Đường Cửu cắn kem đẩy cửa, cảm nhận được làn gió mát từ điều hòa, cô thở ra một hơi thư thái, cả người như được hồi sinh. Cô khoan khoái bước vào trong cửa hàng, thấy nhân viên đang nhàn rỗi: “Xin hỏi có tiền Ngũ Đế* không?”
(*) Tiền Ngũ Đế là năm đồng tiền cổ của 5 vị Hoàng đế cường thịnh nhất triều đại nhà Thanh: Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long và Gia Khánh. Theo phong thuỷ thì các đồng tiền của các thời đại cường thịnh thì khí trường của nó rất mạnh, vì thế nó sẽ tăng cường tài vận rất tốt.
Nhân viên chưa kịp đáp lời, cửa lại bị đẩy ra, lần này là hai người đàn ông bước vào, nhân viên cửa hàng vội thẳng lưng nói: “Chào ông chủ.”
Người đàn ông đi bên trái: “Tiểu Trương đi pha trà.”
Nhân viên tên Tiểu Trương vâng dạ, lại nhìn về phía Đường Cửu: “Ngại quá, phiền quý khách đợi chút, trong khi chờ đợi quý khách có thể xem những thứ khác.”
Đường Cửu gật đầu, cắn kem liếc hai người vừa vào, dời mắt ngắm những đồ vật được bày biện trong cửa hàng.
Nhưng người đàn ông trung niên đi cùng ông chủ đã bước tới: “Cô gái, cô tới nơi này làm gì vậy?”
Đường Cửu đang ăn kem, nghe thế tròn mắt nuốt kem xuống: “Mua vài thứ.”
Người đàn ông trung niên nở nụ cười, ông ta có diện mạo ưa nhìn, mặc dù đã trung niên nhưng dáng người bảo dưỡng rất tốt, bộ tây trang hưu nhàn càng toát lên khí chất nhân sĩ thành công: “Cô muốn mua gì, có cần tôi chọn giúp không?”
Ông chủ cũng đi tới.
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi và ông chủ là bạn tốt, có thể giúp cô xin ông chủ giảm giá.”
Đường Cửu nhìn ông chủ rồi nhìn người đàn ông trung niên: “Chú ơi, cửa hàng này là của bạn chú, không phải của chú, chú tự tiện quyết định cháu cảm thấy không ổn lắm đâu.”
Người đàn ông niên đã lâu chưa từng bị xấu hổ như thế, người bình thường nghe vậy, chẳng phải nên vui vẻ cảm ơn sao?
Ông chủ vội lên tiếng: “Không sao, ông Lương là bạn tôi, hiếm khi ông ấy mở lời, cô thích thứ gì, tôi sẽ bảo nhân viên chiết khấu 30%.”
Đúng lúc Tiểu Trương bưng trà ra: “Ông chủ, khách hỏi tiền Ngũ Đế.”
Ánh mắt ông Lương chợt lóe, chân mày hơi nhíu lại hỏi: “Tiền Ngũ Đế… Chẳng lẽ có chuyện gì?”
Đường Cửu ăn hết kem, gói lại vứt vào thùng rác trong góc, rút khăn giấy trong túi lau tay. Vòng ngọc trên cổ tay cô sáng bóng, có điều hai vệt đỏ trên chiếc vòng đã phá hủy vẻ đẹp tổng thể của nó.
Lúc này ông chủ cũng cũng chú ý, liếc mắt nhìn, lập tức đoán được mục đích của ông Lương: “Chi bằng chúng ta lên tầng hai nói chuyện? Tôi sẽ dặn Tiểu Trương mang tiền Ngũ Đế lên, quý khách có thể từ từ chọn lựa.”
“Không cần.” Đường Cửu từ chối không chút do dự: “Tôi chỉ đến mua mấy thứ, nếu ông không đồng ý bán, tôi sang cửa hàng khác là được.”
Giọng ông ta chân thành: “Cô gái cảnh giác là chuyện tốt, tôi cũng không có ý xấu, chẳng qua tôi thấy vòng ngọc cô đeo là vật bồi táng, âm khí quá nặng, sợ ảnh hưởng tới cơ thể cô.”
Đường Cửu đã lau sạch ngón tay, cầm khăn giấy hỏi: “Có ảnh hưởng gì?”
Ông Lương giơ tay mời: “Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện “
Ông chủ đã bảo Tiểu Trương lấy đồ ra đặt trên bàn.
Có thế, Đường Cửu mới gật đầu, đi qua ngồi đối diện ông Lương.
Thái độ ông ta ôn hòa: “Cô có thể vừa chọn vừa nghe tôi nói.”
Đồng tiền được xếp ngay ngắn trong khay lót nhung, mỗi đồng đều được chọn lựa tỉ mỉ, đây cũng là nguyên nhân Đường Cửu mua ở cửa hàng này mà không mua ở hàng quán ven đường.
Ông Lương nói: “Tiền Ngũ Đế chính là đồng tiền của năm vị hoàng đế triều Thanh: Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long và Gia Khánh…”
Bởi vì muốn quan sát vòng tay của Đường Cửu, ông chủ cửa hàng để ý từng động tác của cô, ông phát hiện trước khi ông ta nói xong, cô đã chọn ra mấy đồng tiền tốt nhất từ trong khay.
Có điều, ông Lương không biết: “Để tôi giúp cô chọn nhé, phẩm tướng* khác nhau…”
(*) phẩm tướng: phẩm chất, cấp bậc, mức độ hoàn hảo.
Chưa kịp dứt lời, ông Lương đã thấy Đường Cửu chọn xong tiền.
Đường Cửu chọn sáu đồng xu mà không phải năm, trong đó có một đồng là thời Đạo Quang, thấy vậy trong lòng ông Lương thở phào nhẹ nhõm, tiền Ngũ Đế chỉ cần 5 thời từ Thuận Trị đến Gia Khánh, mà vận nước thời Đạo Quang không thịnh, đúc tiền…
Ông ta xác định Đường Cửu thật sự không biết điều đó, dù sao phố này tuy bán đồ cổ phong thủy nhưng vẫn lấy đồ cổ làm chủ.
Phố phong thủy thật sự nằm tại một con hẻm nhỏ tương đối khuất, chỉ cần người hơi tinh thông phong thủy đều biết muốn mua đồ phong thuỷ phải tới con đường kia.
Đã tới đây còn mở miệng hỏi tiền Ngũ Đế, sợ là chẳng biết gì: “Chọn tiền Ngũ Đế cũng cần lưu ý, hơn nữa thứ tự sắp xếp khác nhau thì hiệu quả cũng khác biệt, sáu đồng của cô…”
Đường Cửu chọn xong thứ cần tìm mới nhìn ông ta: “Tôi biết.”
Ông Lương cho rằng cô sĩ diện, bèn mỉm cười: “Tiền Ngũ Đế có thể chắn sát, trừ tà và vượng tài, cô cần tác dụng nào?”
Đường Cửu nói: “Đều không phải.”
Ông ta nghe xong, càng có lòng tin: “Kỳ thực, tôi xem tướng mạo cô, số mệnh cô vốn buồm xuôi gió, tuy nhiên chiếc vòng này… Cô thấy trên vòng tay của cô có hai vệt đỏ không? Ngọc này gọi là ngọc thấm máu, là vật bồi táng cùng người chết, đa phần là thứ người chết yêu thích, vật như thế vốn là tà khí, huống chi chúng ta có câu ‘Họa huyết quang’, đây đều là điềm xấu, đeo lâu không chỉ ảnh hưởng đến tuổi thọ và số phận, còn có thể mang đến tai hoạ cho người thân trong gia đình.”
“…”
Ông chủ biết ông Lương nói nửa thật nửa giả, ngọc thấm máu quả thật không nên mang theo song cũng không tà ma đến vậy, hơn nữa ông còn cần ông ta giúp đỡ nên không tiện mở miệng.
Ông Lương thấy Đường Cửu im lặng thì vô cùng hài lòng: “Nhưng trời không tuyệt đường người, cô gặp được tôi là trời cao an bài, vòng ngọc này ở bên cạnh cô hay tặng người khác đều không phải chuyện tốt, ông trời có đức hiếu sinh, thế này đi, tôi trả mười ngàn tệ, cô bán vòng ngọc cho tôi, tôi sẽ giúp cô xử lý.”
Mười ngàn?
Dẫu ông chủ là người làm ăn cũng thấy ông ta quá đáng, vòng này ít nhất cũng phải một triệu, ông ta làm vậy…
Có điều mua bán là giao dịch giữa hai bên, nếu cô gái này thật sự bán cho ông Lương, coi như ông ta chiếm lời rồi.
Tuy thủ đoạn hơi trơ trẽn mà thôi.
Ông Lương tiếp: “Tôi không đành lòng thấy người trẻ tuổi như cô vì chiếc vòng này mà hại bản thân, thậm chí liên lụy thân nhân. Thứ này giao cho tôi, tôi cũng không dám dùng, chỉ có thể đưa đến chùa trấn áp, chi phí tối thiểu cũng hơn một trăm ngàn, cảm thông gia cảnh cô…”
Tiếng mở cửa cắt ngang lời ông ta, một nữ sinh mặc váy kẻ caro đẩy cửa bước vào, nhìn khắp cửa hàng rồi đi thẳng đến chỗ Đường Cửu: “Tiểu Đường, cậu đã xong chưa?”
Đường Cửu nói: “Sắp rồi, phiền ông chủ cho tôi mấy sợi dây đỏ.”
Ông chủ nhìn về phía Tiểu Trương, Tiểu Trương lập tức cầm dây đỏ tới, mấy thứ này trong tiệm luôn dự phòng sẵn.
Đường Cửu vừa xâu đồng tiền vừa nói: “Vị tiên sinh này, ông coi tôi là kẻ ngốc chắc? Vòng ngọc này vốn là vật bồi táng, tôi đã sớm biết, được chưa? Mười ngàn? Ông cũng mặt dày nhỉ? Sao không bảo tặng không cho ông luôn? Hơn nữa nhìn tướng mạo…”
Nói đến tướng mạo, Đường Cửu cúi xuống không nói gì thêm, chỉ sửa sang lại xâu tiền cổ: “Ông chủ, bao nhiêu tiền?”
Lúc này ông chủ đã rõ ràng, cô gái trước mặt này không những hiểu biết phong thuỷ, sợ rằng còn biết không ít.
Ông chú ý thứ tự Đường Cửu xâu tiền cổ lần lượt là Gia Khánh, Càn Long, Ung Chính, Thuận Trị, Khang Hi và Đạo Quang.
Khác với tiền Ngũ Đế, mỗi loại tiền Lục Đế đều cần nhà phong thủy có chuyên môn chỉ dẫn mới được sử dụng, hơn nữa thứ tự xâu tiền rất được coi trọng, không hẳn dựa theo niên đại.
Ông cũng tình cờ biết được việc này, thứ tự cô gái xâu tiền Lục Đế chính là để hóa giải sát khí bên ngoài.
Không phải tiền Lục Đế tốt hơn tiền Ngũ Đế, mà trường hợp khác nhau cần những thứ khác nhau.
Ông ta thẹn quá hóa giận, sắc mặt rất khó coi: “Cô còn trẻ mà nói năng không có chừng mực, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô, cô đã biết là vật bồi táng thì cũng nên biết sẽ hại đến người xung quanh, lòng dạ cô độc ác cỡ nào mà đeo ngọc thấm máu trên người?”
Ông chủ vội đổi sắc mặt: “Ông Lương à, chi bằng…”
Ông ta ngắt lời ông chủ, trào phúng nhìn Đường Cửu: “Hơn nữa cô xâu tiền linh tinh bậy bạ gì vậy, chẳng lẽ cô nghĩ thêm một đồng tiền là hiểu biết ư?”
Đường Cửu không quan tâm ông ta mà giao xâu tiền Lục Đế cho cô gái kia: “Cửa nhà cậu đối diện thang máy, không có lợi với sức khỏe người trong nhà, treo thứ này lên cửa là được.”
Đây đúng là cách hóa giải sát khí bên ngoài, thậm chí là cách đơn giản nhất.
“Được, tớ biết rồi.” Cô gái kia nhìn ông chủ hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ông chủ thầm nghĩ dẹp chuyện yên thân, nói: “Một ngàn, số lẻ tôi bớt cho các cô.”
Cô gái kia nhìn về phía Đường Cửu, thấy Đường Cửu gật đầu thì lập tức trả tiền.
Ông Lương duỗi tay ngăn Đường Cửu định rời đi: “Cô lừa người ta, hại mình hại người là có ý gì? Còn trẻ sao ác độc quá?”
Đường Cửu hít một hơi sâu, tính cô vốn không thích chịu thiệt, cười lạnh nói: “Vị tiên sinh này, nếu ông còn xen vào chuyện của người khác, e là tự thân khó bảo toàn.”
Ông ta giận dữ: “Cô đang nguyền rủa tôi?”
“Hả.” Đường Cửu đánh giá đối phương từ trên xuống dưới: “Ông quá coi trọng mình rồi.”
Dứt lời bèn vượt qua ông ta, dẫn cô gái nọ đi cùng.
Ông Lương giận tái mặt, ngồi trên ghế hồi lâu mà không nói được gì, ông chủ quan sát rồi đuổi theo.
Ra khỏi cửa hàng, cô gái váy caro hỏi: “Tiểu Đường, tại sao cậu nói tự thân ông ta khó bảo toàn?”
Đường Cửu đã khôi phục vẻ bình tĩnh, mắt hạnh tròn xoe thoạt nhìn rất yếu đuối, song lời nói ra không mảy may lưu tình: “Nguyệt giác âm văn tự đoái lai, sinh bình thiên đắc phụ nhân tài. Cậu đừng nhìn ông ta ăn mặc lịch thiệp, tiền tài kiếm được đều nhờ phụ nữ cả; tài sản ấy vốn có lai lịch bất chính, cung Phu Thê* hồng, e rằng sắp tới người phụ nữ có quan hệ bất chính với ông ta sẽ gặp chuyện không may, mà ông ta cũng phải ra hầu tòa.”
(*) Cung Phu Thê (hay cung Thê Thiếp hoặc cung Hôn Nhân) là phần nằm ở đuôi lông mày và đuôi mắt kéo dài đến chân mai. Nhân tướng học còn gọi phần này là Gian Môn. ‘Hồng’ ý chỉ ngoại tình.
Ông chủ nghe Đường Cửu nói mà nuốt nước miếng vì ông cũng biết một ít, ông Lương phất lên đúng là nhờ phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ kia còn có gia đình khác… Việc ông cần nhờ, thực ra là cần người phụ nữ kia giúp.
Đường Cửu không dừng bước, chỉ quay đầu liếc nhìn ông chủ cửa hàng, cười tít mắt: “Phải cẩn thận đấy.”
Ông chủ bất giác đứng thẳng tắp, sao ông cảm giác đây là đang cảnh cáo mình nhỉ?
Đường Cửu không bận tâm chuyện nhỏ này, tiễn bạn lên xe mới gọi taxi, nói xong địa chỉ bèn tìm di động có móc treo gấu nhỏ, bấm một dãy số không do dự, chuông vang ba tiếng mới có người nhận: “Anh à, anh đang làm gì vậy?”
Đầu dây bên kia không lên tiếng.
Đường Cửu vặn chân gấu nhỏ: “Anh?”
“Tút tút tút…”
Đường Cửu nhìn cuộc gọi bị ngắt, sờ gấu nhỏ cười khanh khách.