lau một hồi, thấy cô bạn Nã Nã bụm miệng cười khúc khích thì biết mình bị lừa .
- Đáng ghét, không thèm nói chuyện với cậu nữa..
- Ha ..ha
Một lúc sau....
- Nè .. Tiểu Phong...- lại lấy cùi trỏ huých tôi, lần này thì huých vào sườn. Tôi cau mày quay sang liếc nhìn Nã Nã, ánh mắt tràn ngập sát khí.
- Lại cái gì nữa đây?
- Tiểu Phong, cậu xem kìa- Nã Nã ánh mắt sáng ngời, cô ấy đưa tay lén chỉ về đằng sau, tôi quay lại nhìn, là Vương Y Thần, cậu ta đang ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm- Tiểu Phong , cậu xem kìa, Y Thần thật là đẹp trai
- Cũng bình thường thôi mà...- Tôi lơ đãng đáp.
- Cái con nhỏ này, trong mắt cậu chỉ có Hạo Thiên mà thôi, người ta vừa đẹp trai, vừa giàu có lại học giỏi, chỉ có mình cậu mới nói cậu ấy tầm thường ..
-...
- Mà thật lạ, ngày nào tớ cũng nhìn cậu ấy, thấy cậu ấy chẳng bao giờ động tới sách vở, tại sao lại học giỏi như vậy nhỉ, tháng trước còn đạt giải nhất cuộc thi hùng biện Tiếng Anh toàn thành phố nữa chứ, cậu nhìn lại cậu đi, một chữ tiếng anh bẻ đôi cũng không biết, ngoài những từ như 'hello' với' goodbye' ra thì cậu còn biết cái gì nữa không, vậy mà còn nói cậu ấy tầm thường
- Thôi được rồi, được rồi, là em nói sai, xin lỗi , xin lỗi chị .. Được chưa ạ- Tôi lè lưỡi giả bộ đáng thương, khiến Nã Nã không nhịn được phì cười , rồi lại nhanh chóng đưa tay lên miệng kêu'' suỵt suỵt'' rồi cả hai cùng quay lên bảng , cầm cái bút giả bộ ghi ghi chép chép gì đó vào vở nhưng thật chất chỉ toàn viết vào không khí.
- Y Thần, em trả lời câu UNIT 10 trang ....
Cậu ta đứng dậy, mọi người đổ dồn ánh mắt về hướng cuối lớp. Cậu ta trả lời rất trôi chảy, cô giáo gật đầu hài lòng, một số bạn nhìn cậu ta đầy gưỡng mộ..
Nã Nã quay sang nhìn tôi hấp háy đôi mắt to tròn, như muốn nói với tôi rằng'' Thấy chưa ?thấy chưa? Y Thần của tớ thật sự rất lợi hại '' tôi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm liền nhận ngay một ánh mắt xẹt lửa.
Đúng như lời Nã Nã nói, cậu bạn Y Thần này không những diện mạo khôi ngô gia thế giàu có mà học hành cũng cực đỉnh luôn, cậu ta ngày nào cũng đi học muộn, không đi học muộn thì cũng trốn học, mà đã đi học thì cũng chẳng thèm học, lúc thì chơi điện tử trên điện thoại, lúc thì nằm bò ra bàn ngủ, lúc thì nói chuyện riêng, lúc thì bày trò nghịch ngợm cùng đám con trai,...vân vân và mây mây, nói chung là không lúc nào tôi thấy cậu ta học hành tử tế cả. Không hiểu sao bọn con gái trong trường lại có vẻ rất thích cậu ta, hầu như không ai trong trường là không biết đến cái tên Vương Y Thần.
- Chuyện hôm qua thế nào rồi?
- Chuyện gì cơ?- tôi tròn mắt hỏi, rồi mới chợt nhớ ra Nã Nã định hỏi cái gì, liền à lên rồi nói- Dĩ nhiên viết bản kiểm điểm, bị mời phụ huynh rồi bị trực nhật lớp cả tháng trời chứ sao nữa...- Tôi chống cằm thở dài ngao ngán, cũng may bố tôi đi công tác, mẹ kế yêu thương tôi như con ruột của bà thế nên cũng không nói gì nhiều
- Sướng thế còn gì...- Nã Nã cười gian
- Sướng cái con khỉ í
- Cậu không biết đó thôi, lúc hai người bị mời ra khỏi lớp, bọn con gái lớp mình nhìn cậu như muốn dóc xương cậu ra tới nơi, à, nhắc tới Y Thần mới nhớ, hôm qua nếu không vì con nhỏ đáng ghét nào đó tự dưng nhung nhớ cậu ấy khiến cậu ấy hắt xì hơi, chắc cậu cũng không bị cô bắt được vì tội quay cóp bài đâu...
- Là cậu ta hắt xì hơi?- Tôi hỏi lại, Nã Nã gật đầu một cái chắc nịch, hừ, không biết là hắn vô tình hay cố ý nữa, nhưng có cần phải nhắm đúng lúc tôi đang chuẩn bị quay cóp mà hắt hơi không, làm tôi thành ra nông lỗi này, thật là đáng ghét. Nhớ lại hồi đầu năm, vào giờ thể dục , hắn cũng chẳng may ném bóng vào trúng đầu tôi khiến tôi u đầu, rồi cũng chẳng may nhét con sâu nhóm- con vật mà tôi ghét nhất, có nhìn thôi cũng thấy buồn nôn vào cái hộp bút yêu qúi của tôi khiến tôi chẳng còn dám dùng đến nữa, rồi cũng chẳng may,... chẳng may....
Không biết từ bao giờ, tôi bỗng cảm thấy cậu ta trở nên đáng ghét vô cùng, nã Nã đáng yêu tại sao lại đi thích một tên đáng ghét như vậy cơ chứ ??????????
- Lớp trưởng giúp cô trả bài kiểm tra cho các bạn nha - cô giáo lôi trong cặp ra một tập tờ giấy a4, chính là bài kiểm tra học kì một của bọn tôi. Ôi thôi xong, thật sự là tôi học rất tệ môn tiếng anh, dù không thảm hại như những gì Nã Nã nói, đến một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Bài kiểm tra này điểm thể nào cũng rất tệ, tôi đảm bảo luôn đó. Hic..
Lớp trưởng phát bài đến bàn tôi, tôi chưa kịp cầm lấy thì đã bị Nã Nã giật mất bài , cầu trời cầu phật cho bài của tôi không dưới điểm trung bình .
- Oa...Tiểu phong không ngờ cậu lại được tận 10 điểm cơ đấy, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây chắc?
Hả cái gì cơ, 1o á, không thể nào
- Nã Nã , cậu đừng có điêu nhá, đưa bài tớ đây- Tôi đưa tay giật lấy bài của mình, tay tôi mới chỉ chạm được vào một mép của tờ giấy thì ,Giang Ly cô bạn ngồi phía sau tôi đã nhanh tay lấy được , cô bạn cũng trầm trồ:
- Ô trội ôi, đến Tiểu Phong ngốc nghếch điểm còn cao hơn cả tớ, hu hu thật không muốn sống nữa, tớ đi chết nha- Giang Ly giả vờ mếu máo khóc, không phải chứ, cô bạn này vốn dĩ là học sinh Tiếng anh của lớp, cuộc thi hùng biện thành phố vừa rồi cũng được giải khuyến khích nữa kia mà, hừ, hai con vịt này định hùa nhau lừa tôi đây mà, đừng hòng tôi tin, tôi đưa tay giật lấy bài tiếng anh của mình .
Tôi đơ luôn, thật không ngờ, từ hồi học mẫu giáo đến giờ, điểm Tiếng anh của tôi chưa bao giờ vượt quá con bảy chứ đừng nói là con chín con mười, hay là cô giáo chấm điểm nhầm nhỉ?
Nghĩ vậy tôi liền lấy bài của Nã Nã ra so, Nã Nã chỉ được có 7,25 , chỗ bạn ý sai tôi đúng, chỗ bạn ý đúng, tôi cũng đúng luôn, tôi nhớ rõ ràng, hôm kiểm tra tôi làm bài còn ít hơn của bạn ấy nhiều.
Không lẽ, Hạo Thiên đã làm bài giúp tôi, cũng có thể lắm,bài tiếng anh toàn trắc nghiệm, khoanh vào cũng nhanh, tôi quay sang nhìn Hạo Thiên đầy cảm kích.
- Mấy?
- 9
- Thế à, cảm ơn nha- Hạo Thiên nhìn tôi khó hiểu, như muốn hỏi tôi cảm ơn cái gì, nhưng tôi không nói, mỉn cười rồi quay lại nhìn con 10 đỏ chót mà vui sướng vô cùng, mặc dù không phải là do mình làm ra, nhưng tôi hứa sẽ cố gắng, trong học kì tới nhất định tôi phải dành được con 10 này bằng chính sức lực của mình mới được .
Nã Nã cứ nhìn tôi bất mãn hoài, tôi liền lè lưỡi trêu, liền bị cô nàng cù léc cười dũ dượi ...
Nhưng có một điều tôi không hề hay biết, đó là trong lớp này chỉ có một mình tôi và vương Y Thần là được điểm cao tuyệt đối....