Ân Lang quốc, kinh thành Hào Châu, tại phủ của Ngũ vương gia.
Những tấm vải lụa và chữ song hỷ màu đỏ chói mắt được trang trí ở khắp nơi trong phủ, cả phủ gần như chỉ thấy toàn là màu đỏ.
Mọi người trong vương phủ đều bận rộn chuẩn bị hỷ sự cho Ngũ vương gia đến nổi không có thời gian để nghỉ ngơi, đêm nay kinh thành nhộn nhịp hơn mọi khi cũng là vì chuyện vui của vị vương gia này.
“ Ài..Ta mệt quá!!!” Một nô tì lau mồ hôi trên trán, than thở với mấy vị nữ tì khác: “ Đây là cái hỷ sự thứ mấy của vương gia chúng ta rồi? Khi nào mới ngừng đây? Ta mệt quá! Mỗi năm mà cứ làm hỷ sự như thế này, chắc ta không sống nổi. Ta đuối rồi!”
Một cô nô tì khác gảy gảy đầu, trả lời: “ Có lẽ là...A..Ừ..là cái thứ 3 trong năm rồi. Còn nếu tính tất cả thì, ta cũng không nhớ nổi nữa.”
Không chỉ có bọn họ, mà những người làm việc trong Ngũ vương phủ này, đều thắc mắc một chuyện duy nhất, là vị vương gia này đã tổ chức bao nhiêu cái hỷ sự rồi? Lần này đây, là cái thứ bao nhiêu? Dĩ nhiên đây không phải là lần đầu, mà là lần thứ mấy nào đó rồi. Có lẽ, đã đạt tới một con số, mà làm cho người ta khó nhớ nhất và bắt buộc không thể nhớ.
" Mà hiện tại, mới cuối xuân hà! Như vậy thì, chúng ta còn mệt dài dài! Còn mùa hạ, mùa thu và cả mùa đông nữa." Cô nữ tì gật gật đầu, sờ cằm: " Đúng là, hỷ sự bốn mùa nha!"
" Gặp ta, ta mà là vương gia. Thì người nào, muốn gả cho ta. Ta sẽ liệt kê ra giấy, rồi gom hết lại, chơi một lần luôn! Đại hỷ sự! Một lần mười mấy người luôn!"
" Vậy lúc động phòng, rồi sao? Mười mấy người..A ha ha.."
Cô nữ tì khi nãy muốn làm vương gia nhìn cô nữ tì vừa mới hỏi, lấy tay chỉ vào trán cô ta nói: " Ngu ngốc! Có gì đâu mà khó? Mười mấy người, thì đã làm sao? Chỉ cần lấy mấy cái giường ghép lại..rồi xử đẹp một lần! Xong nghỉ giải lao, sau đó lại xử tiếp! Cứ thế mà phát huy!" Mà chỉ sợ sau đêm động phòng, sẽ không còn dám ham muốn gì đối với nữ sắc nữa!
Cả đám nhìn cô ta, kinh hô: " Mạnh dữ!!!"
“ À..Mà vương gia lấy nhiều thị thiếp như thế, để làm gì? Không yêu, cũng không sủng. Vậy lấy về để làm gì đâu? Tốn cơm, tốn gạo thêm!”
Một cô nô tì khác ngó ngang ngó dọc, xem có ai ngoài họ không rồi vừa che miệng cười, vừa nói nhỏ với mấy cô nữ tì còn lại: “ Có khi nào, vương gia của chúng ta đang định nuôi giùm con nhà người ta hay không nhỉ?” Có lý lắm chứ? Chứ không ai, mà lại lấy nương tử như cái kiểu của ngài đâu.
“ Nghe cũng có lý đó! Nhưng theo ta thì, vương gia lấy mấy vị tiểu thư đó, về để làm cho vui nhà vui cửa và làm cá cảnh thôi! Vì ta thấy có một số vị ăn mặc gì đâu mà, quắt luôn một đống hoa hoè lên người, như vườn hoa di động vậy. Ôi, thấy mà ghê!” Cô nữ tì đó lắc đầu.
" Đâu chỉ có vậy! Còn nữa nha! Có một số vị, còn dùng cái hương thơm gì mà..Ài, ta nói cái mùi hương, ngửi một phát là chết queo! Đi ngang thôi là muốn ngất rồi! Vương gia mà tới gần, chắc mắc bệnh nằm liệt giường hoặc mấy tháng mới khỏi!" Cô đây cũng đang hầu hạ một vị như thế! Dùng hương thơm gì mà, mỗi lần hầu hạ gần, cô chỉ biết nín thở mà chịu đựng. Tăng tốc làm cho xong việc để chạy đi chỗ khác. Ôi trời ơi, cạn lời!
Đám nô tì che miệng cười khúc khích, cuộc thảo luận về vấn đề vương gia lập thiếp của họ ngày một đi xa, càng ngày càng bay cao và đi sâu hơn.
Nô tì thứ nhất: “ Ta nói, ai cũng coi việc thành thân của vương gia chúng ta là chuyện vui nhất năm, còn vui hơn cả ngày tết và các lễ hội nữa.”
Cô ta ngồi xổm xuống, rồi hỏi: “ Ây da..Có phải vương gia của chúng ta, có số lượng thị thiếp cao nhất trong các vị vương gia không?”
“ Hừ..Cái đó, thì nói làm gì?” Nô tì thứ hai: “ Cả nước, nếu trừ hoàng đế có số lượng phi tần cao nhất, thì Ngũ vương gia của chúng ta sẽ đứng thứ nhất. Số lượng mỹ nhân của hai người, chênh lệch nhau không lớn lắm đâu. Nếu vương gia nhà chúng ta mà cố gắng phấn đấu, có lẽ sẽ bằng luôn!”
Một cô chen vào: “ Hai đại nhân vật này, ta thấy họ đang đấu với nhau. Xem ai có số lượng thị thiếp cao nhất. Nên cứ thay phiên nhau: Kẻ thì tuyển, người thì cưới.” Cô ta sờ sờ cằm mình rồi phán: “ Cứ theo cái đà này..Nam nhân ở Ân Lang quốc sẽ Ế hết!”
Nói xong cười khúc khích với mấy cô gái kia, lại nói tiếp: " Đến lúc đó, thì chúng ta tha hồ mà hốt hàng vừa đẹp, vừa rẻ mà đem về nhà!!!"
" A ha ha..Nữ nhân lên sàn! Nữ nhân đa phu!!!"
Cả đám cười rầm rộ lên, khi nghĩ về một tương lai ngày mai được hưởng tám chồng hầu hạ.
" Ha ha ha.."
“ Hi hi..À mà..Theo ta, cứ đấu như thế! Chắc muốn nam nhân trong thiên hạ, ai cũng phải đeo biển Trinh Tiết cả đời quá! Hoặc là họ muốn nữ nhân trong thiên hạ này, tuyệt chủng hết. Chỉ duy nhất ở hai nơi là còn nữ nhân, là Ngũ vương phủ và hoàng cung. Còn nếu có còn thì, chỉ toàn là những vị vô mỹ, nữ nhân xấu xí hơn người và mấy vị gần đất xa trời mà thôi! Và còn một điều nữa nha. Muốn nam nhân trong nước phải lấy nhau! Ha ha ha..”
Cả đám cười ầm lên, đang cười muốn dở sống dở chết. Một cô bỗng ngưng cười, mặt hoảng sợ nói: “ Mà các người nói thử xem, mấy thị thiếp ngài lấy về, sao mà chả thấy đâu? Sao còn có mấy người à? Có khi nào..”
“ Suỵt..Ta nghe đồn rằng, mấy vị đó..Ngài đã..” Gương mặt của cô nô tì đó vô cùng hoảng sợ, đang nói tới khúc mấu chốt thì im.
Ai cũng hồi hợp chờ câu trả lời của cô nô tì đó, thấy vậy cô ta liền trả lời: “ Giết CHẾT cả rồi!!!”
“ Á...” Cả đám la lên khi nghe câu trả lời.
“ Suỵt..suỵt..IM LẶNG. Để chuyện này, mà bay tới tai ngài là TOI.” Một cô vội vã nhắc nhở.
Một cậu nhóc mặt mày bụi bẫm, thân hình tròn tròn trông dễ thương vô cùng, từ đâu lú đầu ra.
“ A..”
Đám nô tì bị cậu doạ muốn rớt cả tim, tưởng ai tới thì ra là cậu nhóc con này.
Cậu nhóc thấy mấy cô nữ tì vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm thì chống nạnh, nói với một giọng uy hiếp. Nhưng có đều nghe qua quá non nớt, không có lực uy hiếp.
“ Mấy tỷ, dám nói xấu phụ vương của ta. Ta sẽ..Nói lại cho phụ vương ta biết!” Nói xong, rồi quay đầu bỏ chạy.
Một cô nữ tì nhanh tay bắt cậu lại, cậu nhóc giãy giụa.
" Buông ta ra."
“ Tiểu vương gia..Ngài nhìn xem cái này, là cái gì?” Cô lấy một túi mức trái cây đưa ra trước mặt của cậu tiểu nhóc con đó.
Cô dùng túi mức đó để bịt miệng cậu lại, không để những lời họ nói khi nãy bay đến tai của Ngũ vương gia.
“ Ngon quá!!!” Cậu nhóc nhận lấy nó, rồi lấy một miếng bỏ vào miệng nhai. Nó nhìn cô hỏi: “ Hoa tỷ, tỷ còn nữa không?”
“ E, hèm! Vậy chuyện khi nãy..”
“ Uả? Là chuyện gì vậy ta? Ta chưa từng đi ngang qua đây và càng không có nghe thấy gì cả?” Cậu nhóc ngó lên trên trời nói vu vơ. Một tay cầm túi mức trái cây kia, tay còn lại xoè ra trước mặt Hoa Hỷ.
Đám nô tì thấy thế thì đổ mồ hôi lạnh, dở khóc dở cười nhìn vị tiểu vương gia của họ đang giả nai, bộ dạng trông rất đáng yêu nhưng rất ranh ma.
Khoé miệng Hoa Hỷ co giật mấy cái khi thấy hành động và nghe xong lời của cậu, cô cười nhẹ rồi lấy thêm một túi mức trái cây nữa đưa cho cậu, dặn dò: “ Tiểu vương gia, ngài nhớ giữ lời đó!” Ngài có thật là đứa trẻ, mới có 4 tuổi không đây?
Cậu nhóc nhìn cô cười nhẹ rồi bỏ đi, vừa đi vừa nói: “ Sao ta chẳng thấy ai ở đây vậy nhỉ? Mọi người đi đâu hết rồi?” Cái đầu nhỏ ngó ngang, ngó dọc như đang tìm người.
Đám nô tì nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia, trong lòng thầm cảm thán: Tiểu vương gia, ngài diễn cũng ghê thật! Tuổi còn nhỏ, mà lại lanh lợi như thế rồi? Khi trưởng thành, sẽ ra sao đây?
***
Hậu Hoa viên của Ngũ vương phủ.
Một vị nữ nhân đang ngồi lên đùi của một tên nam nhân, tay ôm choàng qua cổ của hắn, nũng nịu nói: “ Vương gia..Ngài thật xấu tính..ơ..Ngài vội cái gì chứ?”
Cô ta đẩy người hắn ra xa, khi thấy hắn vồ tới cô như con sói đang đói, hắn muốn ăn cô.
“ Sao vậy? Không cho ta đụng vào người nàng sao?” Nói xong, hắn hôn lên đôi môi của cô, hôn lên cổ rồi di chuyển dần xuống, dần xuống.
Một tay thì cởi y phục của cô ra, một tay ôm lấy eo, thao tác nhanh chóng và rất thành thục.
“ Vương gia..ư..”
Miệng cô bị bịt lại bằng đôi môi nóng rực của hắn, lời định nói không thể nào thoát ra được.
Hắn cắn mút đôi môi của cô, đẩy cô nằm trên bãi cỏ. Tay tiếp tục lần mò cởi tất cả các lớp y phục có trên người của vị nữ nhân đó ra, da thịt nõn nà và trắng trẻo bị phơi bay trong nháy mắt. Hắn cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của cô, tay vuốt ve bầu ngực cao đầy kiêu hãnh kia, chưa hề có ai đụng vào.
Hắn thầm thì bên tai của cô, làm cô không thể chống cự trước sức nóng từ người nam nhân này. Chỉ biết nằm im nghe hắn nói: “ Nàng thật là..Hảo hảo, ngon ngon..”
Hắn bắt đầu cởi y phục của hắn ra, cặp mắt mơ hồ nhìn vị nữ nhân dưới thân người của hắn. Đối với hắn, nữ nhân chỉ có thể có tác dụng làm ấm giường. Người này, cũng không ngoại lệ. Nữ nhân này, đã là hoa có chủ rồi thì sao? Ngũ hoàng huynh của hắn không dùng hết, hắn có thể giúp tiêu thụ bớt!
“ Vương gia..ư..Ngài xấu tính quá..ư..a..ư..” Ngoài miệng nói thế! Nhưng tay nàng ta cứ ôm lấy cổ hắn không chịu buông ra, nũng nịu và dụ dỗ hắn.
“ Xấu cỡ nào? Phải như vầy không hả?”
“ Ah...Ưm...ưm..Ư..Đau quá!!!”
" Ta sẽ nhẹ..nhẹ lại!"
Hai người đang say sưa với tình nồng dưới ánh trăng sáng thì, một cái bóng đen xuất hiện, bóng đen đó từ trong bụi rậm đi ra. Người đó chắp tay ra phía sau, khuôn mặt như ác ma hung tợn và gian tà đi lại chỗ của hai người bọn họ.
“ Hai người đang làm trò gì đó, hả?” Một giọng nói non nớt phát lên vô cùng nhỏ và chậm rãi, đủ cho hai người kia nghe được lời của cậu.
Gương mặt như tiểu ác ma nhìn hai người kia đang ở trong trình trạng, nam nhân thì phong phanh và lộ liễu thân hình, nữ thì không có mảnh vải nào để che lấy thân. Cậu nhóc lấy hai tay che mặt, tỏ vẻ xấu hổ nhưng lại chừa đôi mắt ra để nhìn, miệng thì cười tà.
“...” Hai người đứng hình, cả người họ cứng đờ, họ dừng lại công việc định làm tiếp theo cùng quay đầu nhìn xem người đang tới đó là ai. Họ chưa định hình được thì thấy người đó, đi lại gần hơn nữa.
Tư thế hai người thật lạ, làm cho cậu nhóc chỉ mới 4 tuổi đầu rất là tò mò.
Cậu nhóc đi lại, rồi ngồi xổm xuống ở bên cạnh họ. Mắt đầy hiếu kì nhìn hai người, nói: “ Tiếp tục đi..Coi như ta không có ở đây là được! Tiếp tục chơi trò của hai người đi!” Cậu nhóc chống cằm nhìn họ, bộ dạng chăm chú, tập trung cao độ, mặt nghiên cứu tìm tòi và học hỏi.
Hai người cứng họng, lật đật lấy y phục mặc vào với tốc độ nhanh nhất có thể.
“ Ế..Sao thế? Sao không tiếp tục chơi trò đó nữa đi? Ta đâu có ở đây đâu?” Cậu nhóc nhìn hai người nói, gương mặt có chút nuối tiếc,vì không thể tiếp tục xem hai người sẽ làm gì tiếp theo. Biết vậy, khi nãy đã ở trong bụi cây kia luôn cho rồi! Vừa thấy toàn cảnh, lại không bị gián đoạn!
“ Tiểu..tiểu vương gia..Bọn ta..bọn ta..Chuyện..chuyện..” Cô ta nhìn cậu lắp bắp.
Vị nữ nhân đó, định giải thích nhưng không biết nên giải thích làm sao cho vị tiểu vương gia này, không đi ăn nói linh tinh trước mặt của Ngũ vương gia đây? Cô là một trong những thị thiếp của phụ vương cậu, là tiểu thư của Kỳ Thái Sư.
“ Ta đã nghe và thấy hết tất cả rồi!” Cậu nhìn vị nữ tử đó, miệng cười gian xảo. Cậu không muốn cho cô ta giải thích gì thêm.
Ân Vô Chi nhìn người nữ nhân đang hoảng sợ, nói: “ Nàng lui đi. Không sao cả.”
Thấy cô ta đã đi, hắn ngồi xổm xuống, mắt nhìn cậu nhóc con: “ Tiểu tử thối! Muốn gì thì nói đi!” Hắn đúng là vô phúc, có một đứa cháu tinh ranh như thế này!
“ Thất vương thúc. Tiểu tử đây muốn đi ăn ở Yến Xuân lầu!” Cậu bé nhìn hắn nói điều kiện. Trong phủ thật vui, lúc nào cũng đi xem điều bí mật của mọi người và ra điều kiện với họ. Thật thích!!!
Có thể nói, toàn phủ ai cũng sợ cậu. Lù lù, đi ra đúng lúc thấy mà sợ.
Nghe xong hai chữ Yến Xuân lầu thì hắn vô cùng sửng sốt, nhưng rồi hắn bật cười hỏi: “ Ha ha ha..Ngươi tới đó để làm gì?” Tên nhóc này! Nhỏ như thế, mà đòi đi tới những chỗ trăng hoa đó rồi! Kiểu này, nên dạy dỗ lại cho thật đàng hoàng. Nếu không, lớn lên nhất định sẽ hơn cả hắn!
Yến Xuân lầu là kỹ viện lớn nhất cả nước, ở đây có đủ loại hình thức mua vui. Muốn gì cũng có, từ hức ăn, rượu, sòng bạc, nữ nhân, đàn, ca, múa, hát,v.v.v. Cho đến các loại hình thức buông bán, trao đổi giữ các thương gia trong và ngoài nước.
“ Vương thúc tới đó làm gì, thì ta tới đó, làm cái đó!” Cậu khoanh tay trước ngực trả lời bạo dạng, miệng cười ranh ma.
“ Sao?” Hắn muốn ngất khi nghe cậu trả lời như thế. Hắn vội từ chối: “ Không được. Đi chỗ khác đi.” Nhỏ thế, tới đó làm được cái gì? Nếu để cho Ngũ huynh biết, liệu có tha cho hắn hay không?
“ Không.” Cậu quay đầu bỏ đi. Vừa đi, vừa nói: “ Tối nay, phụ vương có vẻ không vui. Ài! Lại thêm chuyện nào đó, của ai kia..”
“ Minh nhi..” Ân Vô Chi vội ngăn cậu lại. Thằng nhãi con này, đúng là làm cho người khác tức điên mà!
Hắn nói ngon, nói ngọt: “ Hy Minh ngoan. Thất vương thúc hứa là được rồi! Đi Yến Xuân lầu. Đợi hỷ sự của phụ vương ngươi xong, ta sẽ dẫn ngươi đi có được không?” Tiểu quỷ, ngươi có phải là trẻ con không vậy? Đầu ngươi phát triển hơn mức bình thường rồi! Nếu Ngũ hoàng huynh lên làm hoàng đế, ngôi vị thái tử..Xem ra mấy tên tiểu tử kia, không phải là đối thủ của thằng nhãi ranh này! Tuổi nhỏ, mà thế này rồi!
“ Được.” Cậu nhóc cười tươi với hắn. Phải tìm vị tỷ tỷ khi nãy, để đòi cái gì đây nhỉ? Khó nghĩ thật!
Một vị nam nhân đi tới: “ Hai người làm gì ở đây vậy?” Ân Cảnh Ly – Ngũ vương gia của Ân Lang quốc.
“ Phụ vương con..ư..ư..” Cậu định nói gì, thì bị Thất vương thúc mình bịt miệng.
“ Hai người bọn đệ, đang ngắm trăng ấy mà! Hơ hơ hơ..” Hắn cố tỏ vẻ vui cười, lườm cậu: “ Phải không tiểu Minh?”
“ Vâng ạ!” Ân Hy Minh lườm hắn.
Cảnh Ly cười nói: “ Thôi ta đi trước. Hai người ngắm trăng đi, rồi vào sau.” Gương mặt u lạnh, tuấn tú hơn người nhìn hai người một cái rồi bỏ đi.
Thấy hắn đã đi, Ân Vô Chi lườm đứa cháu ma lanh của mình: “ Tiểu quỷ, ngươi mà nói ra. Đừng trách Thất thúc ta đây.” Tam ca, huynh đội mồ lên xem đi! Thằng nhóc này, có phải thông minh và ranh ma không?
“ Thất thúc thúc, yên tâm!” Cậu nhóc cười cười: “ À! Mà con thấy chuyện này, không phải một lần đâu. Không phải với một vị tỷ đó đâu, nên Thất vương thúc phải bù nhiều hơn một chút.”
“ HẢ?” Ân Vô Chi há miệng. Mắt đỏ ngầu, như muốn giết người diệt khẩu: “ Đầu tiểu quỷ nhà ngươi! Ngươi, còn thấy ta cùng với những ai nữa?” Đúng là mầm móng, hoạ sát thân!
