Trong một biệt viện hoang sơ nhỏ bé, dưới gốc quế đã già còn sót lại mấy chiếc lá vàng úa, một bé gái, à không, đúng hơn là một cô nương , toàn thân khoác một kiện áo màu tro dính đầy bùn đất, trên gương mặt nổi bật với một vết bớt đen sì trên má trái, tuy vóc người có chút cao, phù hợp với một cô nương 17, nhưng dung nhan kinh khủng cùng với một đầu tóc bù xù được buộc 2 bên như một tiểu hài tử, trên cắm một bông cẩm chướng to đùng, đôi mắt đục ngầu không có tiêu cự làm người ta không khỏi cảm thấy chán ghét khi nhìn tới.
Giờ phút này, cô nương một tay ôm một con búp bê xấu xí rách nát, một tay không ngừng đào bới đất. Mấy nha hoàn đi qua, ai cũng tỏ vẻ kiêng dè, cố tránh thật xa ra.
“Này, người điên kia lại làm cái trò gì thế? Không phải là định bới đất tìm giun để ăn chứ!”
“Hừ! Ai mà biết được trong đầu ả điên đó đang có cái gì. Tốt nhất là tránh ra ả ra, cẩn thận lại bị ả cắn, lây bệnh điên của ả luôn cũng nên!”
“Này này này, ngươi nói nhỏ một chút, ngộ nhỡ ả nghe được lại nhào tới cắn”
“Ai nha, Tiểu Hồng, ngươi quên rồi sao, ả vừa câm vừa điếc, lại điên dại ngu ngốc, làm sao biết được chúng ta đang nói gì chứ!”
“Ừ, Tiểu Hoa, ngươi nói cũng đúng, ta suýt quên mất ả là tiểu thư điên của tướng phủ”
…
Mấy nha hoàn lời qua tiếng lại, không để ý thấy bàn tay không ngừng đào bới đất của “kẻ điên” đang chậm dần chậm dần, rồi cuối cùng là dừng hẳn, hai mắt chợt lóe lên một tia sáng rồi biến mất nhanh chóng, quỷ dị, môi cong lên một nụ cười nhợt nhạt khó thấy.
“Kẻ điên” này chính là nhị tiểu thư của phủ Tướng quân_Quách Uyển Hương , lúc 5 tuổi chơi đùa không cẩn thận, bị ngã từ trên tầng kim tháp của tướng phủ được dựng lên trên hồ sen, từ đó bị câm bị điếc, một tháng sau đó, trở nên điên loạn, thích nhất là nhào tới cắn người.
Ba tháng trước, Hoàng Thượng ban thánh chỉ xuống phủ tướng quân, rằng nhị tiểu thư “tài mạo song toàn”, “hiền lương thục đức”,”hiểu biết lễ nghĩa”, ban cho Tĩnh Vương làm chính phi.
Hai tháng trước, kinh thành Thuận An náo nhiệt tưng bừng, người người hào hứng đổ xô về kinh thành để xem hôn lễ đặc biệt giữa tiểu thư điên và vương gia bệnh. Hôn lễ không thấy tân lang, không có bái đường, không có kèn trống, pháo hoa, chỉ thấy tân nương tháo khăn voan trùm đầu vứt giữa đường, để lộ gương mặt xấu như quỷ, chạy tung tăng từ phủ tướng quân tới Tĩnh vương phủ, dọa người đi xem một phen sợ hết hồn, cứ tưởng rằng yêu ma chuyển thế.
Lúc này đây, Quách Uyển Hương đã ngừng hẳn công việc đào bới đất, đem toàn bộ bùn đất trong tay chùi vào vạt áo trước ngực, rồi đứng dậy, mang theo con búp bê chạy ra khỏi biệt viện.
“Aaaaaaaa…….aaa….”
“Cứu! Cứu!.....”
“Ma,…ma hiện hình…!!!”
Tiếng mấy nha hoàn kêu la thảm thiết trong tiền sảnh, họ chạy toán loạn, cứ như vừa nhìn thấy ma.
“Ư ư…ư ư”
Quách Uyển Hương ôm con búp bê chạy đuổi theo mấy nha hoàn, nàng chạy đến đâu, nha hoàn trốn đến đó, đi kèm là những câu la hét inh ỏi.
“Các tỷ tỷ…”
“Aaaaa…!!!”
…Bịch…
Một tiểu nha hoàn sợ tới mức mặt nổi gân xanh, hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất ngất đi. Các nha hoàn còn lại mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, đứng dựa vào nhau, chân run lẩy bẩy.
“Các tỷ tỷ…”
…Bịch…một nha hoàn nữa bất tỉnh nhân sự!
Mấy người còn lại càng đứng sát vào nhau, co ro trong một góc.
Chẳng phải nói kẻ điên này câm điếc hay sao? Vậy cái tiếng gọi tỷ tỷ đó là từ nơi nào phát ra???
Hài lòng với biểu hiện của đám nha hoàn, Quách Uyển Hương nâng nâng khóe miệng, vẽ ra một nụ cười trào phúng, cùng với dung nhan dọa quỷ, càng làm cho nàng có thêm một phần kinh khủng…và thế là, có thêm 3 nha hoàn không hẹn mà cùng tới bái phỏng Chu Công.
Thế là, bắt đầu từ đó, một huyền thoại về việc vương phủ gà bay chó sủa được dựng lên. Tĩnh vương phủ xưa nay vốn yên tĩnh bây giờ trở nên ồn ào náo nhiệt vô cùng. Thậm chí, có nhiều buổi tối, trong Tĩnh vương phủ truyền tới tiếng la hét, “cười đùa” của các nha hoàn, hồi lâu mới dứt, khiến cho bàn dân thiên hạ nhiều đêm đứng trước cửa vương phủ, nóng lòng muốn xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.