"Vậy vừa lúc, dù sao con là đứa nhỏ không cha, không nên đăng nhập vào cái thế giới này!" Hứa Diễn hét lên: "Cũng đỡ cho mẹ mỗi ngày rộn lòng vì con!"
Nghe con trai nói lời không biết hối cải như thế, Hứa Thư Yểu rốt cuộc không nhịn được, giơ tay "bốp" một cái, tát lên mặt anh chàng.
Lòng bàn tay ẩn ẩn đau nhức, bà giận đến run cả người, hơi hơi cuộn tròn bàn tay lại.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Hứa Diễn lớn tới tuổi 18 này, chính thức bị mẹ đánh, còn là bị tát tai.
Qua một bạt tai, Hứa Thư Yểu thật là lại nháy mắt bình tĩnh xuống.
Hứa Diễn che lại cái mặt bị tát, mắt đỏ ngầu, đột nhiên đóng sầm cửa vào phòng.
Không được quá lâu, anh chàng lại ầm ầm mở cửa ra, trên người nhiều thêm cái ba lô, lưu lại một câu: "Mẹ coi như chưa từng sinh con ra đi, con đi, được rồi chứ!"
Sau đó, anh chàng đầu cũng chẳng quay lại mà đi ra khỏi cửa nhà, bỏ nhà ra đi.
Hứa Thư Yểu giận đến đau cả ngực, đỡ lấy cái bàn kế bên, há miệng thở dốc, chua xót cùng cay đắng trong lòng, làm thế nào cũng không cản được.
Năm nay Hứa Diễn đã cao tam, mắt thấy sắp sửa phải đi thi đại học rồi, mà lấy thành tích của anh chàng hiện tại đây, miễn miễn cưỡng cưỡng, có thể vào mấy trường bình thường loại một.
Hứa Thư Yểu cũng không cầu anh chàng đi thi Thanh Hoa Bắc Đại gì, chỉ cần con nó có chỗ đi học là được. Kết quả, nó khen ngược, trốn học mua vé đi thành phố Z, nói là tham gia thi đấu e-sport.
Bởi vì chuyện trốn học đó mà thiếu chút nữa bị trường học cưỡng chế thôi học.
Hứa Thư Yểu đến trường, cầu hiệu trưởng cầu thầy cô, thật vất vả mới tranh thủ được một cơ hội xử phạt rộng rãi cho anh chàng. Chỉ cần trong đoạn thời gian tiếp đây anh chàng không hề phạm luật, cứ đi học đàng hoàng, tham gia thi đại học cho xong là được.
Ai biết được, mắt thấy cách thi đại học còn 1 tuần thôi, nó lại làm ra chuyện xấu.
Đánh nhau với bạn học trong trường, đánh người bạn học kia cho lệch mũi. Hai đứa nó đều là học sinh cao tam cao to, đánh nhau cái là y chang tiểu lưu manh ngoài xã hội, giáo viên chủ nhiệm có kéo cũng kéo không được, cuối cùng trực tiếp báo cảnh sát, bị xách đi cục cảnh sát.
Hứa Thư Yểu còn đang làm việc đã bị một cuộc điện thoại gọi vào cục cảnh sát, không chỉ phải đối mặt với cảnh sát bị phê bình giáo dục, còn phải đối mặt cha mẹ đối phương chửi rủa cùng chỉ trích.
Hứa Thư Yểu chỉ có thể liếm mặt, không ngừng bồi cười, gánh vác toàn bộ tiền thuốc men cho con của đối phương.
Mặc kệ nguyên nhân hai đứa đánh nhau là gì, động thủ trước chính là sai, huống hồ Hứa Diễn xuống tay thật sự tàn nhẫn, người bạn kia bị anh chàng đánh đến mặt mũi bầm dập, anh chàng thì thật lại y chang người chẳng liên quan gì.
May mắn khi trước, lúc mà Hứa Thư Yểu làm hộ khẩu cho con trai ấy, bà báo thiếu 1 tuổi, trên căn cước của con mục tuổi là 17 tuổi, cảnh sát mới không truy cứu trách nhiệm hình sự của anh, chỉ là giáo dục trên miệng một chút rồi để Hứa Thư Yểu xách người về nhà.
Trước đó Hứa Diễn đi tham gia thi e-sport rồi thiếu chút nữa bị thôi học ấy, Hứa Thư Yểu chỉ thiếu nước quỳ xuống cho anh, cầu anh tiếp đây học hành đàng hoàng vào, đừng có gây chuyện nữa.
Không ngờ được lúc này mới có mấy ngày, anh lại đánh nhau với người ta, Hứa Thư Yểu nhất thời khó thở, nói nặng, rồi mới động thủ đánh anh.
Kết quả cái thằng hỗn hào này, nó thế mà còn có mặt mũi bỏ nhà ra đi?!
——
Đêm đã khuya, Hứa Diễn cõng ba lô đi, đi trong trấn nhỏ Giang Nam không một bóng người này, mặt nóng rát đau lắm, hiển nhiên cái bạt tai này trong một chốc không tiêu được.
Thật ra ấy à, cái khoảnh khắc mà anh chạy ra khỏi nhà đã có chút hối hận rồi. Nhưng mà đã chạy ra rồi, cũng không thể cứ vậy là về chứ, anh không cần mặt mũi sao?
Ban ngày đánh nhau với bạn cùng trường cũng không phải bổn ý của anh, nếu không phải cái thằng kia miệng thối, nói bậy Hứa Thư Yểu, vậy thì anh cũng không đến mức tức giận động thủ như vậy.
Mắng tao thì được, mắng mẹ tao, không được!
Nhưng mà, câu "Chưa từng sinh đứa con trai này ra" kia của Hứa Thư Yểu cũng thật sự làm lòng Hứa Diễn khó chịu.
Có đôi khi anh nghĩ thế này, nếu Hứa Thư Yểu thật sự chưa từng sinh mình ra, liệu bà có thể sống càng hạnh phúc hơn chút không.
Hẳn là...... Sẽ hạnh phúc hơn hiện tại đi.
Chí ít thì nếu vậy, mẹ sẽ không cần vì mình mà, ăn nói khép nép, đi cầu người khác.
Trong lòng Hứa Diễn nghẹn muốn chết, quay đầu vào một tiệm net, tính ngây người ở đây một đêm, ngày mai lại về xin lỗi.
Tiểu ca tiệm net quen Hứa Diễn, thấy trên mặt Hứa Diễn có dấu bàn tay, còn nói mát: "Nha, Diễn ca, bàn tay trên mặt này, là bị vị tiểu tẩu tử nào đánh à?"
Hứa Diễn tức giận chụp căn cước trên quầy, trong ánh mắt nhiều vài phần kiệt ngạo: "Đâu ra nói nhảm lắm vậy, bao đêm."
Tiểu ca tiệm net quét căn cước của Hứa Diễn một chút, lại trả trở về: "Diễn ca, căn cước của anh không thể dùng nha."
"Đậu." Lúc này Hứa Diễn mới nhớ tới, mình tuy đã qua sinh nhật 18 tuổi, nhưng mà trên căn cước lại vẫn là 17 tuổi.
Tiểu ca tiệm net chân chó nói: "Diễn ca, vụ căn cước lấy của tôi quét được nè, đêm nay anh có thể dẫn tôi đi đánh vị trí xếp hạng không? Phí bao đêm của anh, tôi cũng thanh toán cho luôn."
Hứa Diễn chụp một tờ tiền đỏ lên trên quầy: "Ông đây không thiếu tiền."
"Phải phải phải, anh không thiếu tiền, nhưng mà chơi miễn phí không phải càng tốt hơn sao?" Tiểu ca tiệm net động tác thuần thục mà dùng căn cước của mình, mở một phòng cho Hứa Diễn, đưa số máy cho anh chàng, còn trả lại tờ tiền đỏ kia cho anh chàng.
"Phòng bao số 3, Diễn Ca, chờ anh cùng nhau khai hắc* nha!"
*: một từ hay dùng trong giới game, cái từ này ở bên đó vốn là viết tắt cho khai (mở) hắc điếm, theo cái ý trong baidu mình hiểu sơ sơ là một đám người quen lập đội đi đánh phe đối diện, vì họ quen biết sẵn rồi và có thể trò chuyện riêng về cách đánh của mình mà bên kia không biết nên (có lẽ) có ưu thế hơn, mà nếu bên đối diện kia là một đám không quen biết nhau lập đội kiểu random thì sẽ càng dễ công phá hơn, mà vì là chơi kiểu đó, nên người bên đó gọi đây là kiểu chơi mở hắc điếm => khai hắc.
Hứa Diễn cười nhạo một tiếng, thuận tay nhét lại tờ tiền đỏ vào túi áo mình. Ai nói chơi game không thể kiếm tiền, anh đây không phải đã kiếm được rồi sao!
Làm một người từng tham gia thi đấu chuyên nghiệp, Hứa Diễn cũng coi như là nửa tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, sau khi dẫn quản lý tiệm net chơi mấy ván, anh liền không còn hứng thú chơi mấy ván cấp thấp nữa.
Nói một câu không đánh nữa xong, anh trực tiếp out khỏi game.
Lúc thoát game ấy, máy tính đột nhiên nhảy ra một cái pop-up.
Trên cái pop-up nền xanh lam chữ trắng kia, chỉ có một câu hỏi: "Nếu cậu có thể trở lại quá khứ, cậu muốn làm cái gì nhất?"
Nếu thật sự có thể trở lại quá khứ, anh nhất định phải treo cái gã khốn nạn làm mẹ mình chưa kết hôn đã có thai kia lên đánh cho một trận!
Nghĩ là nghĩ thế, nhưng mà lại không tắt cái pop-up đó đi được, phảng phất như là máy tính bị dính virus ấy. Hứa Diễn nhíu mày, dưới tay lại bay nhanh gõ bàn phím nhập code vào, ý đồ từ con virus đó tìm được ngọn nguồn.
Ai ngờ được, một chuyện càng không thể tin được đã xảy ra, màn hình máy tính theo thao tác của Hứa Diễn bộc phát một trận ánh sáng trắng chói mắt, bụp một cái, chiếu sáng cả phòng bao.
Sau khi ánh sáng trắng đó lập lòe, trong phòng bao số 3 chỉ còn lại có cái máy tính với màn hình còn sáng lên kia.
——
Hứa Diễn là bị đông lạnh tỉnh.
Anh vừa mở mắt ra, liền phát hiện mình đang nằm ở trong một cái hẻm nhỏ, ba lô ở ngay bên chân anh cách đó không xa.
Mặt trời treo trên đỉnh đầu không có cực nóng gắt như hôm qua, mà là lại có vẻ ấm áp.
Hứa Diễn thân thể cường tráng, mặc áo ngắn tay với quần đùi, ôm lấy ba lô của mình, lạnh cóng đến run bần bật, hắt xì hai cái liên tục.
Thiệt là lạnh á, vì sao đang trời tháng 6 lại sẽ lạnh như vậy, anh thiệt muốn về nhà mặc quần mùa thu!
Nhưng mà, chờ khi anh lưu ý đến hoàn cảnh quanh mình thì lại càng thêm ngu người.
Nơi này...... Là chỗ nào?
Không phải anh đang ở tiệm net, chơi game sao? Vì sao hiện tại, mình lại sẽ xuất hiện trong hẻm nhỏ ta?
Tiệm net đâu rồi?
Hứa Diễn vội vàng kiểm tra lại ba lô của mình một chút, trước đó khi trời nhà trốn đi, quần áo với đồ ăn vặt đều còn đó, di động với ví tiền cũng vẫn còn.
Anh không quản được quá nhiều, trước hết hốt hai cái áo tay ngắn trong ba lô ra tròng lên người, lại mặc vào cái quần jean bị mài rách miễn cưỡng giữ ấm được, lúc này mới không làm tứ chi mình đông cứng.
Anh cõng ba lô mình lên, theo con ngõ đi về phía trước, chỉ được một chốc liền đi tới đầu ngõ.
Bên ngoài ngõ nhỏ là một con phố, còn có xe hơi chạy qua lại.
Không hiểu sao Hứa Diễn thấy nhẹ nhõm một hơi, có thể thấy được người là được rồi.
Nhưng mà, chờ tới khoảnh khắc anh đi ra khỏi ngõ nhỏ, con ngõ nhỏ anh đi tới cứ như là hải thị thận lâu* ấy, biến mất rồi.
*: ý nói đến ảo cảnh.
Tại vị trí vốn dĩ là con ngõ kia, không không lại xuất hiện 1 bức tường.
Hứa Diễn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy những thứ này, hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.
"Ai ui tiểu tử này, con mặc áo tay ngắn, không lạnh sao?" Giữa trưa, bác gái bày sạp bán bánh trứng dọn sạp, khi đẩy xe ba bánh đi ngang qua thì thấy một cậu chàng sáng láng trời tháng 2 mặc áo tay ngắn, bội phục nói: "Người trẻ tuổi, thân thể rắn chắc đó nghen!"
Hứa Diễn: "......"
Trong không khí tràn ngập mùi hương bánh trứng, bụng Hứa Diễn rột rột kêu một tiếng, anh vội vàng nói: "Dì ơi, cho con một cái bánh trứng đi."
Bác gái dừng lại: "Được rồi, vừa lúc bữa nay làm nhiều, hâm nóng cho con chút nè."
Hứa Diễn cầm di động, tìm trên xe bác gái nửa ngày, cũng không thấy được mã thu tiền ở đâu.
"Dì ơi, dì nhận Alipay hay là Wechat?"
"Chi* gì?" Bác gái nghe không hiểu lời Hứa Diễn nói, không hiểu ra sao.
*: ờm, Alipay bên tiếng trung nó có cái tên là 'Chi phó bảo' bởi vậy bà bác mới hỏi là chi gì đó.
Rất mau, Hứa Diễn phát hiện, di động của mình không lên mạng được, hơn nữa chỗ này còn không có tín hiệu.
Anh cất di động đi: "Không có gì, con trả tiền mặt vậy."
Vừa lúc tờ 100 tệ chưa xài được kia được phát huy tác dụng.
Bác gái hâm nóng bánh trứng* xong, còn bỏ thêm trứng gà cho Hứa Diên: "Rồi, tổng cộng 3 tệ."
*: nó như kiểu crepe mặn ấy, bánh đó (qua search được biết) được tráng mỏng, nó mềm, có thể bỏ nhân tùy thích vào, trên mấy cái youtube short hay có, nói sao ta, nó như kiểu bánh xèo kiểu trung quốc ấy.
Woa, rẻ vậy à?
Hứa Diễn đưa 100 cho bà ấy, gặm một miếng bánh trứng, chờ bác gái thối tiền lẻ.
Bác gái nhìn tờ 100 trong tay, lập tức không vui, tay chống nạnh nói: "Tiểu tử, đây là tiền giả nè. Giờ mới có năm 2008, cậu cho tôi 1 tờ tiền giả năm 2030, hơn nữa kích cỡ cũng khác nhau, cậu thấy tôi dễ lừa hả?"
Bánh trứng trong tay Hứa Diễn thiếu chút nữa không cầm chắc: "Cái...... Cái gì?"
Hiện tại là năm 2008?
"Nếu cậu có thể trở lại quá khứ, cậu muốn làm cái gì nhất?"
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên câu hỏi trên pop-up của máy tính trước đó, cảm giác cả người đều không tốt.
Anh thật sự trở lại quá khứ? Còn về tới 22 năm trước?
Vui đùa cái gì vậy?!
Cái ý niệm này hoang đường đến buồn cười, quỷ mới sẽ tin tưởng, còn có thể có chuyện huyền huyễn đến vậy sao.
Nhưng mà...... Cái con ngõ nhỏ hư không biến mất trước mặt cậu khi trước, lại giải thích thế nào đây?
Hứa Diễn phản ứng lại đây, vội vàng bán thảm: "Dì ơi, thật xin lỗi, con không phải dùng tiền giả lừa dì. Con bị mẹ đuổi ra khỏi cửa, ngay cả quần áo cũng không cho con, chỉ cho con một tờ 100 tệ, không nghĩ tới còn là giả. Dì tha thứ cho con đi."
"Còn có mẹ như vậy hả? Là mẹ kế của con đúng không!"
Hứa Diễn mặc niệm, 'mẹ ơi, thật xin lỗi', sau đó gật đầu: "Đúng đúng đúng, là mẹ kế."
"Vậy ba con đâu?"
"Chết rồi."
"......" Cái ngữ khí này, thật giống như hỏi mi hôm nay ăn chưa, trả lời ăn rồi ấy.
Bác gái nhìn tiểu tử này, trời lạnh căm mặc áo ngắn tay, trên quần còn rách mấy cái lỗ, thiệt sự đáng thương, cuối cùng thương hại nói: "Thôi thôi, cái bánh trứng này tặng con ăn đó, tiền này là giả, về sau con đừng xài nữa, ăn xong rồi nhanh nhanh về nhà đi." Nói rồi, bà trực tiếp động thủ, xé luôn tờ 100 tệ đó.
Hứa Diễn thấy thịt đau: "......" Đây là tiền thiệt đó dì!
——
Hứa Diễn vừa gặm bánh trứng, vừa dọc theo con phố lang thang không mục tiêu đi về phía trước, trong đầu anh sửa sang lại tư liệu vụn vặt có được từ chỗ bác gái kia.
Đầu tiên, có lẽ, khả năng, anh đã xuyên việt thiệt rồi.
Từ tháng 6 năm 2030, xuyên về lại tháng 2 năm 2008.
Tiếp theo, chỗ này cũng không phải thành thị của Tô Thành anh ở, mà là Hải Thành ở cách nhau không xa.
Cuối cùng, cũng là một điều quan trọng nhất, tiếp theo đây anh phải làm sao đây?
Năm 2008, mình còn chưa có sinh ra đâu, tính thử tuổi coi, mẹ anh năm nay, cũng mới 18 tuổi.
Từ từ!
Mẹ mình mới có 18 tuổi!
Mình còn chưa có sinh ra!
Này đây không phải ý nghĩa cho, lúc này Hứa Thư Yểu còn chưa có quen biết gã tra nam vứt bỏ bà?!
Nghĩ đến đây, Hứa Diễn đột nhiên có chút hưng phấn, anh quyết định trước hết đi tìm mẹ mình! Cảnh cáo bà, trân ái sinh mệnh, rời xa tra nam.
Đang nghĩ ngợi đây, đột nhiên Hứa Diễn nghe thấy ở con ngõ bên trái truyền đến một tràng tiếng kêu thảm thiết, anh tò mò ngó qua đó.
Chỉ thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, tới một chiêu vật qua vai xinh đẹp, trực tiếp ném một người đàn ông xuống đất, còn có hai người đàn ông khác đang ôm bụng nằm trên đất kêu rên.
Nữ sinh kia quay đầu, đối mặt với Hứa Diễn, cặp mày lá liễu xinh đẹp hơi hơi nhướng lên: "Sao lại còn có tên nữa?"
Hứa Diễn nhìn khuôn mặt quen thuộc của nữ sinh, bánh trứng trong tay đều bị kinh đến rớt xuống đất.
"Mẹ?!"