Ân Nguyên Thần bị cơn đau bất ngờ ập đến đánh cho tỉnh lại. Anh mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn trần nhà trắng muốt cùng chùm đèn pha lê toả ra ánh sáng dìu dịu kiểu cũ mà ngơ ngác một hồi.
Ân Nguyên Thần ngồi dậy. Gương mặt tuấn tú điềm tĩnh nhìn xung quanh phòng một lần. Đây là thói quen của anh hình thành sau rất nhiều năm ở trên thương trường lăn lộn. Từ rất sớm đã hình thành loại tính cách không gấp gáp không nóng nảy. Mặc dù chính anh còn đang không hiểu, tại sao anh lại ở chỗ này? Tại sao anh có thể mở mắt?
Ân Nguyên Thần nhớ rất rõ, anh đã chết rồi!
Sau khi quan sát một hồi, từ sâu trong thâm tâm, Ân Nguyên Thần rùng mình. Không phải vì gì khác, mà là, hình như anh trùng sinh rồi.
Ân Nguyên Thần không thể lầm lẫn được. Đây chính là cách bố trí phòng anh ở nhà cũ. Vậy có nghĩa là anh trùng sinh vào đoạn thời gian từ mười lăm tuổi trở lại. Anh nhớ được, năm mười sáu tuổi, anh tự động chuyển nhà ra ở riêng. Mà ở chỗ này không phải.
Ân Nguyên Thần vung chăn, chân chạm xuống nền lạnh băng không khỏi hơi co rụt lại. Nhưng anh không sợ, thậm chí còn có chút vui sướng. Cảm giác được cơn lạnh len lỏi và từng lỗ chân lông, làm đông cứng từng tế bào khiến cho anh sâu sắc cảm nhận được mình còn sống. Là thật sự còn sống. Không phải giả!
Ân Nguyên Thần vốc một vốc nước mát lên rửa mặt. Anh thật cẩn thận nhìn vào trong gương. Trong gương lúc này có một thiếu niên. Gương mặt non nớt khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Làn da thiếu niên rất trắng, ngũ quan nhu hoà, ẩn ẩn còn hiện ra nét tuấn tú chưa kịp phát triến.
Ân Nguyên Thần nhếch môi phát ra tiếng cười khẽ. Hồi đó anh rất nổi tiếng trong đám bạn học, cũng có nhiều nữ sinh ái mộ. Nhưng bây giờ nhìn lại ngũ quan hồi nhỏ của mình, anh chỉ thấy thật ngố, thật non nớt. Cũng không biết những nữ sinh kia rốt cuộc chấm anh ở điểm nào. Còn người kia, cậu ta rốt cuộc là đã thích anh vì cái gì.
Ân Nguyên Thần ra khỏi nhà vệ sinh. Anh vắt cái khăn tắm trên cổ. Tuỳ ý lau đi vài giọt nước ẩm ướt trên mặt và trên tóc. Trong lòng bắt đầu làm ra phán đoán xem thời điểm trùng sinh chính xác của anh là ở điểm nào.
Nếu như anh đoán không lầm. Đây hẳn là thời gian người đó đến sống ở nhà anh. Nhưng là trước hay sau thì anh không biết rõ.
Mọi thứ vẫn là từ từ tìm hiểu mới tốt. Giục tốc, bất đạt a!
" Thiếu gia, cậu đã dậy hay chưa?"
Ân Nguyên Thần bị cắt ngang suy nghĩ bởi một giọng nữ trung niên. Anh hơi nheo mày, nghiêng đầu, theo bản năng phán đoán xem người đến là ai. Trải qua một đời, cũng có rất nhiều thứ sớm đã quên.
Qua khoảng một phút không sai biệt lắm, Ân Nguyên Thần mới nhớ ra giọng nói này là của Mary - Quản gia lâu năm của Ân gia.
Anh nhớ rằng, Mary đối với anh rất tốt. Nhưng bà lại đặc biệt không thích người kia. Không biết là vì lí do gì. Trong khi cha anh cực kì yêu thương bảo vệ người kia, bà đối với người kia rất lạnh nhạt. Giống như chỉ làm tròn trách nhiệm của một người hầu, không có thân cận.
Kiếp này trùng sinh lại, Ân Nguyên Thần nghĩ muốn thay đổi quá khứ một chút.
" Mary, tôi đã tỉnh!"
" Thiếu gia, lão gia gọi cậu xuống lầu ăn sáng. Cậu sẽ xuống chứ?"
Ân Nguyên Thần nghe lời đối thoại này thật quen tai. Kiếp trước, khi người kia chuẩn bị theo mẹ cậu ta đến đây, Mary cũng lên hỏi anh một câu như vậy. Nhưng hôm đó anh không xuống, muốn dùng thái độ bài xích này để cha bỏ đi ý định đưa người phụ nữ kia cùng con riêng của bà ta về nhà.
Kiếp này, anh cũng sẽ không làm như vậy!
" Tôi sẽ xuống, ngay bây giờ!"
" Vâng, thiếu gia!"
Người bên ngoài hơi ngạc nhiên nên âm sắc dừng lại một giây. Bất quá rất nhanh liền trở lại bình thường.
Ân Nguyên Thần đợi tiếng bước chân thật nhỏ đi xa mới đứng dậy. Anh đi về hướng tủ quần áo, lấy ra một áo sơ mi trắng cùng quần âu mặc vào.
Dù thân xác này mới mười lăm tuổi. Nhưng trên thực tế, Ân Nguyên Thần đã ba mươi. Anh dĩ nhiên muốn ăn mặc sao cho chững chạc một chút. Chỉ là, thân hình nhỏ gầy cùng với gương mặt non nớt này quả thật rất không thích hợp với kiểu ăn mặc chững chạc.
Ân Nguyên Thần nhìn mình trong gương. Không khỏi có chút tiếc rẻ đối với thân thể kiếp trước.
Anh ở kiếp trước rất biết cách bảo dưỡng cơ thể, lại thường xuyên tập gym nên rất khoẻ mạnh, tinh tráng. Còn thân thể này, nhìn kiểu gì cũng rất giống tiểu bạch kiểm. Để có được cơ thể như kiếp trước, anh phải tốn không ít thời gian cải thiện đâu.
Ân Nguyên Thần lững thững đi xuống cầu thang. Anh đứng lặng nhìn người đàn ông đang nghiêm túc đọc báo hồi lâu. Trong lòng đột nhiên có một loại xúc động không nói thành lời.
Kiếp trước, tình cảm của anh với cha Ân không tốt. Nói chính xác là từ khi ông có người phụ nữ khác và quyết định đưa bà ta cùng người kia về nhà. Thì anh và ông đã có không ít lần lục đục.
Ân Nguyên Thần nhớ được. Lần hai cha con xung đột mạnh nhất chính là năm anh mười sáu tuổi. Sau lần đó anh cũng dọn ra khỏi nhà chính Ân gia. Hằng năm, số lần hai cha con gặp nhau đều chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn thời gian anh đều ở bên ngoài, đi học rồi đi làm. Chỉ duy nhất ngày giỗ mẹ anh mới chủ động về Ân gia, còn ngày thường quả thực dù là một cuộc gọi cũng lười phải cố gắng.
Giờ phút này, một lần nữa nhìn thấy cha Ân. Không biết từ lúc nào, Ân Nguyên Thần đã bật thốt lên.
" Cha!"