“ Chỉ có một chữ thôi! NHIỀU.”
Hắn muốn ngất luôn. Kiểu này, hắn phải tránh xa đứa cháu nhỏ tuổi này một tí, vì nó quá nguy hiểm.
***
Thời hiện đại.
Trên sân thượng của căn biệt thự màu trắng, nó nằm ở ngoài ngoại ô của thành phố.
“ Tại sao, mày lại đối xử với tao như vậy?”
Một cô gái có nhan sắc bình thường, không có điểm gì nổi bật. Ngay cả cách ăn mặc, cũng bình dân và giản dị đến nỗi không bằng một góc của cô gái đứng đối diện, cô thua cô ta về mọi thứ.
Cô nhìn cô bạn thân nhất của mình đang mang thai. Mà cái bào thai đó, là của chồng mình gây ra. Không biết nên vui hay buồn, nên khóc hay nên cười đây? Cười bản thân hay khóc cho bản thân mình?
Cô gái mang thai khoanh tay trước ngực, miệng cười khinh bỉ tột cùng: “ Hưm..Tại sao tao lại đối xử với mày, như vậy sao?”
Cô ta nhìn thẳng vào mặt cô, nói: “ Câu hỏi đó, phải để tao hỏi lại mày mới phải. Hỏi ngay lúc, mày và anh ấy tuyên bố kết hôn kìa.” Cô đã chờ đợi cái ngày này từ rất lâu rồi! Cái ngày mà cô lấy lại mọi thứ,nên thuộc về bản thân của cô. Chứ không phải, thuộc về người đã từng là bạn thân này của cô.
“ Mày nói gì vậy? Tao nghe không hiểu?” Tại sao, nó lại nói như thế chứ?
Cô gái kia nghe hỏi thì cười khinh một cái, rồi nói: “ Hưm..Mày thật ngây thơ! Ngây thơ đến nỗi không biết gì, hay là cố tình không muốn biết? Mày có biết rằng, tao cũng yêu anh ấy không? Anh ấy cũng yêu tao. Hai chúng tao đã yêu nhau trước, mày chỉ là kẻ đến sau mà thôi!”
Cô ta quay mặt đi, nói tiếp: “ Mày có biết, anh ấy cưới mày là vì cái gì hay không? Hưm..Vì muốn thừa kế sản nghiệp của gia đình anh ấy. Nên anh ấy buộc phải cưới mày. Anh ấy cưới mày chỉ vì gia sản thôi, cái gia sản của gia đình anh ấy và của cả gia đình mày. Cuộc hôn nhân của mày và anh ấy, chỉ là DỤ LỢI mà thôi!!!”
Cô ta quay người lại nhìn cô, miệng cười khinh bỉ, nhấn mạnh rằng: “ Tao bây giờ, chỉ là lấy lại những gì, mà nó vốn dĩ thuộc về tao trước mà thôi! Mày đã hiểu chưa?” Ánh mắt đầy hận thù nhìn cô bạn thân của mình.
“ Lúc mày vui vẻ chuẩn bị lễ cưới đẹp như mơ của mày, thì mày có biết tao đau khổ như thế nào không? Mặc dù biết trước nguyên nhân anh ấy lấy mày là vì cái gì, nhưng tao không thể tỏ ra vẻ bình thản và xem như là không có chuyện gì xảy ra được! Làm sao mà nhìn người yêu của mình, đi với người khác ngoài mình chứ? Huống hồ người đó, lại lấy cô bạn thân của mình nữa chứ? Nếu là mày, thì mày có cảm giác gì?” Thật ra cô rất sợ, sợ thời gian quá lâu, anh ấy sẽ yêu người bạn này của cô. Nên cô đã tìm mọi cách để giữ lấy anh ấy cho đến tận bây giờ, mà cô bạn thân của cô vẫn chưa hề hay biết hoặc nghi ngờ gì.
“ Mày và anh ấy, đã yêu nhau từ trước? Anh ấy muốn gia sản của gia đình tao nên mới cưới tao?” Cô không thể tin được. DỤ LỢI? Anh ấy lấy mày, chỉ vì hai chữ DỤ LỢI mà thôi! Không vì cái gì khác cả, không hề yêu mày. Một chút tình cảm, dù là nhỏ nhoi thôi cũng không hề có!
“ Đúng vậy!” Cô ta dùng ánh mắt cực kì khinh bỉ và chán ghét để nhìn cô.
Cô ta lấy tay vừa chỉ vào người cô, vừa nói: “ Mày nhìn lại bản thân mày đi. Đừng có hoang tưởng nữa có được không? Mày chẳng có tí nhan sắc, không có tài cán gì, thì mày nghĩ xem anh ấy yêu mày chỗ nào? Yêu mày, vì mày ngu ngốc và dễ bị lừa hay sao? Hừm..Ở mày, chỉ được mỗi cái nhà mày là có tiền và có gia thế đồ sộ mà thôi! Ngoài ra, thì mày chẳng có gì cả. Không có thứ gì để anh ấy yêu mày cả. Tao khuyên mày, nên từ bỏ anh ấy trước đi. Đừng có đeo bám anh ấy nữa. Nên cầu toàn cho tao và anh ấy. Hãy bước ra khỏi cuộc đời của anh ấy và tao đi.” Nếu gia thế của cô như nó thì có lẽ, cô và nó vẫn là bạn thân của nhau.
“ Mày là bạn thân của tao, mà mày lại nói và làm như thế với tao sao? Mày không cảm thấy được điều gì sao? Mày không thấy có lỗi với tao sao?” Nói xong cô cười khổ. Cô nhớ lại đêm tân hôn, anh ấy đã bỏ cô lại và đi đâu mất. Có lẽ, anh ấy đi tìm cô bạn này của cô cũng nên!
“ Bạn thân? Xin lỗi mày! Tao đã không xem trọng hai chữ đó, từ khi mày kết hôn với anh ấy rồi. Đối với tao, mày là kẻ thù! Mày cướp đi hạnh phúc của tao, mày nghĩ xem tao có còn coi mày là bạn nữa không? Hai năm qua, tao đã không còn xem mày là bạn nữa rồi. Chỉ có đứa ngu ngốc như mày mới tin và xem tao là bạn thân của mày mà thôi. Hai năm qua, cái gọi là TÌNH BẠN. Tất cả chỉ là sự GIẢ DỐI! Tao đối xử tốt với mày, chỉ vì muốn được ở bên cạnh anh ấy mà thôi!!! Mày đã hiểu rõ chưa? Tao không hề cảm thấy có lỗi gì trong chuyện này.”
“ Mày..” Cô lấy tay đánh cho cô ta một cái vào mặt, rõ ràng là cô ta có thể tránh nó, nhưng lại cố tình để cô đánh trúng.
“ Chát..”
Cô ta chỉ bị tát có một cái nhẹ thì đã ngã nằm xuống đất, bộ dạng đáng thương, mắt ngấn lệ nhìn cô nói trong nghẹn ngào.
“ A..Mình xin lỗi!!! Mình có lỗi, mình sẽ đi. Không bao giờ gặp mặt anh ấy nữa.” Mày dám đánh tao? Tao sẽ cho mày thấy, giữa tao và mày thì người mà anh ấy quan tâm nhất là ai?
Cô nhíu mày, vẫn không biết tại sao thái độ của cô ta lại thay đổi nhanh như thế? Nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên làm cô hiểu ra tất cả, cô ta chỉ giả vờ mà thôi. Tỏ vẻ đáng thương để cho người đàn ông đang đi tới kia thấy.
Tên kia vừa tới đã lật đật ngồi xuống và đỡ cô ta ngồi dậy, mặt đầy lo lắng hỏi: “ Em không sao chứ? Con của chúng ta, không sao chứ?”
Hắn ta vừa đỡ cô ta đứng dậy thì đã quay sang cô, lấy tay đánh cô một cái thật mạnh vào mặt, rồi lấy từ trong áo khoác ra một tờ giấy, ném nó vào mặt cô.
“ Mau kí đi.” Hắn dìu cô bạn thân của cô đi, không thèm để ý tới cô nữa.
Cô để tay lên má của mình, mắt nhìn chồng mình đang bỏ đi với người khác. Mà người đó không phải ai xa lạ cả, là cô bạn thân của mình. Mắt lệ nhoè, tuôn rơi. Vì cô ta, mà hắn đã đánh cô như thế sao? Chưa để cô nói gì, thì đã đánh cô rồi! Chứng tỏ trong lòng hắn, cô không có địa nào cả.
Nước mắt tuôn trào, từng giọt rơi lên tờ giấy ly hôn mà hắn ném cho cô, bảo cô kí nó.
Bộ dạng của cô lúc này, là vô cùng khổ sở. Khi thấy hai người kia đang tình tứ đi bên nhau. Trông họ rất hạnh phúc thì cô có cảm giác, như có thứ gì đó, ép lấy trái tim của cô. Cảm giác thật đau, y như có con dao đâm vào đó vậy. Cơn đau nhói từ lòng ngực đang nhói lên từng cơn, cổ họng ức nghẹn, khó thở vô cùng. Cô chỉ biết khóc và dõi mắt nhìn theo hai người đang tay trong tay đi, mà không thể làm gì và không biết làm gì đây?
“ CẮT..” Một tiếng hô vang lên.
Mọi người thu dọn máy quay và những đạo cụ dùng để quay phim này nọ lại để đem đi cất.
Ông đạo diễn đi lại đỡ cô đứng dậy, rồi cười nói: “ Rất tốt!!! Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai sẽ quay tiếp.”
Cô lấy đứng dậy, lấy tay lau khô nước mắt.
Ba bốn người đi lại, mang ghế và nước uống đến, lấy áo choàng và lấy dù che nắng cho cô. Bọn họ phục vụ rất nhiệt tình, cười nói vui vẻ với cô.
Cô vừa là người mẫu và vừa là diễn viên nổi tiếng khắp trong nước lẫn ở cả nước ngoài – Ngôn Y Di, năm nay cô tròn 21 tuổi.
Có lẽ, ai nhìn vào cũng thấy và cho rằng, cô không thiếu thứ gì nữa rồi. Tiền – Tài – Danh Vọng, hiện đã có đủ. Nhưng có ai biết, trước khi cô đứng và đạt được địa vị cao như bây giờ, thì cô đã trải qua những ngày sống thiếu thốn đủ điều đến cỡ nào. Không ai tin xuất thân của cô là bần hèn cả và cũng không ai biết quá khứ trước kia của cô, ai cũng cho rằng cô có một tuổi thơ rất tốt đẹp. Nhưng đó có là sự thật hay không, thì chỉ có cô mới biết.
