Hiện trường buổi thử vai, bầu không khí vô cùng căng thẳng, phảng phất như có một luồng hắc khí đang rục rịch phun trào.
Những người đến thử vai, ai nấy đều tự cầm kịch bản trên tay, tranh thủ từng giây để đọc, trông y như đám học sinh trước kì thi, nước đến chân mới nhảy.
Chỉ có Úc Thanh Hoan, mặt không cảm xúc đứng nơi đó, thái độ không quan tâm, ngay cả kịch bản đang cầm trên tay rơi lúc nào cũng chẳng biết, không hề phù hợp với bầu không khí ở hiện trường lúc này.
Mặc dù thế cũng đủ khiến không ít cô gái đỏ mặt, lén lút nhìn qua bên này.
Giới giải trí không thiếu người lớn lên đẹp trai, Úc Thanh Hoan lại không phải là người chỉ dùng từ đẹp là có thể hình dung được.
Lông mày tinh xảo, sống mũi cao thẳng, thêm một đôi mắt dâm tà lại đặc biệt đẹp đẽ, con ngươi vừa đen vừa lớn, trong suốt lại có thần, phảng phất như dòng nước suối trong vắt được che phủ bởi đôi lông mi dài mảnh, vẽ nên độ cong hoàn mĩ.
Lúc nhìn người khác, đuôi mắt hơi nhướng lên, phong lưu lại đa tình, còn mang theo một cảm giác không nắm bắt được.
Hơn nữa dáng người hắn cao lớn kiên cường, sống lưng thẳng tắp, chỉ cần đứng yên ở nơi đó cũng là một loại phong cảnh.
"Thanh Hoan, đây là lần đầu tiên cậu tham gia thử vai, nhất định phải biểu hiện thật tốt." Người quản lý Vu Hâm, không có tâm tình đâu mà ngắm phong cảnh, hắn khom lưng nhặt kịch bản lên, nhét vào tay Úc Thanh Hoan, hết lời căn dặn, " Đợi lát nữa, cậu tuyệt đối không được căng thẳng, có nghe không? Coi như mấy người đó là không khí, tôi ở bên ngoài hỗ trợ cậu."
Úc Thanh Hoan vẫn cứ chăm chú nhìn về phía trước, không có chút phản ứng nào.
Vu Hâm cũng không thấy lạ, cho là hắn đang hồi hộp, vỗ lấy cánh tay hắn, ân cần nói: " Thanh Hoan à, bất kể thế nào, ở đây phải đánh một trận thật tốt."
Bấy giờ, Úc Thanh Hoan rốt cục có phản ứng, ánh mắt đặt ở trên mặt Vu Hâm, khô khốc mở miệng: "Vu...!Hâm?"
Hai chữ ngắn ngủi, hắn lại nói một cách hết sức gian nan, tưởng chừng như đại não rốt cục cũng được bôi trơn, cọt kẹt bắt đầu dịch chuyển.
"Tổ tông ơi!" Vu Hâm vỗ đùi, đối với thái độ vô cảm của hắn vô cùng đau đầu, không nhịn được kéo hắn vào một góc, nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn: " Nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng cho tốt, đạo diễn cũng sẽ không quan tâm cậu có phải là lần đầu tiên diễn hay không, cơ hội lần này là do tôi vất vả lắm mới giành được cho cậu, bỏ lỡ liền coi như xong.
Cậu nhìn xem, lần này thử vai còn có mấy người là tiểu sinh tuyến hai, cậu là người mới, không biểu hiện tốt một chút làm sao mà có cửa tranh với người ta..."
Bên tai Vu Hâm vẫn còn đang không ngừng lải nhải, Úc Thanh Hoan lùi về sau một bước, dựa vào bức tường lạnh lẽo, dùng một loại ánh mắt khó có thể tin được, tỉ mỉ nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, sau đó đấm một cái thật mạnh lên đùi mình.
Một trận đau đớn truyền khắp toàn thân, Úc Thanh Hoan nhắm mắt, lại mở mắt, hình ảnh trước mắt vẫn không hề thay đổi.
Hắn sống lại thật rồi!
Đang ở trên đỉnh cao trong vòng giải trí, trọng sinh trở về mười năm trước, vừa lúc mới vào nghề năm hai mươi mốt tuổi.
Nơi này, chính là buổi thử vai cho tác phẩm điện ảnh đã hoài thai bảy năm của đạo diễn Lưu Gia An: Một đường sinh tử
Đây là một bộ phim lấy đề tài bác sĩ nơi chiến trường, trong lúc phim điện ảnh về thanh xuân tình ái đang vô cùng hot, quả thật không được mấy người quan tâm.
Rất nhiều người lén đứng sau chế nhạo, nói Lưu Gia An đã hết thời rồi, không theo kịp trào lưu.
Đến khi phim ra mắt, tất cả mọi người đều chờ xem chuyện cười của Lưu Gia An, chờ phim của ông bị phòng vé bỏ rơi.
Nhưng mà ai cũng không ngờ đến, "Một đường sinh tử" từ chỗ bị đánh giá cực thấp lại lộn ngược dòng, dùng doanh thu 55 triệu tệ dẫn đầu thực tích phòng vé năm đó.
Mãi đến nhiều năm sau vẫn còn được mọi người nhắc tới.
Úc Thanh Hoan tới chính là để thử vai nam số ba Diệp Thịnh, một bác sĩ trẻ có gia cảnh khá giả.
Diệp Thịnh bị cha mẹ chiều chuộng đến sinh ra kiêu căng tùy hứng, lại vô cùng sợ chết, do nhầm lẫn mà mơ mơ hồ hồ ra chiến trường trợ giúp quân đội.
Trong hoàn cảnh nguy nan lại từ từ trưởng thành, cuối cùng vì cứu một bé gái mà bị đạn lạc bắn chết.
Nhân vật này thiết lập là cao phú soái, hình tượng tốt tạo hình tốt, chính là một kiểu nam thần đời mới.
Tuy lúc đầu không được mấy người yêu thích nhưng vì cái kết vừa bi thảm lại có tình làm nổi bật lên mà khắc sâu ấn tượng trong lòng khán giả.
Tuy phim không có nhiệt độ cao, nhưng bù lại có đoàn đội chế tác tốt cùng tiếng tăm của Lưu Gia An, không lo về sau không có danh tiếng.
Chính vì vậy, Vu Hâm mới vô cùng coi trọng lần thử vai này của Úc Thanh Hoan, thậm chí còn tự mình đến hỗ trợ.
Đời trước, Úc Thanh Hoan quả thật có thử, nhưng không lấy được vai.
Lưu Gia An cho hắn một lời đánh giá: Kỹ năng diễn xuất tạm được nhưng không đủ thông suốt.
Úc Thanh Hoan từ nhỏ đã ưu tú, tuy là mới vào vòng giải trí nhưng rất kiêu căng tự mãn, cho rằng mình thế nào cũng được chọn, không ngờ đến lại bị bẽ mặt, tâm trạng mất thăng bằng, suýt nữa thì dẫn đến trầm cảm, phải điều dưỡng một thời gian dài mới tạm ổn.
Vu Hâm bị động tác của hắn làm cho sợ hết hồn, cho là mình tạo áp lực lớn cho hắn, vội vàng kéo tay hắn, vô cùng cẩn thận cùng thăm dò: " Thanh Hoan, cậu đừng nghe tôi nói linh tinh, lần này thử vai coi như tập luyện sớm một chút cho quen thôi nhé."
Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn Vu Hâm cẩn thận từng li từng tí đối xử với mình, trong lòng lại thấy ấm áp dễ chịu.
Đem kịch bản đặt xuống băng ghế bên cạnh, nói với anh: " Anh, chúng ta về đi thôi, nhân vật này không thích hợp với em."
Đời trước, đối với vòng giải trí, Úc Thanh Hoan cũng không có gì để tiếc nuối.
Giải thưởng hầu như hắn đã lấy hết toàn bộ, thành công nào trong giới giải trí cũng đều có bóng dáng của hắn, thậm chí ở nước ngoài hắn cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ.
Người người nhìn thấy hắn đều phải gọi tôn kính một tiếng Ca, có thể xem như công thành danh toại.
Chỉ có duy nhất một điểm không hoãn mỹ, đó là trong mười năm hắn chưa từng nói chuyện yêu đương với ai! Thậm chí đến cả một đối tượng mập mờ cũng không có nốt!
Úc Thanh Hoan là được trời cao ưu ái, bước vào trong giới giải trí đâu đâu cũng có người nhìn chằm chằm, mong hắn từ trên đỉnh cao ngã xuống.
Vì tương lai của mình, hắn nghe lời công ty chủ quản, nghe lời quản lý, bảo trì khoảng cách an toàn với tất cả mọi người, chưa bao giờ dám vượt qua một bước nhỏ.
Cho nên tới tận lúc chết vẫn còn là một lão xử nam! Nói đến quả thực là vô cùng mất mặt!
Hiện tại, qua một buổi chiều ngắn ngủi, Úc Thanh Hoan cuối cùng cũng đã nghĩ xong.
Dẹp mẹ hình tượng đi! Dẹp mẹ tiền đồ đi! Vất vả cả một đời rồi, bây giờ hắn chỉ muốn tìm người nói chuyện yêu đương thôi!
Hắn không có hứng thú lấy chuyện đời trước diễn lại một lần nữa, lần này, hắn sẽ đẩy hết công việc đi, tận lực không xuất hiện trước mặt công chúng, đợi đủ 5 năm hết hạn hợp đồng với công ty hắn sẽ lập tức rút lui.
Hắn muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn học thức có học thức, không lo không tìm được công việc khác.
Làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình bình an an, tìm một người cũng giống như mình để yêu, cùng nhau trải qua chính là mơ ước lớn nhất đến hiện tại của Úc Thanh Hoan!
Nghe vậy, Vu Hâm kinh hãi đến biến sắc: "Trở về cái gì! Ngày hôm nay dù có không được chọn cậu cũng phải lên cho tôi!" Nghĩ rằng nghệ sĩ nhà mình đang mất bình tĩnh, Vu Hâm âm thầm cân nhắc, lúc trở về phải lên kế hoạch rèn luyện tố chất tâm lý của hắn, không thì ngày sau làm sao đối diện với ánh đèn sân khấu.
"Anh, nghe em nói đã." Úc Thanh Hoan có giọng nói rất dễ nghe, âm sắc trong suốt, không nhanh không chậm, tự nhiên khiến người nghe tĩnh tâm lại.
"Em không phải là sợ sệt chuyện này, ngày hôm qua em đã xem qua kịch bản một chút, nhân vật Diệp Thịnh này, hồi đầu em còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng còn phần phía sau, dựa vào kỹ năng diễn xuất của em hiện tại, chắc chắn không qua được."
Đối với Vu Hâm, Úc Thanh Hoan rất cảm kích, nam nhân này tuy rằng láu lỉnh nhưng đối xử với hắn đều là thật lòng.
Biết hắn không cha không mẹ, bất kể thời điểm nào cũng luôn dành một phần quan tâm đến hắn.
Mà Úc Thanh Hoan lại không thể ở chung cùng hắn được lâu, sau buổi thử vai cho "Một đường sinh tử" khoảng mấy tháng, Vu Hâm đưa một nghệ sĩ hot nhất của hắn đi quay phim, trên đường gặp tai nạn xe, tử vong tại chỗ, đến cả cơ hội nhìn hắn một lần cuối Úc Thanh Hoan cũng không có.
May là, còn có cơ hội sống lại một lần nữa.
"Anh, em cảm thấy hiện tại quan trọng nhất là mài giũa bản thân, đợi khi kỹ năng diễn xuất của em thành thục rồi trở lại đóng phim cũng không muộn, nếu biết không thể mà cứ cố, chỉ ảnh hưởng xấu đến cả đoàn phim thôi."
Úc Thanh Hoan đàng hoàng trịnh trọng mà nói hươu nói vượn.
"Cậu đừng cho rằng lời tôi nói là nói suông!" Vu Hâm trừng hai mắt, đầy mặt đều viết chữ không đồng ý.
Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, tuy rằng khó với, nhưng trong lòng hắn đối với Úc Thanh Hoan vẫn có hy vọng.
Vu Hâm không có biểu hiện gì khác thường, nhưng Úc Thanh Hoan đã đọc được một tia chần chờ trong mắt hắn.
Đang định tận dụng cơ hội để thuyết phục Vu Hâm nên dù đằng sau vang lên một loạt tiếng bước chân cũng không để ý.
Vu Hâm bị Úc Thanh Hoan làm cho đầu óc rối như tơ vò, hơn nữa lại quay lưng lại với người đang đi tới, không có lòng dạ nào mà quay lại nhìn xem là ai.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Úc Thanh Hoan nói đến khô cả cổ họng vẫn không thuyết phục được Vu Hâm.
Buổi thử vai đã sắp kết thúc, Úc Thanh Hoan là người cuối cùng.
Hắn nhìn số báo danh trong tay, đoán chừng sắp đến lượt mình.
Hắn có thể khẳng định, dùng kĩ năng diễn xuất của hắn bây giờ, đừng nói là nam ba, nam chính cũng không phải là vấn đề.
Nhưng hắn không thể đi thử vai, hắn phải giấu mình, lặng lẽ rút khỏi giới giải trí mới đúng với nguyện vọng của hắn.
Đang cố gắng thuyết phục Vu Hâm, phía sau chợt truyền đến một tiếng tán thưởng: " Tiểu tử thật không tệ! Bây giờ diễn viên có thể giữ được sơ tâm với nghề không nhiều lắm đâu!"
Úc Thanh Hoan cùng Vu Hâm nghe tiếng nhìn sang, cùng đứng hình, người tới chính là đạo diễn của Một đường sinh tử, Lưu Gia An!
Lưu Gia An vốn là đi ra đây để xả giận, hôm nay người đến thử vai đã gần hết, không có lấy một người có thể làm cho ông thỏa mãn! Nếu không phải loại õng ẹo làm điệu làm bộ thì cũng là dạng tiểu nhân cố làm ra vẻ hảo hán, nhìn liền phát ngán.
"Một đường sinh tử" ông chuẩn bị đã nhiều năm, chính là vì muốn được toàn quyền quyết định, ngay cả bên đầu tư cũng phải chọn qua lựa lại chứ nói gì đến diễn viên.
Nhưng ông cũng biết, dùng sức ảnh hưởng của ông bây giờ, tìm người có thực lực đến diễn vai nam ba phim này là không có khả năng.
Có kỹ năng diễn xuất không mời được, có thể mời ông lại không muốn nghĩ tới.
Lưu Gia An càng nghĩ càng bực, không muốn quay lại xem thử vai nữa.
Vốn dĩ định bỏ đi sĩ diện, dùng quan hệ tìm một diễn viên thực lực thân quen đến diễn, không ngờ lại gặp được Úc Thanh Hoan cùng quản lý của hắn nói chuyện.
Tiểu tử lớn lên có chính kiến, quan trọng nhất là không bị danh lợi làm mờ mắt, kĩ năng diễn xuất coi như còn yếu kém, có ông ở đây hướng dẫn, không sợ không thành.
Huống hồ người mới, không có thành tích gì chịu nghe mình chỉ dạy, so với mời một người có thực lực dùng giao tình ép đến chắc chắn tốt hơn nhiều.
Gần như là trong chớp mắt, ý Lưu Gia An đã quyết.
Ông nhìn số báo danh của Úc Thanh Hoa, lại nhìn hắn một lượt, nhìn Vu Hâm nơm nớp lo sợ đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nói: "Kĩ năng diễn xuất không thể nhắm mắt làm liều là mài giũa được, cùng với gặp được một đạo điễn giỏi thì cái nào quan trọng hơn."
Dừng một chút, ông mỉm cười đối diện với Úc Thanh Hoa: "Ta ở đây nhìn đã lâu, tiểu tử suy nghĩ rõ ràng, hào hiệp lại có chính kiến, rất phù hợp với hình tượng phần sau của Diệp Thịnh, cậu không cần thử nữa, vai này là của cậu."
Úc Thanh Hoan: "???"
Vu Hâm: "!!!"
__________________
P/S: Anh Hoan thích "diễn", thì được diễn rồi nhé, nhất anh =)))))))
Tấn Giang đề cử bảo truyện thích hợp đọc vào mùa đông, nhưng mình lại lỡ bắt đầu edit vào mùa hè rồi, chịu thì chịu không chịu thì chịu nha.
Hoan nghênh các bạn tới chơi nhà ^^
Tiêu đề các chương do editor tự đặt, không có trong bản gốc nhé..
Danh Sách Chương: