Diệp Nhất Bách là một người rất tuân thủ quy tắc, anh tin rằng từ trước đến nay nền tảng của một xã hội trật tự văn minh chính là tuân thủ theo những quy tắc, trong những tình huống bình thường thì anh sẽ không bao giờ làm chuyện cắm đầu băng qua đường như thế.
Lần này thật sự là ngoài ý muốn.
Anh vừa rời khỏi một hội nghị tim mạch, tên đầy đủ là " Hội nghị thượng đỉnh về y học tái tạo và phát triển tim mạch", gặp một số người nhà của bệnh nhân có hồ sơ bệnh án.
Đây cũng là chuyện hiếm gặp, đối với một diễn đàn tổng kết y khoa tầm cỡ thế này, những người tham gia đều là bác sĩ có danh tiếng, nhiều người nhà bệnh nhân nắm rõ thông tin đều cầm bệnh án chờ sẵn ngoài cửa, cố gắng vì người thân tạo ra một cơ hội sống.
Nhân viên bảo an của hội nghị nhanh chóng tiến lên, vây quanh Diệp Nhất Bách bốn phía ngăn cản người nhà bệnh nhân tới gần.
"Bác sĩ Diệp....."
"Bác sĩ Diệp, cha của tôi...."
"Bác sĩ Diệp, bác sĩ Diệp, van cầu cậu. Con trai tôi chỉ mới sáu tuổi mà thôi, xin cậu hãy giúp nó với!"
Đây là giọng nói của một phụ nữ gầy gò còn nặng khẩu âm phương bắc, bởi vì vóc dáng thấp bé mà bị mấy người cường trán đẩy về phía sau, nhưng nàng vẫn cố gắng chen lên trước. Diệp Nhất Bách để ý chân của nàng bị một người đàn ông dẫm, hiện tại là mùa hè, nàng chỉ mang một đôi xăng đan.
Diệp Nhất Bách khẽ cau mày, nghiêng đầu thì thầm với người trong ban tổ chức.
Người kia họ Phương, nghe xong liền gật đầu, bước nhanh ra khỏi độ ngũ.
"Mọi người nghe tôi nói, buổi chiều bác sĩ Diệp còn có một ca phẫu thuật, hiện tải phải ra sân bay, mong mọi người nhường đường. Nếu có nhu cầu, mọi người hãy đến sảnh khách sạn hỏi nhân viên của chúng tôi địa chỉ email công việc của tiến Diệp."
Sau khi nghe thông báo, một số người do dự nhưng rất nhiều người vẫn tiến lên, trong thâm tâm họ biết hộp thư công việc của bác sĩ danh tiếng này mỗi ngày đều nhận được hồ sơ bệnh án từ khắp nơi trên thế giới, cơ hội để được lựa chọn rất thấp. Nhưng mặt đối mặt thế này thì khác, chỉ cần đối diện khẩn cầu, hy vọng được chọn sẽ cao hơn.
"Bác sĩ Diệp..."
"Bác sĩ Diệp!"
Nhìn thấy xe đưa đón của Diệp Nhất Bách đến, đám đông càng lúc càng chen lấn xô đẩy ác liệt hơn.
Chuyện ngoài ý muốn chính là ngay lúc này phát sinh. Mắt thấy chính mình bị đẩy càng lúc càng xa, bác sĩ lại sắp lên xe, người phụ nữ phương bắc bàn chân bị giẫm chảy máu bất chấp lao ra khỏi đám đông, ở giữa đường lớn "cộp cộp" quỳ xuống.
Đám đông nháy mắt yên tĩnh, tất cả mọi người đều triệt để ngốc lăng.
Diệp Nhất Bách cũng không giữ được biểu tình nghiêm nghị nữa, bước nhanh hai bước, đi ra khỏi vòng bảo hộ của nhân viên an ninh, định đỡ người kia lên. Đúng lúc này, tiếng còi xe inh ỏi vang lên, một chiếc xe tải lớn không biết từ lúc nào đang lao về phía hai người họ bằng một tốc độ cực nhanh.
Diệp Nhất Bách cả kinh, theo bản năng đẩy người phụ nữ trước mặt sang một bên, sau đó cảm nhận được một trận đau đớn kịch liệt, hai mắt anh bị một màu đỏ chói làm nhòe.
Là đèn đỏ...Chắc chắn rồi, không tuân thủ an toàn giao thông thì đừng mong nhận được chuyện tốt đẹp.
......
Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, nếu tính theo đầu người những sinh mạng mà Diệp Nhất Bách cướp được từ tay thần chết, thì tòa tháp mà anh xây có thể bay lên, sánh vai cùng mặt trời. Vì vậy theo lí thuyết phi khoa học, hẳn là kiếp sau sẽ được đầu thai một nhà tốt.
Nhưng anh không ngờ, kiếp sau này tới nhanh bất ngờ, nhắm mắt một cái, anh còn chưa cảm thụ được cảm giác tử vong thế nào, mở mắt ra một phát, anh sống lại rồi!
Diệp Nhất Bách nhìn chằm chằm bàn tay mảnh khảnh không có nổi một vết chai của mình hồi lâu mới chậm rãi dời tầm mắt nhìn xung quanh.
Sàn gỗ, tường gỗ, giường có rèm che trang nhã, ngăn kéo được chế tác tinh xảo và những bức ảnh cũng phảng phất dấu ấn thời gian, trong căn phòng này, phong cách truyền thống của Trung Quốc và đương đại của Mỹ được pha trộn hoàn hảo với nhau.
Ánh mắt anh rơi xuống tấm lịch vẽ mỹ nữ trên ngăn kéo, bên dưới là bức tranh mỹ nhân Kiều Tiểu Thiến, "Trung Hoa Dân Quốc hai mươi hai năm" được in đen trắng ấn tượng.
Diệp Nhất Bách cảm thấy mình đang nằm mơ, anh chầm chậm từ trên giường ngồi dậy, cúi người đi giày, sau đó lại chậm chạp đứng lên, thân thể còn có chút suy yếu, hai chân mềm nhũn lê từng bước trên mặt đất.
Anh đến bên cửa sổ.
Hoàng hôn xuyên qua thủy tinh trong suốt, rơi xuống sàn gỗ những mảng sáng tối đẹp mắt, anh giơ tay đặt lên bệ cửa sổ, cảm nhận từng luồng ấm áp trong tay, anh do dự hai giây và sau đó đẩy cửa sổ ra.
"Báo đây, báo đây, cảnh sát trưởng đánh chết người phục vụ trên đường."
"Báo đây, báo đây, cảnh sát đánh chết người phục vụ trên đường."
Đứa nhỏ bán báo thanh âm thanh thúy to rõ, truyền vào tai cùng tiếng gió.
Cả thế giới bỗng chốc trở nên ồn ào và náo nhiệt, tiếng rao hàng, tiếng cười giỡn của trẻ con xen lẫn những tiếng hò hét của người lớn, bánh xe đạp lăn trên con đường lát đá xanh, có phiến đá nhô lên làm người đạp xe phải vừa phanh vừa đạp phát ra tiếng "kít", chỗ rẽ có một người kéo xích lô vẫy cây quạt chào khách qua đường.
Ngước mắt lên, thậm chí có thể nhìn thấy cách đó không xa là sông Hoàng Phố, tuabin hơi nước rít lên vài tiếng "vù vù", khói đen từ ống khói tràn ra, đen kịt nửa bầu trời.
Ông trời ơi, đang gạt tui đúng không...
Sau nửa giờ đứng bên cửa sổ hưởng trọn làn gió mang mùi mặn đặt trưng của sông Hoàng Phố, anh kiểm tra nhịp tim và mạch đập của chính mình xong lại bắt đầu làm một vài câu hỏi trắc nghiệm tâm lí để kiểm tra trạng thái tinh thần của mình, Diệp Nhất Bách cuối cùng cũng chấp nhận chuyện này là thật.
Năm 1933 sau Công Nguyên, anh đã xuyên đến thời đại đầy bất ổn này.
"Bách nhi, ngươi tỉnh rồi! Tại sao lại đứng ở cửa sổ? Thân thể còn chưa có khôi phục hoàn toàn, hóng gió sẽ không tốt đâu." Giọng một người phụ nữ đánh vỡ yên lặng trong phòng, nữ nhân một tay bưng thuốc, tay kia cầm giấy, giày cao gót nện xuống sàn gỗ "lộp cộp".
Diệp Nhất Bách hoàn hồn, anh nhìn người vừa đến, một nữ nhân ước chừng ngoài ba mươi, dung mạo diễm lệ, một thân sườn xám màu xanh đậm, tóc xoăn gợn sóng bắt mắt, nhưng chắc là vì không nghỉ ngơi đúng giấc, đôi mắt thâm quầng của nàng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Trương Tố Nga.
Diệp Nhất Bách liền nhận ra nữ nhân này là mẹ của tiểu thiếu gia trùng tên trùng họ với anh.
"Lớn như vậy rồi, ngủ dậy cũng không biết thay quần áo. Ngày mai cho Tiểu Phúc nghỉ thêm vài ngày đi, dù sao ngươi cũng sắp tốt nghiệp rồi, cũng không có nhiều tiết học."
Trương Tố Nga nói liên miên cằn nhằn, vừa đặt thuốc xuống bàn liền vội vàng đi lấy y phục cho Diệp Nhất Bách.
"Buổi sáng phụ thân ngươi gửi thư, ông ấy rất cao hứng chuyện ngươi được nhận vào văn phòng ngoại giao, còn nói tết năm nay nhà chúng ta quay về Hàng Châu làm lễ mừng năm mới."
Trương Tố Nga nói đến đây cả người mặt mày hớn hả, cực kì vui vẻ.
Diệp Nhất Bách rơi vào mấy chữ trên thư, ký ức thuộc về chủ nhân của thân thể này được truyền đến với tốc độ cao.
Tiểu thiếu gia cũng tên là Diệp Nhất Bách, sinh ra trong gia tộc họ Diệp ở Hàng Châu, cha là Diệp Quảng Ngôn, mẹ Trương Tố Nga, còn có một chị gái lớn hơn ba tuổi tên Diệp Nhàn.
Họ Diệp ở Hàng Châu là thương nhân kinh doanh trà, mặc dù không phải là danh gia vọng tộc nhưng vẫn có thể xem là phú hào.
Đặc biệt là sau khi triều đại phong kiến sụp đổ, khái niệm thứ bậc sĩ công nông thương bị đánh vỡ, quan lại và những kẻ cầm quyền cao cao tại thượng bị kéo xuống, mà thương nhân giàu có như Diệp gia lại trở thành đối tượng lôi kéo của những thế lực cai trị mới.
Diệp gia nhân cơ hội này tích cực quyên góp tiền của, dấn thân vào cách mạng. Diệp Quảng Ngôn nhiều lần ở trên báo văn vẻ kêu gọi mọi người nghiền nát khí thế tàn dư phong kiến còn sót lại, đặc biệt là một trang báo << phóng thiếp luận >>, cho rằng thê thiếp thành đàn là tập tục xấu, cũng tự thân làm gương, kiên quyết ủng hộ chế độ một vợ một chồng đã nhận được sự trầm trồ khen ngợi của những nhà dân chủ.
Giàu có và danh vọng, tiểu thiếu gia này nhìn như vừa sinh ra đã rút được một lá bài tốt, nhưng thực tế, mẹ của cậu ta - Trương Tố Nga lại được gọi bằng từ "thiếp" trong bài "phóng thiếp luận" của Diệp Quảng Ngôn, còn cái danh con cả của Diệp gia thật sự đã Diệp gia do Diệp phu nhân sinh Lân nhi đã được đưa đến Thượng Hải.
"Bộ ngoại giao là bộ phận thay mặt đất nước giải quyết các vấn đề với người nước ngoài. Nghe có vẻ uy tín hơn cả bộ phận mà phụ thân con đang làm. Nghe nói lão phu nhân bên kia cũng rất vui. Con xem chiếc đồng hồ này đi, cha con đặc biệt nhờ người mang nó đến cho con. Mẹ ra bên ngoài hỏi thăm, con đoán thử xem nó bao nhiêu tiền?"
"Ít nhất năm trăm đồng bạc!" Nàng giơ một bàn tay năm ngón lên.
Diệp Nhất Bách ánh mắt đảo qua đồng hồ được đóng gói trong hộp có viết chữ tiếng Anh, trong mắt xẹt qua một tia bi thương, "LONGINES". Đồng hồ Longines, thân là bác sĩ phẫu thuật, Diệp Nhất Bách chưa bao giờ đeo phụ kiện trên tay, nhưng điều này không ngăn cản được anh hiểu rõ chuỗi chữ cái tiếng Anh quen thuộc trong thời đại xa lạ này, cảm thấy rất thân thiết.
Trương Tố Nga hiểu lầm ánh mắt của Diệp Nhất Bách, nàng chỉ nghĩ con mình đang rất vui khi được phụ thân quan tâm, trong mắt nàng lóe lên đau lòng cùng không cam tâm.
"Bách nhi, con yên tâm. Con thi đỗ bộ ngoại giao chính là làm quan, chuyện còn lại mẹ giúp con giành lấy, ai cũng không thể cướp đoạt những gì thuộc về con!" Trương Tố Nga giống như được cái gì đó truyền cảm hứng, lời nói sục sôi ý chí chiến đấu.
Diệp Nhất Bách nói: "Mẹ....Con không phải có ý này."
Xưng hô này không khó nói giống như anh tưởng tượng, thanh niên hai mươi tuổi thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại rất dễ nghe.
"Bách nhi, con yên tâm. Con chỉ cần học và làm việc thật chăm chỉ, chuyện khác mẹ sẽ lo."
Trương Tố Nga khuôn mặt tràn đầy yêu thương cùng đau lòng.
Không đợi Diệp Nhất Bách mở miệng giải thích, Trương Tố Nga cầm bát thuốc đưa tới trước mặt anh, "Được rồi, uống thuốc trước đi, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe."
Diệp Nhất Bách:................
Ngươi tính làm gì? Diệp Nhất Bách nhìn thấy Trương Tố Nga "để mẹ lo" chính là bộ dáng chuẩn bị gia đấu, há miệng thở dốc nói không ra lời, Trương Tố Nga chiến đấu nửa đời người, cho dù hiện tại anh mở miệng nói không quan tâm đến thì nàng cũng chỉ cho rằng đây là lời của một đứa trẻ.
Anh cũng không thể nói, bốn năm nữa sẽ xảy ra chiến tranh, bất luận bây giờ mẹ chiến đấu vì điều gì, một viên đạn đại bác oanh tạc ngang đều sẽ mất hết.
"Uống đi, nguội sẽ không hiệu quả!" Trương Tố Nga lại đưa bát tới trước.
Bác sĩ Diệp mím chặt môi thành một đường thẳng, anh đón lấy bác thuốc, nhắm mắt lại, một ngụm nốc hết.
Vị đắng trong miệng còn chưa kịp tan, một khối đường mạnh nha liền nhét vào trong miệng, nhìn qua chính là Trương Tố Nga vẻ mặt cười từ ái.
Diệp Nhất Bách sửng sốt, một cảm giác ấm áp tình thân mang lại chậm rãi xâm nhập trong lòng, trên mặt dần hiện lên nụ cười, mặc dù đây là thời đại bất ổn, nhưng anh khỏe mạnh không lo cơm áo, còn có người yêu thương mình.
Gia đình và cuộc sống thứ hai mà ông trời trao tặng, anh còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Vì vậy Diệp Nhất Bách trải qua đêm đầu tiên trong thời đại này với cảm giác hài lòng và biết ơn.
"Diệp Nhất Bách! Diệp Nhất Bách!"
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Nhất Bách trong lúc mơ màng hình như nghe thấy có người đang gọi mình.
"Ai đang gọi hồn vậy?"
Từ khi Diệp Nhất Bách trở thành bác sĩ chuyên nghiệp, lấy được thành tựu nhất định trong lĩnh vực chuyên môn, anh liền thực hiện quyền tự do giấc ngủ.
Hệ thống y tế tư bản vẫn rất thân thiện với bác sĩ, đặc biệc là bệnh viện Mai Áo mà anh công tác, luôn khuyến khích bác sĩ tiến hành nghiên cứu khoa học, số lượng lịch hẹn phẫu thuật mà Diệp Nhất Bách đưa ra trong một năm chỉ bằng một phần năm với bác sĩ cùng cấp bậc ở Trung Quốc. Anh đặt thời gian hoạt động vào buổi chiều, vì vậy đã rất lâu rồi không trải qua loại thức tỉnh gấp rút trong một giấc ngủ sâu thế này.
Thanh âm bên tai dừng lại hai giây, sau đó Diệp Nhất Bách cảm thấy toàn bộ thế giới đang rung chuyển!
"Diệp Nhất Bách! Còn không dậy nữa sẽ trễ học!"
Diệp Nhất Bách đột nhiên mở mắt, đập vào con ngươi là khuôn mặt mũm mĩm.
Trầm Phú.
Diệp Nhất Bách trong đầu nhảy ra một cái tên khớp với khuôn mặt này, anh chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần, nga, đúng rồi, anh hiện tại đang ở thời dân quốc, lại còn là thời điểm phải đến trường.
"Ngươi chuẩn bị đi, ta ra ngoài chờ ngươi." Trầm Phú nói xong thở hổn hển chạy ra ngoài, giày da dẫm lên sàn nhà "bộp bộp".
Diệp Nhất Bách nhăn nhó ngồi dậy, anh đã học tám năm liên tục, luân phiên phẫu thuật tám mươi giờ một tuần trong ba năm và được đạo tào bác sĩ chuyên khoa lâm sàng trong năm năm, vất vả lắm mới từ "con dâu" lên chức "mẹ chồng", còn chưa nhàn nhã được hai năm, bây giờ phải đi học nữa!
"Diệp Nhất Bách, nhanh lên! " Ngoài cửa lại truyền đến tiếng thúc giục của Trầm Phú.
Mặt anh tê liệt đứng lên, tắm rửa thay quần áo, đổi giày da xong liền xách cặp ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng, Diệp Nhất Bách đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trầm Phú.
Trầm Phú?
Trầm Phú!
Trương Tố Nga, Diệp Quảng Ngôn, Diệp Nhàn, Trầm Phú!
《 Kim Lăng yên hoa lục 》?!