Hôm nay là sinh nhật của nàng.
Hôm nay là ngày rằm, trăng tròn vằng vặc sáng. Dịu dàng soi lên toà biệt thự của Hà gia. Toà biệt thự màu trắng ngà cũng chiều theo mà lộng lẫy một vùng trời. Người người tấp nập ra vào để dự lễ sinh nhật thứ 19 của nàng công chúa xinh đẹp Hà Diễm.
Khách khứa cứ ùn ùn kéo đến, ai đến đây cũng có lý do riêng. Thương gia thì muốn nhân dịp mà bàn bạc công việc, trao đổi buôn bán với nhau. Các công tử thì muốn nhìn thấy nàng tiên của Hà gia toả sắc ở bữa tiệc,tiện thể đưa được nàng về nếu có khả năng. Những thiếu nữ muốn đến để chiêm ngưỡng sự sa hoa của buổi tiệc và cũng tìm được người bạn đời. Dù ở cái giới này, lấy nhau luôn là để duy trì kinh tế chính trị. Ai nấy đều lịch thiệp, tao nhã cầm trên tay ly thuỷ tinh sóng sánh chất dịch mà đỏ sẫm, nói cười tựa như thân thiết mấy kiếp. Đèn trong bữa tiệc bỗng tắt hết, màu đen của bóng tối bao trùm, sau đó là một chùm sáng màu trắng chiếu lên nhân vật chính của bữa tiệc. Cô gái với đôi mắt to tròn, hàng lông mi như cánh quạt chớp nhẹ, mái tóc đen dập dờn như sóng nước. Khoác lên mình một bộ váy trắng nhẹ nhàng, đơn giản, không hoạ tiết, kết hợp với thắt lưng xanh biển nhạt hình nơ con bướm phía sau càng tôn lên vòng eo mành khảnh, đôi vai trần tuyệt đẹp. Nàng cười làm hai bên xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ khiến cho tất cả như ngừng hít thở. Không kiềm được mà hướng ánh mắt về nàng.
-"Hôm nay thật cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật lần thứ 19 của Hà Diễm."
Giọng nàng cất lên, trong veo như chim, nhẹ nhàng như nước. Làm cho không khí như lắng đọng và rồi vỡ oà những tiếng pháo tay như trống hồi. Nàng ngiêng mình, cúi chào rồi bước xuống bục.
-"Diễm nhi." Tiếng nói đôn hậu của bà nội nàng vang lên phía sau. Nàng quay đầu, chạy lại ôm chầm lấy bà.
Bà năm nay đã 60 tuổi, nhưng nhìn qua còn trẻ trung hơn cả những phụ nữ tuổi thấp thoáng trung niên ngoài kia. Khuôn mặt bà quý phái, tôn nghiêm, tính tình cũng rất hà khắc do được lớn lên trong gia đình gia giáo quyền quý. Nhưng có một điểm là bà rất thương nàng.
-"Nãi nãi. Diễm nhi nhớ nãi nãi quá." Nàng cọ cọ mũi vào khuôn má vốn là kẻ thù của nếp nhăn. Thật dù đã ngoài 60 nhưng trên mặt bà số nếp nhăn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
-"Thôi nào con bé này. 19 tuổi rồi mà như trẻ con. Không lớn nổi được."
Bà vỗ vỗ lên bàn tay nàng, rồi lấy ra một hộp quà nho nhỏ. Hà Diễm háo hức cầm lấy.
-"Oaaa...nãi nãi. Con yêu người nhất."
Bà nàng không cười nữa, chỉ nhìn nàng mà nhỏ nhẹ bảo:
-"Diễm nhi. Ngươi là đã 19 tuổi, đây là bảo vật gia truyền nhà họ Hà, chỉ truyền cho con gái nhà họ Hà khi tròn 19. Cái này...haizzz..."
Đang nói bỗng dừng lại làm nàng càng tò mò, nhưng nhìn mặt bà như vậy muốn hỏi lại thôi.
***______________
Phòng Hà Diễm
Nàng đang ngồi trước tấm gương lớn, bần thần người không hiểu là tại làm sao mà nãi nãi lại thở dài vẻ ảo não như vậy. Lẽ nào là tại món quà kia??
Nàng vội mở ra hộp quà, đó là một chiếc vòng tay. Định vào kiến thức của nàng từ nhỏ đã tiếp xúc với cổ vật, nàng vui mừng khôn xiết. Chỉ muốn nhảy cẫng lên vì hạnh phúc.
Chiếc vòng này ít nhất cũng phải 2000 năm tuổi, có mùi hương thoang thoảng của gỗ chàm, điêu khắc sống động, tinh tế....
Oaoa...yêu người quá.
Nàng đeo chiếc vòng màu gỗ đậm vào cổ tay trắng như tuyết, ngắm nhìn mà cười mãi không thôi. Bỗng có tiếng gõ cửa, bước vào là một chàng trai trạc tuổi nàng, áo phông đen, quần jean đen, càng nổi bật lên làn da trắng của cậu và gương mặt trẻ con không thiếu vẻ đẹp trai của độ tuổi thiếu niên, nhưng có chút ửng hồng. Chắc là đã bị ảnh hưởng của rượu.
-"Lý Nặc." Nàng ngạc nhiên. Lý nặc có thể nói là bạn thanh mai trúc mã, hắn có tỏ tình với nàng nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Nhiều quá đến mức nàng thấy như hắn đang đùa mà nàng thì không thể bị mắc bẫy. Lâu dần trò đùa này làm nàng chán mà hắn cũng không quấy rầy nàng nữa. Vậy mà hôm nay lại tự nhiên đến...
Đang suy nghĩ thì Lý Nặc bỗng chạy lại ôm chầm lấy nàng, giọng nói run run
-"Tại sao. Tại sao không muốn làm bạn gái ta." Rồi nhìn thẳng nàng sau đó đặt lên đôi môi mềm mại chút ướt át.
Hắn...hắn ngang nhiên hôn nàng. Hắn điên rồi!!!
Hà Diễm giãy dụa, chống cự, đôi tay như tuyết trắng yếu ớt chống trước ngực hắn, miệng không ngừng gào thét "ngươi điên rồi". Sự hoảng loạn làm nàng quên mất đi điều căn bản là càng giẫy dụa thì càng làm bản tính chinh phục của đàn ông tăng cao.
Ừ. Đúng.! Hắn đuên rồi đấy, hắn thật sự bị mất trí rồi. Yêu nàng như thế, tình cảm của hắn đối với nàng như thế mà luôn bị nàng hờ hững vứt sang một bên, không xem bằng rác thải bên đường.
Lý Nặc xô nàng ngã trên nền đất, một tay khoá chặt hai tay nàng ở trên đỉnh đầu, tay kia không yên phận mà tham lam đường cong chết người.
Mặc kệ tiếng kêu gào của nàng, hơi men càng làm hắn trở nên điên cuồng, từng tế bào trong người đều đang kêu gào rằng "hắn muốn nàng".
Chiếc váy trắng trễ vai do xô đẩy mà một nửa đồi tuyết như ẩn như hiện khiêu khích bản tính dã thú đàn ông. Lý Nặc thở dốc, hơi thở nóng phả vào cổ nàng, bàn tay từ eo trượt xuống, lần mò vào phía trong, nhẹ nhàng xoa nắn.
-"Ngươi điên rồi. Nếu ngươi còn không thả ta ra. Ta thề sẽ hận ngươi." Hạt ngọc từ khoé mắt nhẹ nhàng rớt xuống làm tâm hắn có chút động, nhưng lập tức thu hồi. Bàn tay như rắn, bò trườn vào nơi bí mật. Cảm giác vừa chạm vào khiến toàn thân nàng run rẩy. Cơ thể bé nhỏ vội tuôn ra một dòng ấm nóng bất thường chạy dọc xuống bụng.
Không còn kháng cự nữa bởi nàng biết, không thể làm gì được nữa rồi. Nàng khóc trong sự tuyệt vọng. Nước mắt lặng lẽ rơi. Từng gọi, từng giọt... Ánh sáng màu xanh loé ra, phản chiếu lên từng giọt long lanh, rồi bất chợt sáng bừng lên cả căn phòng.
Nàng không biết, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy thân thể mình nhẹ bẫng, xung quanh bao trùm một màu xanh, xanh thăm thẳm như đáy đại dương, màu xanh của nguyên thuỷ.
***__________
Đây là đâu?
Đó là câu hỏi đặt ra đầu tiên sau khi nhìn thấy xung quanh mình là những vật thể lạ lẫm.
Nền nhà bằng đá nhẵn, tường đằng đất nung với đá tảng, bát dĩa đều làm bằng đất nung và gỗ mộc. Dường như đây là nhà của một ai đó, bởi ánh lửa vẫn còn cháy. Nhưng sao nàng lại ở đây? Còn những tiếng nói ở bên ngoài nữa. Nàng nghe căn bàn là không hiểu gì hết. Chỉ là những hoa văn trên bát dĩa kia thật quen, cả tảng đất được khắc lên những hình vẽ đó thật quen. Đây chẳng phải là chữ tượng hình...của thời kỳ derchiru sao?
Tại sao nàng ở đây? Tại sao có những thứ này? Tại sao... Hàng ngàn câu hỏi tại sao được dệt nên nhưng tuyệt nhiên chỉ có một câu trả lời.
Nàng đã xuyên.