• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


  Chậm rãi mở to mắt, Vân Phi Tuyết kinh ngạc phát hiện, bản thân không chết, nàng đã bị một viên đạn bắn trúng ngực, vậy mà nàng cư nhiên còn có thể sống lại, đang mừng thầm vì nàng thấy mình thật may mắn, đột nhiên nàng nghe thấy bên cạnh phát ra những âm thanh hấp dẫn. "Ngô, ngô.........." Quay đầu lại nhìn, nàng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, trên giường là một nam nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, đang ở trên người một nữ nhân toàn thân trần trụi, mạnh mẽ vận động kịch liệt. Sắc mặt của nữ nhân phi thường hồng, nàng phát ra những âm thanh thật khiến người bên cạnh phải đỏ mặt. Chính là, nam nhân kia rất kỳ quái rồi, làm loại chuyện tình này còn mang mặt nạ, nhưng mà mặt nạ kia thật tốt , được làm bằng bạc, có khả năng dọa được cả người chết . Vân Phi Tuyết cơ hồ khẳng định lại chính mình, mày đột nhiên nhíu một chút, nam nhân kia tóc đen, trên trán những sợi tóc tùy ý phiêu hạ, nữ nhân dưới thân cũng là tóc dài quá thắt lưng, còn có cái giường kia được trạm khắc thật tinh xảo, lại còn là một cái giường thật lớn , như thế nào như vậy? cổ kính? Chẳng lẽ bọn họ học theo cổ nhân, thật sự là biến thái. Mặc kệ hai người đó đi, nàng thử nhúc nhích thân thể mình, mới phát hiện tay của mình cư nhiên bị trói sau lưng , chân cũng bị trói , ngồi ở góc tường, nàng vừa định kêu người trên giường hỗ trợ giúp nàng cởi trói, nhưng là không thể phát ra một chút thanh âm nào cả, miệng cũng bị bịt lại rồi, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm bất hảo, chẳng lẽ nàng bị bọn họ bắt được, chẳng lẽ bọn họ đào thoát.............. Vân Phi Tuyết —- một phụ nữ Trung Quốc, đội trưởng đội SWAT, một năm trước nàng nhận nhiệm vụ nằm vùng, làm gián trong một băng đang buôn bán ma túy xuyên quốc gia , ngay tại lúc kết thúc nhiệm vụ, thân phận của nàng đột nhiên bị lộ.................. "Tuyết Nhi, ngươi thật là gián điệp?" Lão tam- người chuyên kinh doanh thuốc súng–dùng súng chỉ vào nàng, nữ nhân mà hắn thích lại là gián điệp nằm vùng, điều này làm cho hắn phải tin như thế nào đây. "Ta nói không phải, ngươi có tin sao?" Vân Phi Tuyết không có phủ nhận, bởi vì nàng biết bọn họ đã tìm hiểu được thân phận của nàng rồi, may mắn, nàng đã đưa tin tình báo đi rồi, bây giờ cho dù có chết, cũng là một cái chết quang vinh, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. "Bính, bính." Lúc này bên ngoài truyền đến những tiếng súng rất kịch liệt, Phi Tuyết biết đội của nàng đã tới rồi. "Lão bản, chúng ta đã bị bao vây rồi, làm sao bây giờ?" Một người lo lắng chạy vào truyền tin. "Ngươi vẫn là giơ tay đầu hàng đi, có như vậy các ngươi mới được khoan hồng." Vân Phi Tuyết khóe miệng mang theo ý cười, không sợ nguy hiểm nhìn hắn nói. "Đầu hàng? Loại sự tình đó ta không làm được, ta không sợ chết, bất quá, ta muốn ngươi cùng chết với ta." Tam lão bản vừa dứt lời, một viên đạn đã được bắn ra....... Vân Phi Tuyết tránh không kịp, viên đạn liền lập tức bay xuyên qua ngực xuyên, thân thể chậm rãi đổ xuống, nhìn thấy đội của đang từ cửa tiến vào, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại. "Đội trưởng..............................." Vẻ mặt nhất thời hoảng hốt, nàng phục hồi lại tinh thần, qua nhiều năm huấn luyện làm cho nàng lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, để phân tích sự việc. Đưa mắt nhìn lại, phòng này bố trí đều là màu đỏ, nhìn xem bốn phía đều là những đồ dùng giống thời cổ đại, không còn gì để nghi ngờ, cái này chính là rất giống với quang cảnh động phòng của cổ đại. 

  Động phòng? Vân Phi Tuyết cả kinh, nhìn lại xem trên giường nam tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, đột nhiên phát hiện, chính mình trên người cũng là mặc hỉ phục màu đỏ, sao lại thế này? Diễn trò sao?

Không đúng, hay là nàng cũng giống như những nữ tử trong ngôn tình tiểu thuyết, linh hồn xuyên qua rồi? Mặc kệ thế nào, nàng phải tùy cơ ứng biến thôi, nếu thật sự là xuyên qua rồi, nàng rơi vào tình huống hết sức rắc rối rồi, đêm động phòng hoa chúc, nàng là tân nương lại bị buộc chặt ở góc tường , nhìn chú rể cùng nữ nhân khác ở trên giường xuân tiêu một khắc.

Trong lòng có trăm ngàn loại nghi hoặc, nhưng là chính mình kêu không thể kêu, không động đậy được, nàng đang cố gắng tìm một vật gì đó có thể cắt đứt dây thừng, đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm giống như hầm băng, rét lạnh.

"Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao, ta thật sự đã coi khinh ngươi rồi."

Vân Phi Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một con ngươi màu đen mang theo ý khinh miệt, đùa cợt, chán ghét, thù hận, hàn khí bức người đang nhìn nàng, hắn không biết từ khi nào đã từ trên giường đi xuống đây, đang đứng ở trước mặt nàng, phủ trên người hắn hỉ phục đỏ thẫm lộn xộn.

Vân Phi Tuyết chính là lẳng lặng theo dõi hắn, cùng hắn nhìn thẳng , không chút nào nao núng, mặc kệ hắn là ai, cũng bất kể nàng hiện tại là ai, dù sao nàng cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, nàng còn sợ ai?

Tiêu Nam Hiên hàn mâu hiện lên một tia nghi hoặc, ánh mắt của nữ tử đang nhìn hắn khác biệt rất nhiều so với ánh mắt yếu đuối lúc trước, chẳng lẽ nàng đã bị dọa điên rồi, bất quá như vậy, trò chơi phải kết thúc rồi sao, kia rất đáng tiếc rồi,

"Người tới, buông nàng ra." Hướng về phía ngoài cửa, hắn cất giọng phân phó.

"Vâng, Vương gia." Một tên gia đinh lên tiếng trả lời rồi tiến vào, cởi bỏ dây thừng trên người nàng, lấy khăn ở trong miệng nàng ra, rồi lui ra ngoài,

Cuối cùng cũng được tự do rồi, Vân Phi Tuyết hoạt động một chút thân thể cứng ngắc, rồi đứng lên, bình tĩnh nhìn người trước mặt, tiến đến hỏi: "Có thể nói cho ta biết đây là làm sao không?" Nàng vừa rồi nghe được rõ ràng có người gọi hắn Vương gia, rõ ràng đây là cách xưng hô ở cổ đại.

Tiêu Nam Hiên mâu quang lạnh như băng gắt gao nhìn nàng, nàng điên rồi sao? Vì cái gì lại bình tĩnh đến như vậy? Xem bộ dạng của nàng trấn tĩnh tự nhiên như vậy, tuyệt không giống bị dọa đến điên.

"Ngươi không nghĩ sẽ nói cho ta biết sao, vậy ta đi đây, tái kiến." Vân Phi Tuyết thấy hắn không nói lời nào, tự mình cáo biệt hắn, dù sao hắn đã muốn thả nàng, nàng sẽ tự đi tìm xem người nào biết đây là có chuyện gì để giải thích cho nàng hiểu.

"Còn muốn chạy, ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi, ngươi cho là ngươi đã đến đây rồi, còn có thể đi ra sao?" Tiêu Nam Hiên mâu quang phát lạnh, nàng quả nhiên là giả điên, mục đích là muốn còn sống để dời đi nơi này, đáng tiếc, có thể rời đi nơi này, chỉ có một loại người, đó là người chết.

Vân Phi Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu theo dõi hắn, mâu trung lộ ra một tia nghi hoặc, đây là rốt cuộc là làm sao? Nàng hiện tại đang ở chỗ nào? Hắn là ai?

Đột nhiên nàng thấy một chiếc gương đồng, từng bước tiến tới gần chiếc gương, nhìn vào gương, chỉ thấy một gương mặt đẹp đến mê hồn, đôi mắt long lanh như ánh nước, làn da mịn nhẵn như ngọc ánh sáng nhu hòa, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, chính là một nữ tử kiều diễm rồi, một thân hỉ phục đỏ thẫm đỏ càng làm cho nàng thêm kiều mỵ hơn khiến nam nhân nào nhìn thấy cũng bị mê hoặc.

Này không phải nàng? Chẳng lẽ nàng thật sự xuyên không rồi. 

  Tiêu Nam Hiên tuấn mâu lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trên mặt âm tình bất định biểu tình, đánh giá qua một chút, nữ nhân này có phải điên hay không, vậy làm cho hắn thử một chút đi, đột nhiên tay hắn bắt lấy cánh tay của nàng.

"Ngươi làm gì?" Vân Phi Tuyết đột nhiên hoàn hồn cảnh giác nhìn hắn.

