Xem xong anime ‘Thám tử lừng danh Conan’ mà cô thích nhất, Tiểu Văn đi ra ngoài sân. Thói quen một mình nằm ở trên mặt cỏ, trong lòng suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần. Hôm nay là sinh nhật của cô, cũng là một đêm hằng năm, khó được trời ban cho bầu trời đầy sao thế này, ánh sao chiếu xuống trên người cô khẳng định còn thê thảm hơn so với cung trăng của Hằng Nga. Sinh nhật sao? Vậy thì sao kia chứ? Cũng chỉ có thể nhận được mấy trăm đồng tiền chúc mừng của cha mẹ? Sau đó, tìm thấy được một ngôi sao nào đó kể ra nỗi cô đơn vô hạn trong lòng mình. Tiểu Văn nhìn lên trời sao, một tia cười khổ đọng lại nơi khóe miệng. Ở thế giới hiện thực, ý nghĩa của việc cô tồn tại trong thế giới này là gì? Có phải chỉ có thể xuyên không đến thế giới kia, cô mới có thể lại một lần nữa sống một cách hoàn mỹ?
Sự thương cảm theo nước mắt rơi xuống, xuyên không chỉ là sự ảo tưởng tuyệt vọng do con người đặt ra thôi. Sao băng không biết từ khi nào, từng hạt đã chảy xuống tạo thành điệu múa, làm cho bầu trời đen kịt dần dần có ánh sáng. Ngôi sao phương Bắc không biết tên chậm rãi xoay tròn, lôi kéo, mở ra đường hầm thời không sinh mệnh. Tiểu Văn từ từ nhắm hai mắt lại cho nước mắt chảy xuống vẫn chưa để ý tới hoàn cảnh hiện tại.
Thành thị, đèn neon như trước mờ ảo ồn ào náo động, trong đêm đen, màu trắng đèn đường chiếu rọi xuống mặt cỏ yên tĩnh như trước. Người đi đường qua đều không chú ý tới chỉ trong một giây, có một người đã biến mất khỏi thế giới này.
Có đôi khi, xuyên không không cần xe đụng, không cần sét đánh, không cần nhảy lầu, không cần thắt cổ, nó chỉ đơn giản xảy ra ở trên một người nào đó. Phải biết rằng, thế giới này luôn luôn tồn tại bốn chữ – Mệnh trung chú định (Sinh mệnh đã được định sẵn từ trước).