Tôi thốt lên, vứt chiếc điện thoại sang một bên. Càng nghĩ càng tức, tôi chờ đợi mòn mỏi từng ngày, đọc hết bao nhiêu thời gian rồi mà bây giờ, câu chuyện lại đi sang 1 hướng khác.
Cái gì mà nam chính khiến nữ phụ sống không bằng chết chỉ vì nữ phụ bị trúng mưu của nữ chính, bị nữ chính đẩy xuống cầu thang rồi còn bị đổ lỗi thừa. Không chỉ thế, nữ phụ vì muốn bảo vệ nam chính mà bị cưỡng bức, còn nữ chính chỉ biết ở bên cạnh nam chính đến hết truyện. Mà nữ phụ còn ngu ngốc đẩy nam chính ra khỏi nữ chính khi biết có người sai nữ chính đến làm hại nam chính. Mà may cái truyện này còn chút lương tâm, khi đến cuối cùng, nữ chính trở thành người tốt.
Tôi đọc xong cuốn tiểu thuyết này mà bực cả mình, nữ phụ làm tất cả cho nam chính mà đến cuối cùng, nữ phụ chết, nam chính bên cạnh nữ chính.
Tôi bây giờ rất muốn đến tìm ông tác giả viết cuốn tiểu thuyết này để oánh cho 1 trận. Người ta viết truyện thì người tốt sẽ luôn dc gặp điều tốt lành, nhưng đây lại là người tốt thì chết, người xấu thì được hưởng lợi.
Càng nghĩ càng bực mình, tôi lấy điện thoại, xóa luôn truyện đấy trong máy, rồi tắt điện thoại đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi bị đồng hồ báo thức gọi dậy, tôi lờ mờ tìm chiếc đồng hồ đang reo lên. Sau 5p tìm đồng hồ thì tôi cũng tắt được nó, đột nhiên nghe thấy tiếng vọng lên:
- Mời tiểu thư xuống ăn bữa sáng.
Theo bản năng tôi:" Ừ" cái, dụi dụi mắt, chợt nhận ra, nhà tôi làm gì có đồng hồ báo thức, mà cái gì mà " Tiểu Thư", tôi nhìn xung quanh căn phòng. What, gì mà toàn hình nam chính của cuốn tiểu thuyết tôi đọc vậy. Không lẽ, mình xuyên không vào truyện rồi sao.
Tôi vui mừng, hớn hở, chạy đến gương xem tôi là nhân vật nào trong truyện, tôi mong rằng được làm nữ chính nhưng.... sao số tôi đen thế, vào nhân vật nào chẳng vào, lại vào ngay cô nữ phụ chết vì cứu nam chính ở cuối truyện.
Tôi lặng lẽ, quay lại chiếc giường, đắp chăn, nhắm mắt lại để quay lại hiện tại. Nhắm mắt được một hồi lại có tiếng vọng lên:
- Thưa tiểu thư, tiểu thư sắp muộn học rồi ạ
Tôi mở mắt:
- CÁI GÌ, TÔI THẬT SỰ XUYÊN KHÔNG RỒI SAO.
Tôi là Lý Viên Viên, 1 sinh viên đang xin việc, ai dè lại xuyên vào 1 cuốn tiểu thuyết. Xui 1 cái là lại xuyên không vào nhân vật phụ, tên là Cửu Cửu, là con của 1 gia đình danh giá, xinh đẹp, nhà giàu đều có đủ nhưng lại đi yêu nam chính, khiến gia đình bại sản. Bố đi tù vì cứu cô ta, mẹ vào bệnh viện, anh trai thì trộm cắp để nuôi gia đình.
Tôi vừa nhớ lại thì lại cảm thấy thương xót cho gia đình này, tôi quyết định rồi, tôi sẽ thay đổi cốt truyện để tôi vừa giữ được mạng sống, vừa cứu gia đình của Cửu Cửu.
Tôi hít 1 hơi rồi đứng dậy đánh răng rửa mặt, có chút lạ lẫm vì đồ đạc toàn đồ xịn cả. Tôi xuống dưới nhà thì có 2 hàng người giúp việc cúi chào.
Tôi cảm thấy tiếc cho cô nữ phụ này, gia đình thì giàu có, bố mẹ yêu thương nhưng lại cứ đâm đầu vào yêu nam chính. Đúng là ngu ngốc
Tôi xuống dưới bàn ăn, có bố mẹ nữ phụ và anh nữ phụ. À không, bây giờ họ đã là bố mẹ tôi rồi. Họ cười bảo tôi xuống ăn.
Cảm giác thấy thật ấm áp, nhưng tôi vẫn cảm thấy thương xót họ. Tôi nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi đi học.
Không ngờ còn có cả xe riêng đưa tôi đi học, đúng là tiểu thư con nhà giàu có khác. Vừa đến trường, có bao nhiêu học sinh vây quanh tôi, có người thì ghen tị, có người thì lại ngưỡng mộ tôi.
Tôi bước xuống xe, vừa đặt chân xuống thì đã nghe thấy tiếng của 1 bạn nữ hét lên:
- Dạ Thần đến rồi.
Chưa đầy 1 giây sau khi giọng ấy nói phát ra, gần như cả trường đều chạy ra chỗ phát ra âm thanh.
Tôi vừa nghe tên thì đã biết, đó là nam chính trong cuốn truyện này, tôi không quan tâm đến nam chính vì tôi sợ chết. Tôi nghĩ càng cách xa được nam chính thì con đường sống của tôi còn rất nhiều, thế là tôi đi nhanh về phía lớp học.
Đang đi thì "bộp", tôi ngã xuống đất, tôi hướng nhìn lên thì thấy khuôn mặt của nam chính. Cái gì vậy, dù có tránh vẫn gặp là sao?, tôi cảm thấy thật khó hiểu nhưng phải công nhận, nam chính rất đẹp
Dáng người thì cao, nước da trắng, đôi mắt lạnh lùng,... tóm lại đây chính là kiểu người tôi thích. Đang mải mê ngắm khuôn mặt đẹp trai ấy thì có 1 giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Tránh ra.
Tôi tỉnh lại, nhìn nam chính 1 cách chán nản vì tôi nhớ lại những điều nam chính đã làm cho nữ phụ, vừa nghĩ lại, tôi bỗng bực tức:
- Cậu nghĩ cậu là ai, tưởng lấy được tình cảm của tôi thì có thể làm vậy à. Đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, đẹp trai có ăn được không?
Tôi đưa mắt nhìn nam chính, mắng tiếp:
- Tôi càng nhìn thì càng cảm thấy kinh sợ cậu.
Tôi nhìn lại khuôn mặt của nam chính, đen hơn nhọ nồi rồi. Tôi hoàn hồn lại, tại sao vừa nãy tôi lại nói như thế chứ. Nhất thời kích động mà lỡ lời mắng. Thôi xong đời tôi rồi, muốn tránh khỏi cậu ta mà giờ còn gây thù chuốc oán với cậu ta. Ông trời ơi, sao ông lại đẩy con vào tình cảnh này.
Không suy nghĩ nhiều, tôi bước đi thật nhanh để thoát khỏi tình huống này.