"Ngươi nói xem, đêm nay là ngày chúng ta động phòng hoa chúc, ngươi nói ta muốn làm gì?" ngón tay của Tiêu Nam Hiên nhẹ nhàng xẹt qua mặt của nàng, làm như khiêu khích, ánh mắt lại hàn khí bức người, không có một tia độ ấm.

Động phòng hoa chúc? Vân Phi Tuyết trong lòng cười lạnh, mặc kệ hắn là ai ? Cũng không quản thân thể này là ai? Nếu nàng đã đến đây rồi, nàng sẽ không hội tùy ý hắn như thế nào làm nhục thân thể nàng. Nhanh tay gạt tay hắn ra, ánh mắt cười mà như không cười, nàng nói : "Nếu ta không có nhìn lầm, ngươi vừa mới giống như đã động phòng hoa chúc rồi."

"Ha ha........."

Tiêu Nam Hiên đột nhiên phát ra một tiếng cuồng tiếu, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi quả nhiên không điên, tốt lắm, chúng ta tiếp tục."

Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Vân Phi Tuyết khẽ nhíu mày.

"Người tới." Tiêu nam hiên cười lạnh, sau đó hướng về phía ngoài cửa giương giọng quát.

"Vương gia." Rất nhanh, từ bên ngoài tiến vào bốn người nam nhân cao lớn thô kệch, thân thể dị thường cường tráng, cung kính hành lễ với hắn.

"Miễn lễ, các ngươi hẳn là biết làm như thế nào." Tiêu Nam Hiên vung tay lên, sau đó tiến đến bên giường ngồi xuống, một tay ôm mỹ nhân trên giường, khóe miệng gợi lên một chút tà ác tươi cười.

"Vâng, Vương gia." Bốn người đồng thời đứng dậy, đây không phải lần đầu tiên, bọn họ đương nhiên biết Vương gia muốn bọn họ làm cái gì. Bốn người chậm rãi tới gần Vân Phi Tuyết, đều mê đắm nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu quần áo trên người nàng.

"Các ngươi muốn làm gì?" Vân Phi Tuyết lập tức cảnh giác, đồng thời hung hăng nhìn về phái Tiêu Nam Hiên hỏi.

"Gấp cái gì? Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi." Tiêu Ham Hiên vuốt ve thân thể mềm mại của mỹ nhân, thản nhiên nói, vẫn như trước cười thực tà ác, bất quá không thấy được hoảng sợ trong mắt nàng, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, cũng càng khiến hắn có hứng thú.

Vẻ mặt của mỹ nhân có vẻ khủng hoảng, vẻ mặt đồng tình nhìn nàng, không dám nói một lời.

"Mỹ nhân, chúng ta hội hảo hảo thương ngươi, đừng sợ nha." Bốn nam nhân đã muốn tới gần thân thể của nàng, vươn tay xé rách quần áo của nàng.

Vân Phi Tuyết đã hiểu được bọn họ muốn làm gì rồi. Không phải quá coi thường nàng sao, vậy đừng trách nàng không khách khí rồi, đây chính là các ngươi tự tìm đến.

"Chờ một chút, việc gì phải như vậy, sao các ngươi phải thô lỗ như vậy chứ? Buông ra, ta tự mình thoát." Nàng đột nhiên hô, sau đó quyến rũ nhìn bọn họ, từng bước từng bước mị nhãn, tay chậm rãi cởi bỏ lễ phục đỏ thẫm, nếu nàng không có nhớ lầm, bên trong hẳn là còn mặc một bộ quần áo giống ở hiện đại, như vậy sẽ không hội vướng chân vướng tay.

Hành động của nàng tựa hồ vượt ra ngoài dự kiến, bốn nam nhân không biết làm sao nhìn sang Tiêu Nam Hiên, tựa hồ đang chờ mệnh lệnh của hắn.

Tiêu Nam Hiên lại càng sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc, nàng không khóc nháo sao, cũng không có cầu xin tha thứ, vẫn là nàng lấy lui để tiến sao, hừ, kia nàng cũng không phải quá coi thường hắn đi, nháy mắt, hắn ra lệnh cho bọn họ tiếp tục, hắn là muốn nhìn, nàng có thể giả vờ đến khi nào?

Bốn nam nhân nhận được mệnh lệnh, đồng thời tiến tới gần Vân Phi Tuyết, nàng lúc này đã cởi áo khoác, như trước cười quyến rũ , chậm rãi chờ bọn họ tới gần, đột nhiên ngáng chân ra quyền, nhanh nhẹn, chính xác, chuẩn bị tập kích bọn họ, tốc độ trong nháy mắt, tưởng có thể làm nhục nàng sao, cũng phải nhìn xem nàng là ai chứ?

"A........." Một thanh âm kêu thảm thiết vang vọng trong phòng, bốn người nam nhân đồng thời lấy tay ôm hạ thân, thống khổ kêu to.  



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang