Nhớ lại một năm trước đây, tại tiệc đính hôn của mình, người chị cùng cha khác mẹ và vị hôn phu của mình đứng trước mặt nàng nói tình cảm của họ là chân thành, họ thật lòng yêu thương nhau vì vậy mong nàng thành toàn cho họ. Tại thời điểm đó nàng nhận ra mình không thuộc về nơi đó nên kiên quyết rời đi.
Sự xuất hiện của Tô Noãn tại cửa lớn đã thu hút ánh nhìn của nhiều người. Lâm Dao đứng bên cạnh Lâm Tuyên nói nhỏ: “Chị Tuyên, tiện nhân đó đã quay lại.”
Lâm Tuyên nhíu mày nhìn quanh, đến khi nhìn thấy Tần Trăn đang tươi cười đón khách, không chú ý đến sự xuất hiện của Tô Noãn mới quay qua nói với Lâm Dao:” Xem chừng anh rể em, để chị ra ứng phó”
Lâm Dao hưng phấn gật đầu, đã sớm nghe tin Gia gia kêu tiện nhân này quay về tham dự tiệc mừng thọ, nhưng không nghĩ nàng ta thật sự quay về. Lúc trước khi rời đi không phải đã tuyên bố hùng hồn muốn cùng Lâm gia đoạn tuyệt quan hệ sao. Nói cho đến cùng, chỉ vì gia sản của Lâm gia.
Lâm Tuyên diện váy dài màu đen bó sát vừa người, tóc uốn lượn cố định một bên tai làm nổi bật lên gương mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng, hướng về phía Tô Noãn, lạnh nhạt lên tiếng:” Tô Noãn.”
Tô Noãn thoáng ngẩn người, khi nhận ra giọng nói của đối phương, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần đáp lại:” Lâm Tuyên”
Lâm Tuyên nhoẻn miệng cười, đáy mắt mang theo chán ghét cùng châm chọc:”Như thế nào mới một năm không gặp đã không còn gọi một tiếng “chị”?”
Tô Noãn diện váy dạ hội màu xanh nhạt, khoác áo ngắn màu đen làm tôn lên nước da trắng, lại buộc tóc cao lên làm lộ chiếc cổ cao, bờ vai thon gọn, nhìn qua thật thanh tú.
Một người thanh tú, một người kiều diễm đứng ngay gần cửa lớn đã bắt đầu thu hút nhiều ánh nhìn, chưa kể đến hôm nay là đại thọ của Lâm lão gia, mặc dù người đến đều là khách quý trong giới thương trường nhưng đích thân Lâm đại tiểu thư ra tận cửa tiếp đón làm cho mọi người tò mò thân phận của Tô Noãn.
Hiển nhiên Lâm Tuyên hoàn toàn không thích ánh mắt nhìn đánh giá của các khách nhân, khó chịu lên tiếng:” Vào đi thôi, các cô chú đều đã đến bên trong, lâu rồi không gặp cũng nên đến chào hỏi một tiếng.”
*Bản Quyền Edit thuộc về tác giả Trương Y Y. Đăng tải ngày 31/12/2018.
Tô Noãn gật đầu, trong nhà này cũng chỉ có một mình gia gia là thật lòng yêu thương nàng, lần này nàng quay về cũng chỉ vì lòng hiếu thảo của mình với gia gia. Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông, cũng nên để lại thể diện cho Lâm gia. Chỉ là theo bản năng, Tô Noãn quay đầu nhìn ra cửa.
Trong mắt Lâm Tuyên lóe lên ánh nhìn châm chọc, cười hỏi:” Sao, em rễ cũng đến à?”
Tô Noãn không muốn trả lời, thu hồi ánh nhìn, quay người đi thẳng vào trong để lại một mình Lâm Tuyên đứng giữa sảnh với biểu tình oán độc. Có ông xã cùng về thì sao, Tô Noãn ngươi hôm nay đến đây cũng chỉ rước nhục vào người.
Tần Trăn đứng tiếp khách gần cửa, nhìn thoáng qua thấy hình bóng quen thuộc liền kích động gọi:” Tô Noãn?”
Nghe thấy âm thanh quên thuộc, cả người Tô Noãn như bất động một lúc, một cảm giác lạnh giá từ dưới chân truyền đến, đau nhói trái tim nàng. Tô Noãn ghé mắt nhìn gương mặt quen thuộc, mở miệng chào hỏi: " Anh rễ "
Tần Trăn diện một bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, khuôn mặt tuấn lãng nhưng nhìn qua thấy gầy hơn so với một năm trước, kích động muốn bước đến nhưng Lâm Dao đứng bên cạnh thấy thế, liền chặn ngăn bước lên trước, ôm kéo cánh tay Tô Noãn nói:” Tô Noãng cũng về rồi à, nào mau vào trong đi. Anh rễ, hôm nay khách quý đến đông quá, anh rễ tiếp khách đi để em đưa Tô Noãn vào.”
Nói xong không đợi Tô Noãn trả lời liền dùng sức kéo nàng đi, làm cho cánh tay của Tô Noãn hằn lên vết đỏ.
Tô Noãn nhìn xung quanh, nơi này khách nhân ít lui đến, chỉ thấy các cô các chú của Lâm gia, mà không thấy gia gia đâu. Tô Noãn rút tay mình ra khỏi Lâm Dao hỏi:”Gia gia đâu?”
Tô Noãn biết Lâm Dao muốn đưa mình đến chỗ các cô chú ngồi, liền muốn rời đi nhưng lại chậm một bước, vẫn bị các cô chú thấy.
Bác gái cả diện lễ phục dạ hội màu sắc hoa lệ, liếc mắt nhìn Tô Noãn, giọng mạng theo vài phần châm chọc:”Ái chà, Tô Noãn đã về "
- ----------------
CẦU VOTE