Ở hai bên chiếc bàn là một nữ tử độ tuổi 18, gương mặt trắng hồng, đôi mắt đỏ thẳm tựa màu ruby, đôi môi nhỏ nhắn như cherry, gương mặt không cảm xúc, mái tóc màu bạch kim dài thân hình thon thả đài đặn. khoác trên mình một bộ váy liền màu trắng tinh khiến nàng tựa như một tinh linh giữa chốn không gian trắng xóa.
" Vậy là tôi đã chết và được ngài thần đây mời đến đây phải không " một giọng nói trong trẻo có phần thành thót của thiếu nữ khiến cho người nghe cảm thấy an lòng vang lên giữa không gian trắng xóa.
" đúng vậy ta thực sự xin chia buồn và thực sự xin lỗi vì tất cả " một giọng nói già nua của một ông lão độ tuổi 80 có mái tóc bạc dài ngang vai, gương mặt phúc hậu trong một bộ quần áo xa hoa màu vàng nhạt khiến cho người nhìn cảm giác như đang đối mặt với một ông hoàng cao ngạo vậy, hiện giờ ông ta đang ngồi đối mặt với vị nữ tử kia với gương mặt đầy hối lỗi và đầm đìa nước mắt nên không cò có khí chất cao ngạo của một ông hoàng nữa.
Trước sự việc một ông lão đang đầm đìa nước mắt cúi đầu xin lỗi mình khi vừa mới tỉnh lại, khiến cho gương mặt vô cảm của vị nữ tử kia hiện lên một tia khó hiểu cất tiếng hỏi. " Ông đang làm gì vậy?, tại sao lại xin lỗi cháu? ".
" tại vì ta lỡ làm rơi một viên đan được vào đồ ăn của cháu khi đang đư hành giữa các thế giới, nên khiến cho cơ cháu không chịu được lực lượng trong viên nên bạo phát mà chết " giờ đây ông lão mới ngước mặt lên nhìn thẳng vào vị nữ tử trước mặt, nhưng vẫn đầm đìa nước mắt và còn hơn cả lúc nãy.
" Vậy sao " vị nữ tử nhàn nhạt nói gương mặt không hiện lên tia cảm xúc nào, tựa như cái chết không phải điều gì quá nghiêm trọng vậy. " Cháu không giận sao " trước phản ứng không ngờ của vị nữ tử trước mặt khiến cho ông cảm thấy khó hiểu cất tiếng hỏi.
Đối mặt với gương mặt khó hiểu của ông lão trước mặt, cô vẫn giũu gương mặt vô cảm nhẹ nhàn trả lời " tại sao phải giận khi chuyện đã xảy ra, và cũng không thể trách ông được vì ông không hề cố tình giết cháu ".
Nghe đực câu trả lời của vị nữ tử khiến cho ông cảm thấy vô cùng xúc động mà òa khóc lớn lên, nhưng ông không hề hay biết rằng vị nữ tử tước đây không trách ông bởi vì nàng không hề có ý nghĩ muốn sống tiếp hoặc đứng hơn là nàng mong chờ cái chết từ trước rồi.
" khụ khụ vậy giờ chúng ta bắt đầu làm việc nào " sau một màn khóc như thắc nước thì cuối cùng ông cũng lấy lại vẻ phong thái của ông hoàng như trước.
" vâng " cô bình thản trả lời
" Vậy điều đầu tiên ta sẽ giúp con hồi sinh trong một thế giới khác với 3 điều kiện như lời tạ lỗi " Ông nghiêm nghị nói.
" Hả, hồi sinh sao? " cô tỏa ra vẻ bất ngờ nhưng gương mặt vẫn vô cảm cất tiếng hỏi.
" đúng vậy " Ông bình thảng trả lời.
" có thể không hồi sinh có được không? " cô trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh ngạc hỏi.
" không thể " Ông trả lời
" Vậy sao " vị nữ tử có vẻ đã từ bỏ nên không tiếp tục hỏi, khá nhanh đấy.
" Vậy cháu sẽ hồi sinh tại thế giới nào? " cô vẫn giữ gương mặt vô cảm bình thản trả lời
" cái đó sẽ do cháu lựa chọn, vậy cháu muốn tới thế giới nào? "
" vầy thế giới Đấu La Đại Lục đi " cô trả lời, dù sao cô cũng khá thích thế giới Đấu La Đại Lục khi đọc qua một bộ tiêu thuyết.
" được, vậy đến những điều kiện nào, cháu muốn yêu cầu điều gì? " Ông tổ ra vẻ vui mừng hỏi
Nhắc đến điều kiện thì cô suy nghĩ một hồi rồi vẫn giữ gương mặt vô cảm đưa ra yêu cầu " Vậy đầu tiên võ hồn của cháu phải là pokemon tên arceus, hai là cháu muốn một hệ thống hỗ trợ kiến thức, thông tin, và cũng như toàn bộ kiến thức ở thế giới đó, ba là một thứ như không gian trữ đồ có thể chứa mọi thứ, và một số tiền " cô vẫn giữ gương mặt vô cảm trả lời. Dù sao cô cũng là một otaku chín hiệu mà và có một đại nhân vật đây tại sao không đòi hỏi cao hơn.
Phụttt
Ông thần đang thưởng thức ly trà nóng thơm lừng cũng phải phung ra như thác nước khi nghe thấy những yêu cầu bá đạo của vị nữ tử trước mặt đây. " khụ... khụ chưa đúng là biết cách yêu cầu người khác mà, hai điều kiện cuối ta có thể làm được, nhưng cái yêu cầu đầu có vẻ hơi ngoài phàm vô quỹ đạo khi ra yêu cầu đòi có ông tổ của các pokemon đấy ". Ông tổ ra vẻ chưa chất trả lời.
" Vậy ông không thể sao " cô vẫn giữ gương mặt vô cảm trả lời.
" không phải là không thể nhưng mà.... "
" không thể sao " cô bình thản cắt lời ông
" nhưn..... thôi được rồi " Ông chưa chát đầu hàng: tại sao lại có một cô bé như thế này chứ, yêu cầu người khác như người ta thiếu nợ cô vậy, và cái gương mặt vô cảm đó nữa. Ông khóc không ra nước mắt thầm nghĩ.
" tốt lắm " cô bình thản táng thưởng
" " Ông cảm thấy như mình hình như là người lép vế nhất trong cuộc nói chuyện này
" Vậy bắt đầu thôi " Ông đứng dậy lấy lại phong thái và đưa tay trước mặt cô. Khi cánh tay ông đến trước mặt cô thì một vòng pháp trận xuất hiện dưới chân cô và bắt đầu tỏa sáng.
" Vậy hẹn gặp lại cô bé "
" vâng "
Khi trả lời xong thì cũng là lúc vong pháp trận mang cô biến mất khỏi chiều không gian và để lại một không gian tĩnh lặng như cũ.