Ngự thư phòng.
Hoàng đế nhìn tấu chương thở dài: “Aiii…”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế nhìn tấu chương tiếp tục thở dài: “Aiiiiii…”
Thừa tướng: “……”
Hoàng đế nhìn tấu chương vẫn cứ thở dài: “Aiiiiiiiii…”
Thừa tướng ngồi một bên án thư ngẩng đầu lên: “Bệ hạ vì chuyện gì mà thương tâm vậy?”
Hoàng đế: “Ái khanh, dạo này trẫm gặp phải một chuyện, thật sự rất khó quyết định.”
Thừa tướng yên lặng nhìn hoàng đế: “…”
Hoàng đế khổ não ôm mặt: “Trẫm phát hiện… mình thích… Quý Hoài.”
Thừa tướng nhíu mi: “Bệ hạ, theo thần biết, Quý đại nhân hình như là cùng với Lưu Tử An nhà Ngự Sử…”
Hoàng đế buồn rầu: “Trẫm biết, vậy nên trẫm mới khổ tâm, buồn bực thế này, nghĩ xem liệu có nên làm… kẻ thứ ba bị vạn người phỉ nhổ hay không.”
Thừa tướng: “Bệ hạ, hoành đao đoạt ái (dùng bạo lực để cướp tình yêu) thật sự rất vô liêm sỉ.”
Hoàng đế nhăn nhó: “Biết ngay là ngươi sẽ nói vậy mà.”
Thừa tướng: “Vậy nên thần khuyên bệ hạ nên sớm buông tâm tư này đi, quan tâm đến quốc sự nhiều hơn một chút.”
Hoàng đế che mặt xua tay: “… Biết rồi biết rồi, sẽ không nói chuyện này với ngươi nữa.”
2
Ngự hoa viên.
Miên miên thanh phong, hạ hà diêu duệ.
(Gió xanh mơn mởn, sen hạ run rẩy)
Hoàng đế cố lấy dũng khí: “Ái khanh, mấy ngày nay trẫm đã nghĩ kĩ rồi, quyết định là phải làm!”
Thừa tướng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần sau một hồi thương thảo quốc sự vừa mới kết thúc, ngơ ngác: “Làm cái gì?”
Hoàng đế không chớp mắt: “Làm… kẻ thứ ba bị vạn người phỉ nhổ.”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế lấy tay cản: “Người đừng giáo huấn trẫm vội, trẫm từ nhỏ đến lớn bị ngươi dạy dỗ đủ rồi, tình cảm đại sự này không giống như việc học hành của trẫm, cũng khác với quốc sự quyết sách, ngươi nói gì trẫm cũng không muốn nghe, cũng không có nghĩa vụ phải nghe!”
Thừa tướng: “Việc quân thần tức là việc triều đình, nếu bệ hạ cứ khăng khăng như vậy, thì phải tự gánh hậu quả.”
Hoàng đế ngơ ra: “Nói như vậy, ngươi đồng ý rồi?”
Thừa tướng: “Thần vốn không có tư cách quản chuyện tình cảm của bệ hạ người.”
Hoàng đế xoay đầu than thở: “Trẫm cũng không có ý đó, nhưng ngươi có thể đồng ý, trẫm vẫn thấy rất vui mừng, ái khanh, ngươi từ trước tới nay luôn túc trí đa mưu, sự kiện lần này nhất định phải đồng lòng với trẫm, giúp trẫm sớm ngày ôm được mĩ nhân về.”
Thừa tướng bất đắc dĩ lắc đầu: “…”
3
Ban đêm, Tĩnh Càn cung.
Thừa tướng: “Không biết bệ hạ goi thần tiến cung là vì chuyện gì?”
Hoàng đế hăng hái: “Tất nhiên là bàn bạc kế hoạch lớn.”
Thừa tướng lạnh lùng liếc mắt một cái: “Kế hoạch lớn?”
Hoàng đế vui vẻ kéo tay thừa tướng, kéo y vào phía trong: “Khụ khụ… Chính là kế hoạch lớn để trẫm ôm được mĩ nhân về a, ban ngày lúc nào cũng bận bịu quốc sự, không có thời gian lập kế hoạch, vậy nên chỉ có thể gọi ngươi đến vào ban đêm, ái khanh, tối nay ngươi ở luôn trong cung đi, hai ta bỉnh chúc dạ đàm (đốt đuốc bàn chuyện), chuẩn bị kĩ càng, thế nào?”
Thừa tướng: “Thần có thói quen ngủ sớm, sợ là không thể.”
Hoàng đế: “Vậy cũng không sao cả, chúng ta lên kế hoạch ngay trên giường cũng được, nếu ngươi mệt mỏi, muốn ngủ, có thể trực tiếp ngủ luôn.”
Thừa tướng vùng ra khỏi tay hắn, dừng lại: “Chuyện tình cảm của bệ hạ, muốn thế nào thì chính là thế đó, thật sự không cần đến thần.”
Hoàng đế nhíu mày: “Vậy sao được, nói thế nào thì trẫm cũng coi như được ngươi dạy khôn lớn, có chuyện gì cũng phải được ngươi xem trước đã quen rồi, nhất thời không có ngươi ở bên cạnh, làm không tốt.”
Thừa tướng lãnh đạm: “Chuyện lần này ngươi làm, là trái với đạo nghĩa.”
Hoàng đế tỏ vẻ đáng thương hề hề: “Nhưng trẫm mãi mới thích một người, chẳng lẽ không thể có được ư? Ngươi nhìn trẫm lớn lên, trải qua đủ loại gian khổ, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn trẫm cô đơn cả đời?”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế lại nắm tay thừa tướng, kéo vào trong: “Trẫm biết ái khanh hiểu trẫm nhất, từ trước đến nay vẫn vậy mà, vào đây đi, đêm nay hai ta bàn bạc cẩn thận, ân?”
4
Đêm khuya, giường.
Hoàng đế nhắm mắt, khò khò ngủ say: “Khò… Khò…”
Thừa tướng xoay người, mặt hướng ra ngoài.
Hoàng đế đá chăn, khò khò ngủ say: “Khò… Khò…”
Thừa tướng chống tay, nhỏm nửa người dậy, nhìn phía trong giường.
Hoàng đế khò khò ngủ say: “Khò… Khò…”
Thừa tướng vươn người ra khẽ đắp lại chăn cho hắn, thì thầm: “Càng lớn càng không cho người ta bớt lo.”
_____