Với tôi, sai lầm của bản thân chính là điều tuyệt vời nhất. Bởi khi ấy, tôi mới nhận ra rằng cái gì mới là đúng, và đặc biệt, là điều quan trọng nhất của tôi.
...
Thời thanh xuân của bạn như thế nào? Có đẹp rực rỡ, đủ khiến bạn vui vẻ khi hoài niệm đến?
Còn tôi của khi ấy, thì rất vô vị. Đến mức tôi không biết vì sao bản thân lại sinh ra.
Người ta thường bảo, khoảng thời gian khiến con người ta hoài niệm nhất chính là thời cấp 3. Tôi đã luôn không tin vào điều ấy, với những kí ức của một khoảng trống trong tôi, rất mờ nhạt.
Cấp 3 của tôi, không còn trò đùa tinh nghịch vô tư vô lo, không còn những suy nghĩ đơn thuần như buổi nào. Hoặc là, không còn vì những câu nói vu vơ trong lớp học mà cười phá lên cùng đám bạn mà tôi chẳng thể nào quên được của một thời cấp 2 nào đó.
Tôi ở cấp 3, vô tri vô giác trở thành con người gần như thiếu cảm xúc. Tôi xuất hiện cảm giác tự ti, luôn khao khát có thể tự nhốt mình trong một góc kín đáo, chật hẹp và đầy bóng tối.
Tôi không còn muốn kết bạn với bất kì ai, vì đơn giản, tôi nghĩ mình hoàn toàn không thể hòa hợp được với lớp. Rồi từ khi nào, tôi đâm ra ghét chúng.
Những trò đùa của chúng, những hoạt động vui chơi của trường, những ngày học mệt mỏi và những kì thi. Tôi chán muốn điên lên được.
Tôi nhận ra rằng, bản thân mình ghét tất cả về năm cấp 3 này, ghét tất cả.
Tôi hay chống cằm nhìn ra phía cửa sổ, đôi lúc lại nhìn những trò vô bổ của chúng nó trông sự vô vị đến tận cùng.
Tôi nhớ rõ, vào một ngày mưa to, lần đầu tiên tôi bắt gặp một nụ cười mà tôi cho rằng đẹp nhất.
Là Huy, Tạ Minh Huy.
Không biết vì lí do gì mà hai đứa ngồi khác tổ như chúng tôi lại bị sắp trực nhật chung với nhau. Người con trai ấy, tôi chưa bao giờ để ý đến trước kia.
Nhìn dáng vẻ đầy lười nhác khi lau bảng của hắn, hoặc là cách hắn vì mở túi đựng rác mãi không xong nên mới ngước lên nhìn tôi, nở nụ cười nịnh nọt.
Không biết có phải vì mưa đẹp quá, hay là vì ảo giác. Dưới cái mát lạnh kì ảo, tôi thấy nó đẹp đến lạ lùng. Cái cảm giác khó tả, đánh thẳng vào trái tim tôi.
Tôi chợt nhận ra rằng, mình đã xuất hiện một tia cảm xúc, với một đứa con trai.
Những ngày tháng sau đó, thứ cảm xúc ấy ngày càng rõ rệt. Đến mức không thể coi là ảo giác.
Vì thế, tôi luôn tìm cách tránh né hắn. Không phải vì cả hai đều là con trai, mà là tôi sợ, thứ cảm xúc này không là thật.
Cũng rất kì quái, cái tên Minh Huy ấy từ lần ấy cứ bám theo tôi riết, muốn tránh cũng chẳng được. Chẳng lẽ tôi phải viết lên trán bảy chữ " Tôi không muốn làm bạn với cậu " thì hắn mới chịu thôi hay sao?
...
" Bảo An, cậu thích môn nào nhất? " Hắn vừa nói, vừa ăn bánh mì, giọng hơi khàn đi.
" Toán. " Tôi trả lời gỏn lọn.
" Cái môn khô khan ấy hả? Tôi chán muốn điên. Toàn lũ quái thai mới học được. "
Tôi im lặng. Cái gì là khô khan, quái thai chứ? Cái cảm giác mò mẫm tìm cách giải của một bài toán khó, đối với kẻ có thể làm mọi việc gần như dễ dàng như hắn, làm sao có thể hiểu được chứ?
Hơn nữa, mặc dù rất yêu thích môn Toán, nhưng tôi học chỉ có thể dừng ở mức độ khá. Khát khao có thể đi thi học sinh giỏi Toán học luôn luôn là một điều xa vời.
Tôi bất chợt hỏi:
" Còn cậu? "
" Chẳng có môn nào cả. Tôi học đều tà tà như nhau cả thôi. "
Tôi trừng mắt nhìn hắn. Một đứa lực học đứng hạng 3 trong lớp còn có thể mở miệng nói như vậy với một đứa hạng hai mấy như tôi sao? Đúng là nói dối không biết chớp mắt!
" Nhìn tôi đắm đuối như vậy, có phải thích tôi rồi không? " Hắn cười phá lên.
" Thần kinh! " Mặc dù hắn chỉ nói đùa, nhưng trái tim tôi lại không tự chủ nhảy lên.
" Tôi đẹp trai như thế này mà, làm sao không thích cho được. " Minh Huy ghì lấy bả vai tôi.
Thế ra hắn ngoài cái học giỏi thì còn bị ảo tưởng. Tôi nghĩ thầm.
"... Mà này, thầy Đại đang đứng trước cửa lớp kìa! " Tôi chậm rãi nhắc nhở.
Hắn giật mình, đưa nhanh miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng.
Trường tôi, cấm học sinh mang thức ăn vào lớp.
Vào cuối năm lớp 11, tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với mọi người, đặc biệt là Minh Huy. Tuy vậy, tôi thỉnh thoảng lại liếc trộm sang hắn, chỉ muốn biết một điều.
... Hắn, cũng sẽ nhìn về phía tôi chứ?
Gần kì thi cuối học kì II, hắn chính thức trở thành bạn cùng bàn với tôi. Cái tên ấy, mỗi khi cao hứng nhất định sẽ ôm chằm lấy cổ tôi, rồi lại cười phì cười như một tên điên. Hắn chắc lại suy nghĩ cái gì bậy bạ rồi.
Cái tính tự tiện ấy của hắn, vô tình cướp đi nụ hôn đầu của tôi. Dù biết chỉ là vô tình, nhưng tôi đã tự thề rằng. Nhất định phải tránh xa hắn nhiều hơn nữa. Nếu không, hắn sẽ nhận ra mất!
Tạ Minh Huy, càng lúc càng thân mật với tôi. Mà tôi, một mực giữ một khoảng vô hình với hắn.
Lớp 12, chị tôi từ dưới quê lên thành phố, cùng một đứa bé và một người đàn ông. Tôi được nghe kể lại, gia đình của người đàn ông kia không chấp nhận chị tôi, đơn giản vì nhà tôi rất nghèo và chị thì chỉ mới 19 tuổi. Cho nên cả hai người họ liền bỏ đi cùng nhau, chị tôi mới sinh con một tháng trước. Họ lên đây để làm giấy đăng kí kết hôn và khai sinh cho đứa bé. Tôi nghĩ rằng, nếu chị ấy hạnh phúc thì như vậy cũng đủ rồi.
Sáng sớm của một hôm nào đó, tôi tình cờ nghe được lời nói chuyện của hai đứa bàn dưới.
" Nếu còn quá nhỏ mà có con thì sẽ không tốt. Thường thì người ta sẽ bỏ đi đứa con đó! "
" Không phải ác lắm sao? "
" Ác thì ác thật, nhưng cũng phải biết lo tương lai cho mình. Có con sớm như vậy thì học hành như thế nào, còn chưa có sự nghiệp. Hơn nữa, nếu là gia đình vừa không chấp nhận người con gái đó, vừa coi trọng danh tiếng thì sẽ không dám tổ chức lễ cưới đâu! "
" Đúng thật, được có một đám cưới cho riêng mình là hạnh phúc nhất của người con gái mà. "
Cây bút trên tay tôi nằm yên không nhúc nhích. Trong đầu chỉ có hai từ " lễ cưới ".
Đột nhiên, tôi tự lập ra một lời thề. Sẽ cố gắng sẽ làm ra thật nhiều tiền. Sau đó tổ chức đám cưới cho chị tôi, mua cho chị một chiếc váy cô dâu thật đẹp!
" Thẩn thờ như vậy, không phải cũng muốn tổ chức một đám cưới với tôi chứ? " Minh Huy ngồi lên trên bàn, nháy mắt với tôi. " Yên tâm, việc đó cậu không cần lo, mấy vấn đề đó là của nhà chồng. Cậu chỉ cần ngồi yên một chỗ đợi tôi rước về là được! "
Tôi định thần, im lặng mà bỏ ngoài tai câu nói ấy, tiếp tục làm bài tập. Nhưng da mặt mỏng đã sớm ửng hồng.
Minh Huy đưa tay chọt vào má tôi vài cái.
Tháng năm cuối cùng đang dần trôi qua, đầu óc tôi triệt để chú tâm vào việc học hành. Những hoạt động của trường, tôi đều bỏ qua hết. Tạ Minh Huy đối với tôi vẫn như cũ.
Đôi lúc tôi tự hỏi, với một người luôn lạnh nhạt với mình, hà cớ gì phải tậm tâm bám lấy?
Rồi, tôi cũng đã cố gắng không quan tâm đến hắn, cố gắng quên đi nụ cười ấy. Bản thân học không giỏi, lại đầy ấp những ước mơ muốn thực hiện. Ngoài viêc cố gắng hết mức, tôi còn có thể làm được gì?
Tôi như vậy, lại không nhận ra được rằng. Những ngày tháng này, đã không còn nữa.
Tôi của 10 năm sau, không còn là tôi của khi ấy. Không còn chán ghét những ngày tháng kia, không còn tỏ ra lạnh nhạt với nó nữa.
Tôi lúc này, liều mạng làm việc. Tôi không giỏi, không thể tìm được một công việc có lương cao. Những mong muốn của tôi, chưa đủ khả năng để thực hiện.
Tôi lúc này, trong lòng tồn tại một khoảng trống mơ hồ mà tôi không thể lấp đầy được. Cảm giác khó chịu đến mức muốn xé tan mọi thứ nhưng bất lực. Đành để mặc từng giây phút trôi qua.
Tôi chợt nhận ra, bản thân chính là một kẻ tồi tàn. Không có bất cứ thứ gì, cho dù là đoạn ký ức nhỏ nhoi có thể làm bản thân ấm lòng.
Vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, tôi mở lại facebook. Tìm lại tài khoản đã bị bỏ rơi từ mười năm trước, ngón tay không tự chủ bấm vào nhóm của lớp cũ. Hình như, từ lúc Tạ Minh Huy tự tiện thêm tôi vào nhóm này, tôi vẫn chưa lần nào ghé xem.
Đã bấy nhiêu năm trôi qua như vậy, tuy số bài viết kêu gọi họp lớp không có nhiều, nhưng không chấm dứt. Tôi lướt từng dòng, đọc chậm từng chữ. Trái tim tôi như có gì đó làm cho nó xúc động, dáy lên một thứ cảm xúc khó tả.
Tôi xem từng tấm ảnh lớp, nhìn kĩ mọi người, rồi từ từ chuyển về góc ảnh. Nơi có tôi, có hắn ta, tay như mọi khi ghì lấy vai tôi. Và, cùng với nụ cười rực rỡ kia.
Lại lướt xuống một chút, từng đoạn video về hội trại, hoặc video kịch về trường lớp, video quay biểu diễu văn nghệ của lớp. Đều không có sự hiện diện tôi.
Cảm giác trống trãi, thêm một lần nổi lên.
Nếu hiện tại, tôi nói bản thân rất hối hận thì sẽ như thế nào?
Không hòa hợp được thì sao? Tôi vẫn có thể chọn một cách sống cho riêng mình. Để một ngày trưởng thành, quay đầu lại đều có thể nhìn thấy một thanh xuân tươi đẹp. Không đau buồn, không hối tiếc.
Nhắm thật chặt mắt, tôi cảm nhận từng đợt cay cay.
Luôn cho rằng bản thân làm và suy nghĩ là đúng. Chẳng ngờ, những thứ tôi chán ghét nhất, lại là điều quan trọng với tôi. Là vì tôi đã không biết nắm giữ. Về tất cả, và về cả hắn ta.
Tôi. đã sai rồi.
Mở thêm một tài khoản phụ, chỉ dành riêng cho Minh Huy. Tôi đọc từng dòng tin nhắn một mà hắn gửi, hắn đã thôi nhắn cho tôi từ hai năm trước. Cũng đúng thôi, không có người trả lời, dù là ai thì cũng sẽ nản. Hắn như vậy 8 năm cũng là kì tích quá rồi.
Bảo An, cậu định thi trường gì? Nếu cùng ở Sài Gòn thì sống chung với tôi nhé? Tôi có một căn nhà ở trên đây. Yên tâm, tôi không có lấy tiền đâu, haha.
Bảo An, ngủ ngon nhé. Nhớ lên face sớm, tôi chờ cậu.
Bảo An, sinh nhật vui vẻ!
Bảo An, thêm tuổi mới, nhớ học hành chăm chỉ! Nhớ cậu chết đi được, tên ngốc ạ!
Bảo An, lễ tình nhân đi đâu chơi một chút nhé. Ế như chúng ta ở nhà hoài cũng đâu thể được. Biết đâu được ra ngoài sẽ kiếm được em nào ấy! Haha, nhớ lên face sớm nhé, tôi chờ cậu.
...
Bảo An, vì cậu đã lâu rồi không lên face nên tôi mới dám nói. Thật ra cậu không thấy cũng không sao, tâm tư này tôi lặng lẽ dành riêng cho mình cậu là được rồi. Chàng trai ngốc, tôi thích cậu, cực kì thích cậu! Từ cái lần trực nhật chung ấy! Không hiểu sao lúc đó cậu cứ nhìn chằm chằm tôi mãi, vẻ mặt khờ khạo mà dễ thương lắm! Về sau, luôn không tự chủ mà nhìn cậu. Cách cậu chống cằm nhìn cửa sổ, hay là từng ánh mắt của cậu. Tôi đều thích tất. Haha, thật kì lạ đúng không? Xin cậu đừng ghét bỏ tôi nhé, vì tôi thật lòng thích cậu! Nếu có thể, tôi ước mình được gặp cậu. Sẽ ôm chặt lấy cậu, không cho cậu đi đâu hết. Sẽ không để cậu mãi ngốc nghếch mà đánh mất đi thanh xuân của bản thân. Bảo An, cậu có nghĩ thế không?
...
Tôi ngã người xuống giường, tay siết chặt chiếc điện thoại.
Tôi của khi ấy, như thế nào nhỉ?
Tôi của khi ấy, có biết bản thân là một kẻ ngu ngốc?
Tôi của khi ấy, đáng ra có thể trở thành đẹp nhất.
...
Cố gắng gượng dậy, tôi vào nhóm chat riêng của lớp. Cũng thật may, bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.
" Mọi người biết Minh Huy hiện đang ở đâu chứ? "
Khoảng gần 20 phút sau, có người hồi đáp.
" Ngô Bảo An? Là cậu không biết sao? Minh Huy, cậu ấy đã mất từ hai năm trước rồi, vì tai nạn giao thông. Lúc ấy là chúng tôi đi cùng cậu ta đến để tìm nhà cậu. Cậu vì sao lại chuyển xuống Đà Lạt vậy? "
...
Cậu ấy không tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi, bởi vì cậu ấy không thể gửi.
Ngô Bảo An, mày nhìn lại mày xem. Lúc nãy còn nghĩ xấu cái gì về cậu ấy?
Buổi tối mùa đông, tôi biết được mình đánh mất đi điều quan trọng nhất.
Thế giới trước mắt, giờ đây chỉ còn bóng tối dày dặc.
Kí ức về nụ cười rực rỡ kia, vẫn luôn tồn tại. Dĩ nhiên, cảm giác rung động khi ấy cũng thế.
...
Một năm trôi qua, tôi bắt đầu sợ bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ này, hoặc là tự mình nhìn thấy, bản thân thật thảm hại, bản thân thật đáng ghét.
Tôi đã không thể đi làm được nữa, cơ thể tôi suy yếu dần, chỉ có thể nằm viện chờ cái chết.
Xin lỗi tôi của khi ấy, vì đã không thực hiện được lời hứa. Không thể tổ chức đám cưới cho chị, không thể mua một căn nhà tốt hơn cho bố mẹ.
Và Minh Huy. Xin lỗi, vì cả đời của cậu.
Chắc... " cậu " và hắn ta, ghét tôi lắm.
Câu xin lỗi này thực sự quá vô dụng rồi.
Nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy hình bóng ai đó luôn hướng mắt đến tôi mỗi khi tôi gục mặt xuống bàn, hoặc là, thơ thẩn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Bóng tối bao trùm toàn bộ, trong đầu tôi lại hiện lên từng đoạn video cũ của cả lớp, về những tấm ảnh, những thứ tôi từng ghét, từng thứ một.
Nếu có thể quay lại, chỉ một lần thôi...
*
Tôi nghe loáng thoáng giọng của mẹ, tưởng như là ảo giác. Chỉ tiếc, mắt mở mãi không lên, đành tiếp tục chìm trong cảm giác thoải mái.
Một lát sau, tiếng cửa bị mở tung ra.
" Bảo An, con còn ngủ được nữa sao? Mau dạy, hôm nay đi nhận lớp mới rồi! "
Cùng với âm thanh ấy, tôi bị mẹ kéo ra khỏi giường.
Tôi giật mình, không hiểu sao lại cầm ngay khăn tắm chạy vào nhà vệ sinh. Ánh mắt lướt qua mẹ tôi.
Tôi vẫn đang chìm vào suy nghĩ, đúng không?
Nhìn thật kĩ bản thân trong gương, để chắc chắn, tôi tạt thêm nước lạnh vào mặt mình. Đúng là tôi, là Ngô Bảo An của 11 năm trước.
Khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô này, đang ở trước mặt tôi.
Nếu như vậy, có phải hắn ta cũng...?
...
Thả từng bước chân chậm chạp, tim tôi lại đập liên hồi. Đứng kề phía cửa, tôi đưa ánh mắt dò xét xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó.
" Đi trễ mà còn dám bình thản đứng ngoài đó? Còn không mau vào! " Thầy Đại ở trong lớp, lớn giọng bảo.
Tôi lập tức làm theo.
Không đến hàng đầu tiên như khi ấy, tôi bước nhanh xuống hàng cuối cùng, ngồi xuống.
Nếu là khi trước liên tục né tránh, vậy tôi sau này sẽ là mặt dày tiến tới.
Tạ Minh Huy ngậm kẹo, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tim tôi đập nhanh một nhịp.
" Yo, chào bạn cùng bàn mới. "
Tôi trầm mặc nhìn hắn, chậm rãi quan sát từng đường nét trên khuôn mặt kia, dừng lại tại khóe miệng. Tại đó, là lần đầu tiên tôi bắt gặp một nụ cười nịnh nọt, nhưng lại sáng như ban mai.
Tạ Minh Huy chớp mắt liên hồi.
" Sao vậy? "
Tôi nhếch môi, gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ. Buông một câu nhẹ bâng:
" Xin chào, bạn mới! "
Tôi của lúc này, trưởng thành hơn. Nhận ra được thứ quan trọng nhất của mình. Biết ôm chặt lấy, và biết tự hỏi...
Tôi của khi ấy, vì sao lại chọn một cách sống nhàm chán đến vậy?
The end.