Ba cô thì mắc căn bệnh ung thư, mặc dù có thể cứu chữa nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên ba cô đã qua đời lúc cô được 7 tuổi. Từ đó, một gia đình chỉ còn có mẹ bảo bộc và lo cho cô với thằng em trai. Sau khi ba cô mất thì cả ba mẹ con của cô sống rất vất vả, mẹ trở thành trụ cột của gia đình, lo trước lo sau và đủ điều. Nếu có thể chọn giới tính cho mình, thì cô muốn làm một đứa con trai với một cái lý do hết sức đơn giản, nếu làm con trai thì cô có thể giúp mẹ cô rất nhiều và có thể là chỗ tựa cho mẹ của cô. Họ hàng mặc dù giàu có và khá giả, khi ba cô còn sinh thời thì không thấy ai ra tay giúp đỡ cho gia đình cô cả, nói chi đến bây giờ ba cô đã mất.
Mẹ cô đã phải làm việc không ngừng nghỉ để cho cô ăn học, chạy khắp nơi để vai mượn. Đến cơm mà cũng bữa đói bữa no, đi học mà có khi không đủ tiền để đóng học phí. Em thì cứ ốm liên tục vì nó bị thiếu dinh dưỡng, xã hội đen thì cứ tới đòi nợ nên phải trốn chui trốn nhủi. Ngay cả khi ngủ mà trong lòng cũng không yên được, sợ bọn xã hội đen đó tới bất ngờ nên lúc nào, cũng đề cao cảnh giác cả.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô thi vào một trường đại học và theo đuổi ngành y. Cô định làm bác sĩ hay y tá gì đó thôi, miễn sao ngành đó ra có việc làm, kiếm đủ tiền để trả nợ và lo cho cuộc sống của gia đình nhỏ mình thôi là đủ. Y Di cô chỉ có mỗi ước mơ như thế.
Khi học được một năm thì trường có tổ chức cuộc thi hoa khôi, vì giải thưởng khá cao nên cô đã đăng kí thi. Không biết nhờ thiếu ăn hay sao mà cô trông rất cao, so với mấy đứa bạn cùng khoá thì cô cao hơn họ rất nhiều. Thân thể thì có lẽ, mập hơn bộ xương khô một tí nhưng không đến nỗi tệ như mấy con ma gầy trơ xương. Nói chung, nhìn vóc dáng cũng được được. Cô không ngờ, nhờ cái thây ma của mình và nhờ vào khuôn mặt xinh đẹp, mà cô đã đoạt được giải nhất, trở thành hoa khôi của trường.
Sau khi thắng cuộc thi đó thì cô được mời làm người mẫu cho mấy vị nhiếp ảnh quèn, rồi từ từ thăng cấp dần, làm người mẫu cho mấy tập chí thời trang nhỏ, rồi lớn hơn một chút. Sau một năm lăn lộn vừa học vừa làm, thì cô gặp được một bà rất giàu và có địa vị trong lĩnh vực thời trang, bà ta cho cô đi học biểu diễn thời trang và đi du học ở nước ngoài. Cô chia tay với ngành y mà bản thân đã chọn ngay từ đầu, tưởng nó và cô sẽ gắn kết với nhau mãi, nhưng có lẽ vì nó và cô không có duyên nên chia tay sớm. Sau đó, cô trở thành một người mẫu chuyên nghiệp và nổi tiếng.
Một năm sau thì cô bay qua làm diễn viên, cô cũng không ngờ mình gặp may tới như vậy. Bắt đầu nổi tiếng và giàu lên như diều gặp bão táp lớn, kéo dài đến bây giờ. Đúng là cuộc đời, không thể ngờ tới hay biết trước về tương lai của mình sẽ ra sao và như thế nào.
***
“ Y Di..Em rảnh không? Anh..”
Tên đóng vai chồng của cô khi nãy đi lại, hắn định mời cô đi ăn cơm nhưng hắn ta chưa nói hết thì cô đã từ chối.
“ Em đang có việc! Em phải đi dự lễ cưới của bạn em vào tối nay. Nên phải đi chuẩn bị khá nhiều thứ. Xin lỗi, để lần sau nhé!” Y Di cười nhẹ, tỏ vẻ lịch sự với hắn rồi bỏ đi. Dù có rảnh, Y Di này ứa đi!
Ngô Đình nhìn theo bóng lưng của cô, hắn cúi đầu, ảo não bước đi. Sau lúc nào, hắn mà mời cô đi ăn cơm thì chỉ một cái kết duy nhất cho lời mời của hắn vậy? Từ chối trong vòng một giây.
“ Ngô Đình, anh có rảnh không?” Cô gái đóng vai cô bạn thân của Y Di chạy lại nắm tay hắn, định mời hắn đi ăn cơm.
Chắc có lẽ, vì mới bị Y Di từ chối nên hắn liền trút giận sang người khác.
“ Anh không rảnh!” Hắn rút tay ra, gương mặt tuấn tú nhìn Lâm Tình một cái rồi bỏ đi. Người được mời mà lại không đi, người không cần mời lại muốn đi.
Lâm Tình nghẹn lời, cô tức giận đá chân một cái vào cục đá: “...” Mặt nhăn nhó. Đau..đau..chết đi được!!!
Ánh mắt hận thù, lẩm bẩm: “ Không rảnh? Mới mời Y Di đi ăn cơm. Vậy mà bảo không rảnh. Y Di, Y Di..Ngôn Y Di. Anh thích cô ta, có phải vậy không? Hừ, cô ta có gì..” Đến chữ kế tiếp thì cúi đầu lí nhí: “..ĐẸP đâu?” Cầu cho cô biến mất, để không dành anh Ngô Đình và cả mấy vai nữ chính của Lâm Tình này!
***
Chiếc xe mui trần màu đen lướt nhanh trên đường cao tốc, nó chạy với một tốc độ kinh người trong bầu trời đêm đầy sao, thời tiết hơi khô nóng, vì hiện tại là mùa hè. Hôm nay là ngày 15 nên trăng không những rất tròn, mà còn rất sáng.
Ngôn Y Di một tay thì đang lái xe, một tay gõ nhẹ vào bô lăn, tai mang tai phone nghe nhạc. Miệng hát theo bài hát mà mình đang nghe.
“ Người đến làm chi? Rồi người bỏ ta lại một mình...” Cô lấy một tay chỉ lên mặt trăng, rồi hát tiếp: “..Dưới ánh trăng buồn hỡi người. Thà người đừng..” Đang hát thì dừng lại, vì có một giọng nói cất lên và hình như đang chửi cô.
“ Con điên. Mày muốn hát, thì về nhà mà hát. Chạy qua làn đường của người khác, định tự sát à? Muốn chết thì chạy ra xa ông mày một chút, đừng có kéo ông đây vào chết chung!!!” Một ông chạy xe lên hét vào mặt cô rồi chạy đi.
“ YA..Lão già ĐIÊN!!! Ông khùng sao? Ai chạy vào làn đường của ông? Say xỉn chạy bậy, mà còn bảo Ngôn Y Di này là con điên chạy bậy sao? Có ngày ông cũng đo..” Nói tới đây thì cô dừng, mắt mở to.
“ KÉT...” Tiếng thắng xe của cô.
“ RẦM!!!!” Tiếng xe tông vào cột đèn điện bên lề đường.
Một lúc sau đó.
“ Vi vu..vi vu..” Tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương chạy đến chiếc xe vừa mới tông vào cột đèn điện kia.
Y Di ngồi bất động trong xe, mặt trắng bệch, lấp bấp: “ Miệng mình..đâu có linh tới như vậy chứ? Ông ta..bị đo đường thật rồ? A di đà phật!!! Không phải con trù ông ta đâu. Lão thiên minh giám!!! Ngôn Y Di này chưa hại ai bao giờ và chưa bao giờ có ý định hại người!”
Sau đó cô hít thở sâu lấy mấy hơi, tiếp tục đi.
“ Lái đi từ từ thôi. Ai biết đâu tới lượt mình, cũng nên.” Cô giảm tốc độ lại, tiếp tục hát: “ Thà người đừng..” Đang hát tới đoạn đó, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“ A lô..Y Di nghe. Biết rồi, mình đang trên đường đến.”
Đang nghe máy thì bỗng nhiên cô nghe tiếng tút liên tục vang lên: “ Tút..tút..tút..tút..”
Mắt cô đeo mắt kính mát màu nâu nên có vẻ khó khăn trong việc quan sát giữa đêm tối như bây giờ.
“ A lô..a lô..” Miệng đang nói và đang nhai kẹo cao su thì dừng lại, miệng há rộng.
Y Di hiện giờ không ngồi trên xe nữa, mà là đang an toạ trên một tảng đá. Tư thế vẫn giữ nguyên vẹn, vẫn là đang ngồi lái xe, nhưng có đều xe của cô ở đâu thì chẳng thấy nữa.
Qụa Qụa..Qụa..
Miệng giật giật mấy cái khi nhận ra bản thân mình vẫn ngồi với cái tư thế lái xe, có một sự quê không hề nhẹ, khi cô thấy mình đang lái xe không khí. Nếu để cho Fan hâm mộ mà thấy cảnh này, họ sẽ cười đến mức như thế nào đây? Liệu họ có ăn cơm nỗi không? Hay bị cô chọc cười đã no rồi?
Y Di vội đứng dậy, tay tháo mắt kính ra nhìn xung quanh, rồi hét lên: “ Xe đâu? Ai lấy xe ta rồi?”
Cô lấy điện thoại bật đèn led lên rọi xung quanh, thì chỉ thấy toàn cây với cây và mấy tảng đá mà thôi, ngoài ra thì không còn thấy gì cả.
Y Di ngồi lên tảng đá, mặt đầy tức giận. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô cả, miệng nhếch lên cười rồi chửi bóng gió: “ Đồ khốn khiếp!!! Chuyện quỷ gì đây? Ai lấy xe của bà cả ta đây rồi? Khốn nạn, để bà biết đứa nào chôm xe của bà, mà bà đây..” Bỗng một ý nghĩ xẹt qua đầu cô.
“ Kĩ thuật trộm xe thật đẳng cấp! Siêu trộm xe!!! Ngôn Y Di mình gặp phải siêu trộm rồi. Bị lấy xe mà không hay?” Vẻ mặt tiếc nuối: “ Chiếc xe đắc đỏ, chiếc siêu xe mới mua. Bị trộm rồi! Chưa đi đâu lần nào. Mới khai trương là Mất!!! A...XUI XẺO!!!”