- Tô Tố Tâm dậy,dậy mau cho lão nương…mỹ nam, mỹ nam hôm nay được gặp học trưởng mỹ nam - Cái loa báo thức có một không hai vang lên.
--- ------ ------ ------
Trở lại buổi tối hôm qua.
- Mai có tiết của tiền bối Thiếu Thần, chị em ta phải mặc đẹp để đánh bại phòng 104. Nào nào Tố Tâm thân yêu bộ váy gợi cảm trễ ngực sáng nay mua đâu rồi hả!? Mang ra mặc lại lần nữa cho chị em “bùng nổ” con mắt nào!!! Hãy tin tưởng vào con mắt thẩm mỹ có một không hai của ta – Trương Mỹ Ái lên tiếng đầy kiêu ngạo.
Tô Tố Tâm trên mặt hiện rõ ba đường hắc tuyến, nội tâm sôi trào “ Mỹ nữ học tỉ à,đi học chứ có phải đi sàn catwalk trình diễn thời trang khiêu gợi (khiêu khích – gợi cảm) đâu. Cô còn muốn sống lâu dài a ~ ~ ”
- Còn không mau đi thay, mi có biết ngày mai lại là một ngày vô cùng trong đại không hả!?Ôi đại thần đó, trải qua những tiết học nhàm chán vô vị thì chỉ có cuối tuần là đầy ý vị thôi. Đừng làm mất hết mặt mũi của chị em trong phòng. Chúng ta phải nêu cao khẩu hiệu đánh bại học trưởng, đánh bại phòng 104, quyết thắng!!quyết thắng!! – Mạc Tư Tư cô nàng mơ mộng nhất phòng đầy hùng hổ nói.
Tô Tố Tâm lần này mặt còn hơn tắc kè đổi màu “ Tư Tư học muội, đánh bại học trưởng Dư Thiếu Thần là điều có thể sao!? Có thể sao …. Học trưởng là mỹ nam có thể bị nhúng chàm sao, thanh tâm quả dục, cao cao tại thượng là cái có thể để đánh đổ sao”
- Để ta, để ta, tiểu mỹ nhân của gia … má Tô chẳng phải thúc dục mi mau chóng có bạn trai sao!? Mà tiêu chuẩn chọn chàng rể tương lai của má Tô có chút ý tứ “ cao, phú, soái’’.Ngươi tính xem “nước phù sa thì không thể để chảy ra ruộng ngoài được”, nhìn khắp khoa chúng ta, à không nhìn khắp trường ta liệu có ai hợp tiêu chuẩn như đại thần Dư Thiếu Thần không!? Còn nữa tiểu gia ta biết được bí mất to lớn của mi là …..– Cô nàng “quân sư” Dư Bối An đầy cá tính khuyên giải hay nói đúng hơn là đang dụ dỗ và uy hiếp “tiểu bạch thỏ” Tố Tâm.
Lần nay, cô triệt để “bùng nổ” Bối An biết được bí mật vốn dĩ cất dấu sâu trong lòng cô đó là cô thầm mến học trưởng Thiếu Thần.Cô thích anh cái gọi là nhất kiến chung tình đã xảy ra trên người cô.Nhưng cô không có đủ dũng khí để tiến tới anh, anh thanh tâm quả dục, cao cao tại thượng liệu cô có với tới được.
- Đặt báo thức cho ngày mai đi …. Để mình suy nghĩ, ok – Nói với mọi người xong cô lên giường chùm chăn ngủ.
- Bí mật gì ấy – Mỹ Ái và Tư Tư hai mặt một lời quay ra hỏi Bối An.
- Bí mật là … không có bí mất gì á….. Được rồi ta có ý kiến này chúng ta đặt chuông báo thức theo kiểu vừa độc vừa lạ đi.
--- ------ ------ ------ ---
Bị tiếng chuông kì quái đánh thức, Tô Tố Tâm rùng mình, kiểu chuông độc đáo này là của ai nghĩ ra vậy.
- Cái gì… không muốn mặc…. – Giọng nói đầy nội lực của Trương Mỹ Ái vang vọng khắp phòng. May là tất cả cửa phòng đã đóng chặt với lại phòng kí túc xá được xây dựng với hệ thống cách âm rất tốt vì thế Mỹ Ái nói to đến mấy cũng chỉ đủ để tra tấn lỗ tai của ba chiến hữu cùng phòng mà thôi.
- Suy nghĩ …. Suy nghĩ là không mặc gì hết á!!! – Hình như Tư Tư của chúng ta nói nhầm rồi.
- Tư Tư không mặc gì thì càng quyến rũ chứ sao…. – Dư Bối An bất đắc dĩ hùa vào.
“Quạc … quạc…” Trên đầu Tô Tố Tâm lúc này là cả một đàn quạ đang bay qua bay lại.
- Mọi người có thể đừng hiểu sai vấn đề được không!? Ý mình là không mặc bộ váy hôm qua mua.Cứ mặc bộ này đi…. – Nói đoạn cô cầm trên tay chiếc áo sơ mi trắng và một chân váy xòe màu đen xếp li đơn giản rồi tiến vào nhà tắm thay đồ.
--- ------ ------ ------
Khi bốn người bọn cô đến nơi thì thấy giảng đường đã chật ních người, trước cửa lớp mọi người xô lấn chen chúc nhau để được vào, vì đông người nên Tố Tâm bị đẩy qua đẩy lại và bị lạc mất ba người cùng phòng.
Tô Tố Tâm bị bọn họ xô đẩy nên không cẩn thận đụng vào một người và làm rơi tài liệu của anh ta. Cô vội vàng cúi xuống nhặt tập giấy tờ rơi dưới đất và cái miệng nhỏ nhắn nói xin lỗi không ngừng.Vì cô cúi đầu chỉ chăm chú nhặt giấy tờ mà không nhìn thấy được một tia lóe sáng trong mắt anh.Nhặt xong tài liệu Tố Tâm đứng lên đưa tài liệu cho anh nhưng ánh mặt vẫn nhìn xuống dưới miệng lại không ngừng xin lỗi:
- Xin lỗi ạ … rất xin lỗi… đông người quá lên tôi mới chẳng may va chạm và làm rơi giấy tờ của …. – Tô Tố Tâm chưa nói dứt lời thì giọng nói từ tính vang vọng bên tai:
- Em rất thích cúi đầu khi nói chuyện với tôi sao!?
Giọng nói này nghe rất quen, bấy giờ Tố Tâm mới ngẩng mặt lên nội tâm cô thống khổ gào thét “ Vị này chẳng phải là học trưởng Dư Thiếu Thần sao!? Amen…”
- Hắc …hắc …Xin chào học trưởng