Ngay cả lễ tân thậm chí còn chưa đi làm. Trong lúc phần lớn nhân viên còn đang chìm đắm trong mộng mơ, một người đàn ông dáng người cường tráng đi cùng với các thư ký đã xuất hiện trong đại sảnh yên tĩnh.
Đó là CEO 33 tuổi, Kwon Seung-ju.
Khi anh bước nhanh trên đường đi làm, như thể không hề lãng phí một giây nào cho việc di chuyển thì một người phụ nữ chặn trước mặt anh.
Một cơ thể nhỏ nhắn với thân hình gầy gò và đôi môi nhỏ chuyển sang trắng bệch vì căng thẳng. Như thể một con thỏ nhỏ đang chặn đường con hổ.
- Tên tôi là Yoon Eun-seo, nhân viên phòng kế hoạch. Tôi có chuyện nhất định phải nói với anh.
Trong khi các thư ký quá bất ngờ đến mức không kịp ngăn cản thì Eun-seo nhìn thẳng vào mắt CEO và nói.
- Chỉ cần một lát thôi. Xin hãy cho tôi một chút thời gian.
Giám đốc liếc nhìn chiếc thẻ nhân viên đeo trên cổ Eun-seo và khẽ cau mày.
- Cô liên lạc qua phòng thư ký đi.
Kwon Seung-ju ném lại một câu rồi quay ngoắt đi. Eun-seo vội nắm lấy vạt áo anh, hét lớn.
- Tôi đã liên lạc nhiều lần nhưng anh vẫn không chịu gặp nên tôi mới phải như vậy!
Lúc này, các thư ký cũng đã định thần lại. Phải dùng cả cơ thể để nhịn không kéo cô ra khỏi người anh, Eun-seo vội nói:
- Hai năm trước, phường Yeon-sa, một ngày mưa.
Nhìn nét mặt vốn đanh lại có chút rung động kia, Eun-seo biết rằng anh ta nhớ ra gì đó.
Vì vậy, cô đã có thể nói những lời tiếp theo một cách tự tin hơn một chút.
- Tôi cũng đã giúp anh một việc.
Đúng như dự đoán, không có hồi đáp tiêu cực nào.
- Vì vậy, tôi nghĩ anh có thể nghe tôi nói một lát.
Người đàn ông đang ngây người nhìn Eun-seo một lúc đột nhiên hỏi một câu mà không thèm nhìn cô thư ký đứng đằng sau.
- Hôm nay tôi có rảnh lúc nào không?
- Hôm nay bắt đầu bằng cuộc họp Ban giám đốc vào buổi sáng và tiếp tục với lịch trình công tác bên ngoài từ bữa trưa. Ngày mai thì anh có lịch họp vào sáng mai và sau bữa trưa, cuộc họp dự kiến kết thúc vào khoảng 4 hoặc 5 giờ chiều.
Kwon Seung-ju gật đầu và nói.
- Vậy ngày mai hãy đến văn phòng của tôi lúc 5 giờ chiều.
* * *
Eun-seo xuống tầng 5 nơi có phòng làm việc của cô sau khi thành công nhận được giờ hẹn. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tay cô run đến mức mãi một lúc mới mở được chai nước. Vừa mở nắp là cô đã tu ừng ực. Sau khi uống gần cạn chai nước nửa lít, Eun-seo đổ người sụp xuống ghế.
- A..
Một cảm giác bất lực như cái chết ập đến. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Kwon Seung-ju và chỉ ở trong cùng một không gian thôi cũng khiến tất cả các cơ trong cơ thể căng lên. Không chỉ Eun-seo cảm thấy điều đó, anh ta còn là người khiến tất cả mọi người phải cảm thấy như vậy. Số nhân viên mới chỉ nhìn thấy mặt anh ta đã nghẹn cơm cũng không ít.
Để nhận được lịch hẹn với một người như vậy cô cũng phải mất một lượng năng lượng khổng lồ bằng cả sức bình sinh mới có thể đối đầu trực diện với anh ta.
Nhưng, cô không còn cách nào khác.
- Chủ nhà nhắn sẽ chấm dứt hợp đồng.
Cách đây 10 ngày, cô nhận được thông báo qua văn phòng bất động sản là không thể gia hạn hợp đồng thuê nhà.
Đây là ngôi nhà cô đã ở được 15 năm mà không hề tăng tiền thuê nhà dù chỉ một lần. Vì đến nay hợp đồng vẫn được tiếp tục thông qua ngầm gia hạn nên cô chưa từng liên hệ với chủ nhà. Nói cách khác, trong suy nghĩ của Eun-seo, chủ nhà chỉ là một cái tên tồn tại trên giấy tờ.
Một ngày nọ, người chủ nhà như vậy đã nhảy ra khỏi giấy tờ trở thành người thực và đưa ra một thông báo gây chấn động.
- Có vẻ như họ sẽ phá dỡ ngôi nhà và xây một tòa cao ốc ở vị trí đó.
Không để ý đến Eun-seo đang bị sốc, ông chủ bất động sản tiếp tục nói:
- Cũng phải, căn nhà đó để nguyên bao nhiêu năm không thay đổi gì cũng là kỳ tích rồi, cả tiền đất vào giá trị bao nhiêu cơ chứ.
Khu này đã bắt đầu phát triển từ khoảng 10 năm trước và hiện tại khu vực xung quanh tràn ngập các tòa nhà như chung cư, biệt thự và cửa hàng kinh doanh. Một ngôi nhà gỗ hiện đại với khoảng sân rộng đứng lẻ loi giữa những tòa nhà cao tầng, giống như một đứa trẻ bị mắc kẹt trong đám đông. Đó là ngôi nhà nơi Eun-seo sống.
Dù sao t'hì, theo luật, thông báo này được đưa ra 3 tháng trước ngày hết hạn hợp đồng, nên cô cứ theo đó mà chuẩn bị chuyển nhà là vừa.'
Tuy nhiên, Eun-seo đang ở trong tình thế không thể cứ nói đi là đi ngay được.
- Chú này, không phải là còn có quyền yêu cầu gia hạn hợp đồng sao? Cháu nghe nói có luật mà người thuê nhà được giới hạn 1 lần yêu cầu ở lại căn nhà đó thêm 2 năm mà.
Cô cố nhớ lại những kiến thức góp nhặt được trên các bản tin nhưng chỉ nhận lại tiếc cười nhạo.
- Tất cả đều có ngoại lệ. Điều luật đó không thể áp dụng khi chủ nhà phá dỡ hoàn toàn căn nhà.
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc đầy vẻ không phục của Eun-seo, ông chủ bất động sản đã cho cô lời khuyên.
- Riêng việc chủ nhà liên lạc qua văn phòng thư ký đã thấy cậu ta không phải dạng vừa đâu. Cô đừng phí sức vô ích nữa, cứ nói lời cảm ơn vì đã cho cô sống thoải mái cho đến bây giờ và ngoan ngoãn rời đi. Rồi tôi sẽ nói khéo xin cho cô ít phí chuyển nhà.
Không sai. Dù có là căn nhà gỗ cũ đi nữa nhưng nó cũng là đất riêng đủ rộng để có thể dựng nên một tòa nhà không thua kém nơi đâu. Vậy mà cô sống ở đó chỉ với tổng 30 nghìn đô (1). Suốt 15 năm trời chưa từng một lần tăng giá.
Chỉ riêng việc cho cô sống ở đó với cái giá gần như cho không trong suốt ngần ấy năm đã là ân huệ lớn rồi. Vì thế, chuyển lời cảm ơn đến chủ nhà vì thời gian qua và ngoan ngoãn rời đi mới là điều đúng đắn.
Nhưng mà..
Trong cái rủi có cái may đó là Eun-seo thực sự biết chủ nhà là ai. Tất nhiên, ngay cả khi có biết anh ta, anh ta cũng không phải là người mà cô có thể dễ dàng gặp được.
Cũng từ ngày đó, Eun-seo không ngừng liên lạc đến phòng thư ký của Xây dựng Dae-won, công ty nơi cô đang làm việc.
- Tôi muốn gặp Giám đốc.
Phản ứng của văn phòng thư ký khi một nhân viên bình thường mới vào được 2 năm xin gặp Giám đốc cũng là một loại biểu cảm rất thường thấy.
- Cô cần gì cứ nói.
Thành thật mà nói, cô có cảm giác như mình sẽ bị từ chối ngay cả khi chưa nhìn thấy mặt anh ta. Nhưng cô cũng thấy rằng nếu gặp mặt trực tiếp để cầu xin thì vẫn có khả năng cao hơn. Vì, Eun-seo chỉ có thể nói điều này:
- Tôi sẽ nói khi tôi gặp trực tiếp Giám đốc.
Câu trả lời được đưa ra sau một thời gian là thế này.
- Anh ấy nói không gặp cô.
Cô đã bị từ chối gay gắt năm lần trong 10 ngày. Cuối cùng, cô không còn cách nào khác là phải chặn đường đi làm của anh.
Ngày hôm sau, Eun-seo không thể tập trung làm việc cả ngày. Thời gian trôi qua, sự căng thẳng ngày càng trầm trọng và cô cảm thấy khó thở. Mỗi lần nhìn đồng hồ, cô lại cảm thấy tim mình như rớt xuống.
- Sao sắc mặt cô trắng bệch thế?
Kim Seon-ah, một đồng nghiệp thân thiết cùng vào công ty đồng thời cùng phòng kế hoạch, hỏi.
- Ừm, tôi đoán bữa sáng của tôi có vấn đề rồi.
- Thế à. Nhân tiện, sáng nay tôi có thấy anh Seung-ju ở hành lang đấy.
Seon-ah là một fan cuồng nhiệt của Giám đốc Kwon Seung-ju. Không phải vào công ty cô mới thích anh ta, mà vì thích anh ta nên cô mới xin vào công ty này. Chuyện là khi mới năm 2 đại học, cô cảm nhận được đó là định mệnh của cô ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy hình ảnh nho nhỏ của anh ta đăng trên tờ báo với tiêu đề 'Thế hệ thứ 3 của Tập đoàn Dae-won, Kwon Seung-ju gia nhập Xây dựng Dae-won với tư cách Giám đốc điều hành'.
- Trong khi bạn bè tôi đu idol trên sóng truyền hình thì tôi đu cuộc họp cổ đông, và trong khi họ bị quản lý lôi ra ngoài, tôi cũng bị thư ký đuổi ra ngoài.
Sau khi vào công ty vẫn phải giấu kỹ như vậy cô ấy có căng thẳng không ư? Chỉ trước mặt Eun-seo, đồng nghiệp thân thiết nhất của cô, cô mới thoải mái bộc lộ tâm tình của mình. Cô còn có thể tùy tiện gọi là 'Anh Seung-ju'.
- Nhưng không hiểu sao trông anh Seung-ju hôm nay rất lạ.
Lòng cô nặng trĩu.
"Tâm trạng anh ta trông không tốt ư? Hôm nay mình làm thế với anh thì có nên không.." Eun-seo cố giấu đi sự lo lắng của mình và hỏi như thể không có chuyện gì xảy ra.
- Sao? Anh ta làm sao?
- Anh ấy ăn mặc khác hoàn toàn so với thường ngày. Thường anh ấy luôn mặc thứ gì đó rất khô khan đúng không? Nhưng hôm nay trông anh ấy tươi tắn lạ lùng nhé. Cà vạt cũng rất đẹp nữa.
Eun-seo cảm thấy nhẹ nhõm. Cô còn tưởng chuyện gì khác.
- Có phải anh ấy đang hẹn hò không nhỉ?
Seon-ah nghiêng đầu độc thoại rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
- Cũng phải, anh Seung-ju nhà ta thì làm gì có thời gian gặp gỡ phụ nữ chứ.
Cuối cùng, năm giờ chiều, cái giờ định mệnh đã đến. Eun-seo lợi dụng bầu không khí có phần hỗn loạn khi những người khác đang chuẩn bị tan sở lẻn ra khỏi văn phòng. Ngay khi vừa lên văn phòng Giám đốc, cô được thư ký hướng dẫn:
- Giám đốc, cô Yoon Eun-seo đã đến.
Văn phòng CEO nơi cô đến thăm lần đầu rộng hơn cô tưởng rất nhiều. Khung cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ kính phía trước dường như thể hiện địa vị xã hội của người đàn ông này. Một người đàn ông luôn nhìn xuống từ trên cao.
Eun-seo cúi đầu chào Kwon Seung-ju, người đang ngồi trước chiếc bàn gỗ lớn.
- Thưa Giám đốc, cảm ơn anh vì đã dành thời gian.
Kwon Seung-ju bước tới và ngồi xuống ghế sofa trước.
- Không có gì vì tôi sẽ không ở đây lâu đâu.
Anh ta hất cằm ra hiệu cho thư ký rời đi, và bắt đầu nhìn đồng hồ.
- Chúng ta không có nhiều thời gian nên hãy nói ngắn gọn về điều cô muốn.
Anh thẳng lưng và nhìn chằm chằm vào cô. Chỉ điều đó thôi cũng khiến cô cảm thấy như máu trong toàn cơ thể đang đông cứng lại. Phần cơ thể bị ánh mắt kia chạm vào dường như đang bốc cháy.
Không thể nhìn vào mắt anh ta, Eun-seo chuyển ánh nhìn sang ngực áo vest của anh. Đến lúc đó cô mới hiểu những gì Seon-ah đã nói sáng hôm đó.
Mặc dù cô chưa bao giờ thực sự chú ý đến những gì Giám đốc mặc nhưng cảm giác khác đến mức cô có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người đàn ông giữ chức vụ Giám đốc ở tuổi ba mươi ba dường như luôn ăn vận một cách nặng nề. Nhưng hôm nay, anh ấy đang mặc một bộ suit màu xanh hải quân sáng màu. Không còn chiếc áo vest luôn mặc khiến người nhìn cảm thấy ngột ngạt, thân hình to lớn của anh trông thon gọn hơn rất nhiều, thậm chí chiếc cà vạt màu nâu sẫm còn có vẻ rất thời trang. Giờ cô đã hiểu tại sao Seon-ah lại nói về chuyện hẹn hò.
Eun-seo càng thấy nhụt lòng hơn khi đứng trước người đàn ông mà có đứng lên sàn runway cũng không lạc quẻ này. Cô cứ thế ngày một cúi đầu xuống. Cô nhận thấy có một chút xơ vải ở gối quần đang mặc và bắt đầu hối hận muộn màng. Cô vốn không có bộ quần áo tử tế nào, nhưng lẽ ra cô phải để ý chuyện ăn mặc hơn chút.
Eun-seo cố gắng rũ bỏ suy nghĩ của mình và bắt đầu mở miệng.
- Tôi là người thuê căn nhà thuộc sở hữu của anh ở phường Yeon-sa.
Đúng như dự đoán, Kwon Seung-ju có vẻ không ngạc nhiên.
- Thì sao?
- Tôi thực sự biết ơn vì đã để tôi sống sống ở đó mà không tăng tiền thuê nhà dù chỉ một lần trong 15 năm qua.
Giọng nói của người đàn ông có chút tức giận.
- Cô không cần cảm ơn nữa, tôi đang hỏi cô gặp tôi có việc gì.
- Tôi nghe nói rằng trong ba tháng nữa ngôi nhà sẽ bị phá bỏ và một tòa nhà sẽ được xây dựng ở vị trí đó.
Eun-seo cúi đầu thật sâu.
- Tôi biết đây là một yêu cầu vô liêm sỉ, nhưng tôi muốn anh trì hoãn việc đó chỉ một năm.
- Lý do?
Khi anh hỏi lý do thay vì trả lời không được, cô đã nhìn thấy chút hy vọng.
- Có lý do khiến tôi không thể di chuyển lúc này.
Giám đốc Kwon Seung-ju làm vẻ mặt như thể đang suy nghĩ, "À.", có phải cô nhìn nhầm không khi thấy khóe môi anh ta như vừa nhếch lên một cách tinh tế?
- Nếu là phí chuyển nhà, tôi sẽ thanh toán thỏa đáng cho cô.
Mặt cô nóng bừng vì xấu hổ.
- Đó không phải là về tiền bạc. Thực ra, tôi có..
Eun-seo hít một hơi thật sâu và lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh.
- Tôi có một người em trai mất tích cách đây 15 năm.
(1) Ở HQ, khi thanh toán một khoản tiền lớn cho chủ nhà theo hình thức thuê nhà jeon-sae (40-60% giá trị căn nhà), người thuê có quyền ở đó mà không phải trả thêm phí thuê nhà hàng tháng và khoản tiền đặt cọc sẽ được trả lại cho người thuê khi hợp đồng thuê nhà kế thúc.