"Tú tài đáng chết! Sau này còn dám liếc hồ li tinh cách vách, bà liền lấy dao giết heo này móc mắt ngươi!"
"Ngươi! Ngươi! Ngươi cố tình gây sự, đồ đàn bà chanh chua!"
"Ngươi mắng ai là đàn bà chanh chua?"
Theo âm thanh cực kì tức giận kia, trong phòng lập tức vang lên tiếng "Loảng xoảng loảng xoảng" của xoong nồi chén bát bị đập vỡ, mấy con chim sẻ trên nóc nhà bị kinh động bay tán loạn.
Bên này cãi vã ngày càng nghiêm trọng, bên kia một nhà khác lại vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ, chắc là bị đánh thức hoặc là bị dọa sợ.
Đứa nhỏ vừa khóc, con chó vàng dưới bóng cây cũng lập tức đứng dậy, ngoe nguẩy cái đuôi sủa góp vui.
Nắng hạ chói chang, tiếng oán giận chửi bới xung quanh vang lên liên tiếp không ngừng.
Đàm Châu lười nhác ngồi dưới bóng cây liễu trong viện, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai ngón tay kẹp một cọng cỏ, híp mắt nhìn vào bầu trời xanh thẳm, phun ra một ngụm khí đầy phiền muộn, giống như phun ra một luồng khói vô hình.
Không có thuốc lá, thay đổi một cơ thể mới không nghiện thuốc lá cảm giác rất khó chịu.
Nghiện thuốc lá dường như đã sớm trở thành một loại thói quen khó bỏ, từ nhỏ y đã nghĩ trăm nghìn cách làm chính mình luôn ở trong tầm mắt của Nhị ca, trở thành thói quen ngấm vào xương cốt, thế nào cũng không bỏ được.
Tâm tình thật sự phức tạp, tuy rằng chết rồi được sống lại nhưng không có chút vui sướng nào, vô duyên vô cớ xuyên về cổ đại, không có khói thuốc, không có Nhị ca, Đàm Châu hoàn toàn trở thành cô hồn, thân phận hiện tại là Tiết Vân Chu, cả ngày mặc bộ trường sam tuy rằng là vải dệt thô ráp nhưng được may rất tỉ mỉ, trong phòng tùy tiện rút một quyển sách đều là vài quyển sách người thường xem đau đầu không hiểu.
À, còn có một bà thím cách vách, chính là người đàn bà giết heo trong lời nói toàn là hồ li tinh này nọ kia vừa dạy dỗ người chồng tú tài của mình.
Chỗ y đang ngồi là một tứ hợp viện cũ nát, nằm ở khu dân nghèo ở thành Bắc, bảy tám hộ gia đình cùng chen chúc ở một chỗ, nhà nào có một chút chuyện nhỏ thôi mọi người xung quanh cũng đều biết cả.
Đàm Châu đã từng trải qua cuộc sống no đủ sung túc, đột nhiên lưu lạc tới nơi vừa loạn lại vừa ồn ào này thật sự không quen.
Nghe âm thanh cãi nhau không ngớt của nhà tú tài cách vách liền bực bội muốn đánh người.
*Tứ hợp viện:
"Kẹt" một tiếng, cửa nhà tú tài bỗng mở ra, bà thím giết heo bưng một chậu nước đã cạo lông heo đi ra, trong miệng vẫn còn lời chửi mắng, khóe mắt liếc cái thấy Đàm Châu đang ngồi dưới bóng cây, hai hàng lông mày lập tức dựng thẳng lên, bước qua đá đá chân hắn: "Tránh ra, ta phải đi đổ nước!"
Sân không nhỏ, cơ mà thật không nhìn thấy đầu, ở giữa có hai cái cây, bị Đàm Châu và con chó vàng chia nhau ngồi.
Cái cây Đàm Châu dựa vào nằm ở giữa nhà mình và nhà tú tài, muốn y nhường một chút cũng không sao, nhưng mặt bà thím này đầy ác ý, rõ ràng là muốn gây sự.
Đàm Châu mới tới đây vài ngày, chưa rõ Tiết Vân Chu trong trường hợp này sẽ làm gì, trông dáng vẻ ngang ngược của bà thím giết heo này, nguyên chủ hẳn là bánh bao mặc kệ người ta ức hiếp.
Đàm Châu đang cân nhắc có nên tránh ra không, chân lại bị đá một cái liền tức giận, cắn cọng cỏ quay đầu ra, hơi hơi nâng cằm, yên lặng nhìn bà ta, con ngươi toát ra lạnh lùng: "Sân to như vậy, ngươi không có chỗ đổ nước à?"
Bà thím giết heo chạm phải ánh mắt của y, không hiểu sao cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, đột nhiên không dám đối mặt với y, ánh mắt né tránh một chút, thầm nghĩ gặp quỷ rồi, lại nhanh chóng trừng hắn một cái: "Bao ngươi nhường thì ngươi nhường đi, nhiều lời như vậy làm gì!" Nói xong làm bộ cầm chậu nước nóng muốn giội lên người y.
Đàm Châu vẫn không nhúc nhích nhìn bà ta.
Bà thím giết heo hai tay cứng đờ, giội không được, không giội cũng không xong, chỉ có thể trơ mắt trừng y.
Đàm Châu sớm nhìn ra bà ta chỉ giỏi khua môi múa mép, lười cùng bà ta so đo, nở nụ cười đứng lên, "phốc" một tiếng phun cọng cỏ vào chậu bà ta đang cầm, lại nhếch miệng với bà ta, vỗ vỗ bụi trên tay, lắc lư đi về phía cửa nhà mình.
Bà thím giết heo quay đầu sững sờ nhìn bóng dáng hắn, cũng không biết là sao lại thế này, chỉ cảm thấy Tiết Vân Chu đứng ngồi không xong trước kia so với bây giờ sống lưng thẳng tắp cũng rất có khí thế, dường như đã biến thành một người khác.
"Vân Chu, mau vào đây." Rèm cửa xốc lên, Khang thị vẫy tay cười với y.
Mẹ của Tiết Vân Chu - Khang thị năm nay hơn ba mươi tuổi, ở cổ đại thì đã rất lớn tuổi rồi, nếu ở hiện đại thì vẫn còn tính là rất trẻ.
Tuy rằng cuộc sống vất vả, nhưng được bảo dưỡng tốt, đến nay vẫn xem như là một mĩ nhân.
Đàm Châu phát hiện diện mạo mình và Tiết Vân Chu giống nhau y hệt, từng rất hi vọng Khang thị và mẹ của mình cũng giống nhau.
Tiếc là Khang thị với ảnh của mẹ y xem được hồi nhỏ không có điểm nào giống nhau, dù trong dự đoán nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
"Nương." Đàm Châu cười cười với bà, cố gắng làm mình trông có vẻ thân thiết một chút.
Ý cười của Khang thị càng sâu, trong mắt lộ ra vài phần vui sướng bất ngờ, tuy rằng biểu lộ không rõ ràng lắm nhưng vẫn bị Đàm Châu thấy được.
Bà cầm bộ trường sam màu xanh trên bàn ướm lên người Đàm Châu, dịu dàng nói: "Ta làm cho con một bộ đồ mới, cổ áo và tay áo đều thêu thêm hoa văn, con xem có được hay không?"
Đàm Châu cúi đầu nhìn một lúc lâu, tuy rằng thẩm mỹ xưa và nay khác nhau nhưng vẫn có thể nhìn ra được Khang thị làm rất đẹp, không khỏi cười cười gật đầu khen: "Rất đẹp, cám ơn mẫu thân."
"Sắp tới thi Hương rồi, mặc bộ đồ này đến trường thi cũng không tồi, nhưng mà con phải chăm chỉ đọc sách một chút, nếu không thi được công danh thì kết giao nhiều bạn bè hơn cũng vô dụng." Khang thị tận tình khuyên bảo, dường như sợ y mất hứng, lại vội vàng nói: "Không phải ta tiếc tiền, chỉ là ta sợ người khác thấy con ra tay hào phóng mà tìm tới, không phải thật lòng muốn kết giao.
Không nên để lộ tiền bạc ra ngoài, mẹ con ta nương tựa vào nhau mà sống, cẩn thận là trên hết, chúng ta không quyền không thế, nếu để kẻ có tâm biết được thì chỉ có thể như cá trên thớt mặc người giết thịt."
Đàm Châu nghe theo ý của Khang thị, y đối với phụ nữ lớn tuổi dịu dàng như vậy từ trước đến nay không có năng lực chống đỡ, có lẽ do thiếu thốn tình thương của mẹ, y rất hưởng thụ cảm giác quan tâm của Khang thị.
Mẹ con hai người nói chuyện một lát cũng đến giờ ăn trưa, Đàm Châu nhìn thấy nếp nhăn không giấu được ở khóe mắt Khang thị, bên môi bà lại vẫn tràn đầy ý cười, nghe bà nói lải nhải những lời quan tâm thân thiết bỗng nhiên cảm thấy có một người mẹ như vậy quả thực rất tốt, ông trời để y thay thế Tiết Vân Chu chính là muốn để y hưởng thụ tình thương của mẹ sao?
Đàm Châu buồn bực cười một chút, thấy Khang thị nghi hoặc nhìn qua, vội gắp cho nàng đũa rau: "Nương vất vả rồi, người ăn nhiều một chút."
Khang thị ngẩn người, nhanh chóng rũ mắt, nghẹn ngào gật gật đầu: "Được, được, con cũng ăn nhiều vào." Dừng một chút lại thấp giọng nói: "Vân Chu, ta cảm thấy con sau khi gặp nạn hiểu chuyện hơn không ít."
Đàm Châu theo bản năng sờ sờ gáy, sau khi y tỉnh lại nói bóng nói gió đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì: Tiết Vân Chu bị người đánh chết, người nọ mơ ước sắc đẹp của Khang thị, nhân lúc trong viện không có ai, âm thầm lẻn vào quấy rối, trùng hợp bị Tiết Vân Chu trở về bắt gặp.
Hai người xảy ra xung đột, Tiết Vân Chu bị đánh cho thương tích đầy mình, hơn nữa còn bị tảng đá đập vào sau gáy, tắt thở tại chỗ.
Tên kia thấy tình thế không ổn sớm đã chạy mất dạng.
Trước cửa quả phụ nhiều thị phi, Đàm Châu nghĩ đến thím giết heo chửi rủa kia, bĩu môi khinh thường, lại nghĩ tới bản thân muốn thi đậu công danh, không khỏi đau đầu một trận, thăm dò hỏi: "Nương, nếu con không thi được công danh thì phải làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt Khang thị không hề thay đổi, tựa như đối với việc y thi lấy công danh không chờ mong chút nào: "Hiện giờ quan tốt khó làm, ta cũng không mong con phú quý, chỉ cần con an khang cả đời là tốt rồi."
"Uhm..." Đàm Châu dừng một chút: "Nếu lần này thi không đậu, con tìm một công việc để làm thì sao ạ?"
Khang thị ngoài ý muốn: "Con nghĩ thông suốt rồi?"
Đàm Châu nhíu mày gật đầu, hàm hồ đáp một tiếng.
Khang thị không nhiều lời nữa, chỉ biểu thị đã biết, dường như với "nghĩ thông suốt" này của y không có bao nhiêu chờ mong, xem ra Tiết Vân Chu nguyên bản hẳn là một người cực kỳ cố chấp với công danh lợi lộc.
Đàm Châu không phải người không coi công danh ra gì, nếu không phải y vừa đọc cổ văn liền đau đầu thì y vẫn muốn tham gia khoa cử lấy một chức quan.
Cổ đại không như hiện đại, hơn nữa không có Nhị ca bao bọc bảo vệ, y cũng muốn tiến về phía trước, như vậy mới có thể có cơ hội sống tốt hơn.
Nghĩ đến Nhị ca, Đàm Châu có chút trầm mặc.
Đứa con thứ hai của Đàm gia Đàm Luật là anh trai trên danh nghĩa của y, lớn hơn y mười tuổi, đôi khi sẽ đối xử với y nghiêm khắc như cha.
Y từ lúc còn niên thiếu ngây thơ đã bắt đầu thích Đàm Luật, cho tới bây giờ, sau khi đã chết vẫn luôn thích, thật là hết thuốc chữa mà.
Ông trời đúng là giỏi trêu đùa lòng người, y khó khăn lắm mới dám mượn rượu lấy thêm can đảm, dự định tỏ tình vào sinh nhật hai mươi tuổi, kết quả lại bị một chiếc xe tải lao tới phá hỏng tất cả.
Y nhớ rõ lúc đó Đàm Luật gấp gáp bẻ vô-lăng, vào lúc không còn cách nào cứu vãn được nữa, bỗng nhiên nhào qua ôm chặt lấy y...!
Hình ảnh dừng lại ở một đoạn kí ức trước khi chết kia, Đàm Châu nghĩ một hồi ngực liền đau nhức, bản thân được bảo vệ cũng không thoát khỏi cái chết, vậy Nhị ca...!
"Vân Chu, con làm sao vậy?" Ngữ khí Khang thị săn sóc hỏi, đánh gãy trầm mặc của y.
"...Con không sao." Đàm Châu lắc đầu, tươi cười trấn an Khang thị.
Hiện tại trên đời này, người duy nhất quan tâm y chỉ có Khang thị, nếu y đã ở trong thân thể của Tiết Vân Chu, vậy từ nay về sau mình liền là Tiết Vân Chu đi.
Tiết Vân Chu, Tiết Vân Chu...!
Đàm Châu nghiền ngẫm lặp lại ba chữ này, muốn để bản thân thích ứng với thân phận mới.
Tiết Vân Chu dỗ Khang thị vui vẻ, đang định ra ngoài đi dạo liền nghe thấy bên ngoài có người la to: "Tiết công tử có nhà không?"
Tiết Vân Chu vén rèm lên nhìn về phía người tới: "Ngươi tìm ta?" Nói xong nghiêng người để hắn vào nhà.
Khang thị xoay người nhìn ra cửa, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Ngoài cửa là một nam tử trung niên, xem như không nhìn thấy Khang thị mà cung kính thi lễ với Tiết Vân Chu, cười khiêm tốn: "Đại công tử, Hầu gia có lệnh, phái lão nô tới đón Đại công tử hồi phủ."
Tiết Vân Chu nghe được như lọt vào sương mù, đờ đẫn nhìn hắn.
Khang thị lảo đảo đi tới, khẩn trương kéo Tiết Vân Chu về phía sau mình, đôi môi run rẩy nói: "Trần tổng quản, Vân Chu năm năm trước đã bị Hầu gia đuổi ra ngoài, bây giờ sao lại muốn y trở về?"
Vẻ tươi cười trên mặt Trần tổng quản giảm đi vài phần, thần sắc miễn cưỡng qua loa: "Phu nhân nói đùa, tuy nói đại công tử rời phủ đã năm năm, nhưng dù sao cũng là trưởng tử của Hầu phủ, nào có chuyện thành thân ở bên ngoài, ngài nói có đúng không?"
"Thành thân?" Khang thị nhíu mày cả kinh, kìm nén vẻ không vui hỏi: "Không biết là thành thân với cô nương nhà nào? Dù sao ta cũng là mẹ ruột của Vân Chu..."
Tiết Vân Chu giật giật đuôi lông mày, thế mới biết trước đó mình đã đoán sai: Khang thị không phải là quả phụ, mà là vợ cả của Hầu gia, hiện giờ một mình mang theo con trai ra ngoài ở, xem ra là bị hưu*.
*休 (xiū): hưu, người vợ bị chồng bỏ
Trần tổng quản cười cười: "Cũng không phải cô nương nhà nào cả, mà là Nhiếp chính vương."
Khang thị trợn tròn mắt, hít một ngụm khí lạnh.
"Khụ..." Tiết Vân Chu bị sặc nước miếng của chính mình, cho rằng mình nghe nhầm, gian nan hỏi lại: "Ta phải lấy Nhiếp chính vương?"
Nhiếp chính vương hẳn cũng là nam đi? Chưa từng nghe nói có Nhiếp chính vương nào là nữ cả.
Trần tổng quản vẻ mặt kì quái nhìn y: "Không, đương nhiên là Nhiếp chính vương lấy Đại công tử, của hồi môn của ngài đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi."
Tiết Vân Chu vẻ mắt bình tĩnh nhìn xà nhà, nội tâm đã loạn như điên.
Dumaaa!! Hôn nhân của đồng tính luyến ái ở đây thế mà lại hợp pháp hả?? Thế giới này rốt cục là còn cái gì y chưa biết đến nữa không?
Khoan khoan...!Tại sao ta phải gả cho một Nhiếp chính vương tròn méo còn chưa rõ ràng kia??
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bàn về việc làm sao để thế giới nội tâm của nhân vật trở nên phong phú:
Vân Chu: Fuck! Thế mà ta phải lập gia đình.
Thế giới này còn gì mà ta không biết nữa không? Làm phiền nói cho ta biết trước, cảm ơn!
Tác giả: Ngươi có thể sinh bánh bao nha ≧∇≦
Vân Chu:....
Danh Sách Chương: