Nói về lý lịch của Diệp Hướng Vinh, trước vụ trọng án 10-29 oanh oanh liệt liệt tại bến tàu Tây Nhai, thực ra anh đã sớm bộc lộ tài năng từ vụ chú Tường. Khi đó anh là trụ cột của đội hình cảnh, tuổi trẻ tài cao, theo tổ chuyên án điều tra không ít vụ án lớn. Khi làm việc anh cũng cực kì liều lĩnh, cho dù là vụ lớn hay án nhỏ thì vẫn kiên trì bám trụ tiền tuyến, tự mình theo dõi từng chi tiết nhỏ. Trong lòng anh luôn luôn tồn tại một loại tín ngưỡng kiên định, anh đứng ở bên chính nghĩa, mà đối mặt với anh, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là phe tà ác. Có thể nói, chắc hẳn là phe tà ác.
Năm đó, chú Tường lộng hành không tưởng tượng nổi, kết quả của sự ngạo mạn đó là hết lần này đến lần khác phạm phải nhiều sơ xuất nhỏ. Bọ ngựa bắt ve sầu nhưng ngờ đâu lại có chim sẻ rình sau lưng. Con người chỉ có một đôi mắt, chỉ có thể nhìn phía trước. Cho dù là làm chuyện gì, cho dù là đang hả hê hay đang buồn bực thì cũng phải nhớ nhìn lại phía sau lưng. Dẫu trăm lần cẩn mật thì vẫn có chỗ sơ hở, mà chỗ sơ hở đó lại thường quyết định thắng thua. Giống đạo lý như vết thương nhỏ cũng có thể gây chết người, chú Tường cứ thế mà sa chân vào bước đường cùng. Tổng cục đã sắp xếp xong xuôi thời cơ giăng lưới, việc bắt quả tang ngay tại hiện trường cũng không thể thiếu được. Theo tin tức nhận được, cùng lắm là hai ngày nữa sẽ có động tĩnh. Thông thường những tin tức truyền về vẫn có điểm mập mờ, chú Tường đã lăn lộn lâu như vậy, gừng càng già càng cay, cái mũi hẳn là đánh hơi rất tốt, nhóm của Diệp Hướng Vinh cũng chỉ hao tâm tổn khí mà chẳng thu hoạch được gì. Nhưng lần này người đưa tin lại khẳng định như đinh đóng cột cho nên tỏng cục càng chú trọng hơn, mấy điểm nóng đều có ba người túc trực, Diệp Hướng Vinh trực tiếp nhận nhiệm vụ quan sát nơi trọng yếu nhất, điểm A. Điểm A nằm ở vùng Lâm Hải thành phố hải Bình, nơi đây hồi trước vốn chỉ là một làng chài nhỏ, sau này phát triển kinh tế theo thành phố Hải Bình, từ từ trở thành một địa phương sầm uất, nhưng vì nằm gần cạnh bến tàu Gia Loan lớn nhất Hải Bình nên người qua lại tốt xấu lẫn lộn. Thế nhưng khoảng cách chênh lệch giàu nghèo ở đó lại cực kì sâu sắc, có nhà lầu mọc lên thì cũng có những khu nhà lụp xụp mấy chục năm không đổi; có những người giàu có áo mũ chỉnh tề thì cũng có những ngư dân nghèo khổ phải ra khơi kiếm sống.
Đã sắp sang thu nhưng khí trời vẫn còn sót lại dư âm của cái nóng cuối hè, thời tiết oi bức như bị nén ở trong bình, lúc nhá nhem tối trời liền đổ mưa. Tại điểm A chỉ còn lại Diệp Hướng Vinh và một hình cảnh mới nhập đội, cùng với người bạn nối khố của anh, Ngô Cường, đang muốn đi hẹn hò với bạn gái, anh ta đã hơn 30 tuổi, là một thanh niên quá lứa nhưng vẫn chưa kết hôn điển hình, anh này cũng là một tay liều mạng, trước đây toàn chia tay bạn gái vì bận công tác, lần này dẻo mồm lắm mới có thể bàn tới chuyện cưới xin, cho nên anh ta bảo rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa. Trước khi rút lui, Ngô Cường bày ra một vẻ mặt biết tuốt, vỗ vai Diệp Hướng Vinh mà rằng: “Lão Diệp, tôi biết ông thích nhất là phá án chứ không phải là phụ nữ, ông thích chú Tường còn hơn cả mấy cô gái ở Đông Ca (một quán bar)! Cho nên tôi bảo vệ gia đình, ông giữ gìn tổ quốc, nhiệm vụ gian khổ này đành giao cho ông vậy.” “Mẹ nó! Thằng khốn!”
Nghĩ tới đây Diệp Hướng Vinh hung hăng hút một miếng thuốc cuối cùng, lúc giơ tay quăng đầu lọc, anh bị thu hút bởi một bóng hình nhỏ bé đang đứng dầm mưa trước đống rác ở dưới lầu. Đó là một cậu bé lang thang ở gần đây, Diệp Hướng Vinh đã trông thấy cậu mấy ngày nay rồi. Chắc hẳn cậu là trẻ mồ côi, dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa thì cũng là bị cha mẹ và xã hội ruồng bỏ. Chuyện này chẳng có gì là lạ ở thành phố Hải Bình, bị cuốn vào guồng phát triển kinh tế tốc độ cao, đạo đức lại ngày càng suy đồi, giữa hai thái cực giàu nghèo tạo thành không gian chứa chấp những mảnh đời như thế, Diệp Hướng Vinh đã từng gặp qua quá nhiều lần rồi. Đây là vấn đề của thế giới, vấn đề của chính phủ, thậm chí là vấn đề của Thượng đế chứ không phải là vấn đề của Diệp Hướng Vinh. Anh chỉ là một cảnh sát hình sự, không quản được nhiều việc như vậy. Chỉ là chiếc bóng đang cố chấp tìm kiếm đồ ăn trong mưa kia trông có vẻ kiên cường lại gầy yếu, hình bóng đó tựa như một cây gai đâm vào lòng Diệp Hướng Vinh, cứ thế mà chất vấn lương tâm của anh, khiến anh khó lòng kiềm chế nổi.
Diệp Hướng Vinh liếc mắt nhìn căn phòng vẫn đang bị rèm cửa che kín bưng ở phía đối diện, đã ba ngày rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, anh liền quay đầu nhìn cậu bé ở dưới lầu một chút, cuối cùng vẫn phải dặn dò cậu hình cảnh mới đôi câu, cầm một cây dù và túi bánh quy chạy xuống lầu. Diệp Hướng Vinh bước tới gần cậu bé, bung dù ra che mưa cho cậu, cậu rất cảnh giác, bả vai gầy đét co rúm lại, lập tức quay người sang, nghi ngờ nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt. “Ăn đi! Đừng nhặt mấy thứ dơ bẩn này nữa.” Diệp Hướng Vinh chìa bánh quy trong tay ra cho cậu bé.
Cậu bé hơi do dự nhưng cặp mắt vẫn dán vào nửa túi bánh quy ngon lành, nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng vẫn cẩn thận nhận lấy. “Cháu tên gì?” Diệp Hướng Vinh nhìn cậu bé nói, cậu đang ăn ngấu nghiến như hổ đói, đôi mắt lạnh lùng ánh lên niềm hạnh phúc. “Ngụy…” Cậu bé nói không rõ ràng.
“Họ Ngụy? Còn tên?” “Không nhớ nữa.” “Nhà ở đâu.”
“Không nhớ.” “Vậy sao lại tới nơi này?” “Hồi nhỏ bị mấy tên lừa đảo lừa tới đây, rồi cháu trốn ra ngoài.”
Diệp Hướng Vinh nhíu nhíu mày, anh từng túm cổ không ít kẻ buôn người, đây là hạng người ghê tởm nhất, chỉ cần một người là có thể làm tan nát biết bao nhiêu gia đình, có đứa thì bị đưa đi bằng đường biển, ở trên thuyền có thể bị ngược đãi đến chết, thật là không còn nhân tính khiến con người ta vô cùng phẫn nộ. Diệp Hướng Vinh thấy cậu bé này chưa hẳn là không về nhà được, chỉ cần lần ra bọn buôn người mới bị tóm gần đây, nói không chừng vẫn có thể tìm được người nhà cho cậu bé. “Còn nữa không… Đói.” Trong nháy mắt, túi bánh quy đã cạn đáy, cậu bé chìa tay ra với Diệp Hướng Vinh. “Còn, chờ chú lên kia lấy thêm cho cháu…” Diệp Hướng Vinh chỉ chỉ lên lầu, trong phút chốc anh đột nhiên sửng sốt, tấm rèm cửa sổ che khuất điểm A đã ba ngày nay kia đã được vén lên, đây giống như là ám hiệu của người cung cấp tin tức!
Theo bản năng, Diệp Hướng Vinh chạy lên lầu, mới được vài bước đã cuống quýt vòng ngược trở lại, kéo cậu bé, vừa sốt ruột vừa nghiêm túc nói: “Bây giờ chú có việc nên phải đi trước. Cháu nghe đây, hai ngày nay đừng đi khỏi chỗ này, cứ ở quanh đây đợi chú, chú sẽ tới tìm cháu, đưa cháu về nhà! Nhớ cho kĩ, chú là Diệp Hướng Vinh.” “Dạ! Nhớ kĩ rồi!” Diệp Hướng Vinh nhanh chóng đứng lên, lấy cây dù nhét vào tay cậu bé. Giữa gió mưa, dáng hình cao lớn Diệp Hướng Vinh mang vẻ một vẻ kiên định khó tả, cậu bé khẽ vuốt cây dù còn lưu lại nhiệt độ ấm áp, thầm cảm thấy rằng người đàn ông này thực sự sẽ giúp mình tìm được nhà, niềm hạnh phúc bé nhỏ còn tồn tại trong trí nhớ cũng được nhen nhóm lại. Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu lộ ra một nụ cười rụt rè.
Thế nhưng sự tưởng tượng của cậu bé nhanh chóng bị một âm thanh chói tai phá vỡ, nó hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy cửa sổ trên tầng thứ ba của tòa nhà bên cạnh bị bật mạnh ra, rèm cửa sổ màu xanh u ám bị gió mưa thổi tung, một người nhảy ra ngoài cửa sổ, lúc rơi xuống đất hiển nhiên là bị trẹo chân, nhưng vẫn lảo đảo cắm đầu chạy ra ngoài hẻm như kẻ điên. Nhưng hắn tẩu thoát không thành, sau một tiếng súng vang dội, chân của hắn bị trúng đạn, bộ dạng rất chật vật, tiếng viên đạn cắm vào da thịt nghe rất rõ ràng, màu đỏ của máu và nước mưa hòa vào cùng một chỗ, chậm rãi chảy xuôi đến cạnh chân của cậu bé. Cậu bé đã ném cây dù đi từ sớm, nó bịt tai lại rồi co rúc ở một góc tường, hoảng sợ nhìn hiện trường đầy máu tanh. Khi nghe thấy tiếng súng, nó đã thấy một người khác đứng thấp thoáng sau tấm rèm cửa sổ màu xanh đậm, người đó vẫn kiên nghị như thế, anh nắm chặt một cây súng lục trong tay. Cậu bé biết người đó, vì người ấy vừa nói với cậu rằng mình tên là Diệp Hướng Vinh.
Cậu bé run rẩy đứng lên, thuận theo chân tường chạy đi thật xa, mưa gió thấm ướt áo quần của nó, nhưng làm thế nào cũng không xua được mùi máu tươi nồng nặc lởn vởn trong không khí….
Danh Sách Chương: