Bên này người nọ trực tiếp nhào đầu xuống hôn đất mẹ….
Nhạc Dương đồng học không đếm xỉa người nọ ra sao, trực tiếp chạy đi nhặt thanh phi kiếm tỏa kim quang lóng lánh, kêu to: “Sư phụ, phi kiếm tuy là bảo vật nhưng nếu ném loạn sẽ gây ô nhiễm môi trường nha! Vạn nhất trùng phải vị bạn hữu nào thì làm sao? Cho dù không có, trúng phải hoa cỏ khiến chúng dập nát cũng không nên a…, đồ nhi thay ngươi bảo quản tố, yên tâm! Đây là cái gì? Túi càn khôn loại nhỏ? Ài, sư phụ ngài phàm là bậc tiên nhân anh minh thần vũ há lại mang cái tíu vải rách này? Đồ nhi thay người hảo hảo bảo quản a!”
Lão đạo sĩ nọ té từ trên trời xuống thiếu điều muốn thổ huyết, sống mấy ngàn năm đây cũng là lần đầu hắn chân chính gặp loại người vô sỉ đến bậc này.
“Sư phụ, đồ nhi năm nay cũng đã đến tuổi lập thân, nhưng khổ nỗi đối tượng chưa có, không biết sư phụ người có cháu gái nào phù hợp với đồ nhi hay không? Ngự tỷ la lỵ cũng không tệ a, ta không quá kén chọn đâu!” Nhạc Dương đồng học nhoẻn miệng cười nói, rốt cuộc thành công chọc giận lão đạo sĩ. Lão giơ chân bay lên đạp một cước vào bàn tọa Nhạc Dương, phùng mang hét lớn: “Biến, lăn cho ta!”
Cứ như vậy, Nhạc Dương đồng học đã vượt qua . . .
………..
“A, tỉnh…tỉnh, tiểu tam ca tỉnh.” Nhạc Dương vẫn chưa mở mát đã nghe thấy âm thanh thanh thúy vang lên bên tai.
“Sương Nhi, không được vô lễ với ca ca…” Chưa rõ chuyện gì lại nghe thấy một giọng nữ thập phần ôn nhu mang theo cưng chìu quát khẽ.
Nhạc Dương từ từ mở mắt, phát hiện lão đạo sĩ thì không thấy đâu nhưng đập vào mắt hắn lại là một tiểu oa nhi trông hoạt bát đáng yêu tựa tinh linh. Tiểu oa nhi này dọ chừng 6-7 tuổi, phấn nộn, là một tiểu la lỵ thập phần đáng yêu. Bé con mặc một bộ áo ngắn màu xanh nhạt lộ ra hai cánh tay trắng nộn, trên đầu mái tóc dài dùng chỉ đỏ cố định, tếch thành hai bím nhỏ hai bên, trên tay đeo vòng bạc có gắn ba chiếc nhỏ bằng đầu ngón tay lúc cử động lại phát ra âm thanh leng keng.
Tiểu la lỵ dị thường bướng bỉnh định thò tay nhéo mũi Nhạc Dương. Thân hình mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra, ‘leng keng’ tiếng chuông váng lên hòa cùng tiếng cười trong trẻo càng tôn thêm phần thanh thúy.
Ai?
Nhạc Dương cảm thấy kỳ quái, tiểu oa nhi này không lẽ là tôn nữ bảo bối của lão đạo sĩ? Quả nhiên là cực phẩm la lỵ nha! Đang định động thủ đùa một chút thì xuất hiện hai cánh tay phía sau nhẹ nhàng tóm được bàn tay không an phận của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng đánh rớt bàn tay núc ních bé nhỏ một cái coi như là trừng phạt, rồi lại lập tức cưng chìu đem la lỵ ôm vào lòng. Nha đầu nọ còn không biết sợ lại cảm thấy thú vị, cười khanh khách không ngừng, một bên quay qua làm mặt quỷ với Nhạc Dương, trông vô cùng khả ái. Nhạc Dương đưa mắt qua, định thần nhìn kỹ lại, vừa thấy tiểu nha đầu sau lưng nữ nhân nọ thì không khỏi thầm than trong lòng: ‘Trời ạ, cực phẩm nương tử…’
Ngồi đối diện Nhạc Dương lúc này là một mỹ phụ tầm ba mươi tuổi. Nàng một đôi mày liễu xinh đẹp, dung nhan như trăng sáng, một đôi lưu thủy thanh tịnh như tuyền, khóe môi hơi cong lên như mỉm cười, phong thái nhã nhặn lịch sự lại ôn nhu như nước.
Suối tóc đen nhánh được búi cao, bên trên cố định bằng một cây trâm gỗ tím đen hình phượng, mộc mạc mà thanh nhã, lại không mất đi nét hào sảng. Nhìn tổng thể càng thấy được tinh-khí-thần nội ẩn của nàng, cùng với đôi tay bạch ngọc đang ôm tiểu la lị khiến Nhạc Dương càng thêm bùi ngùi thổn thức: ‘Ai mà cưới được một phu nhân như vậy thử hỏi còn trông mong gì hơn!’
Mỹ phu nhân thấy Nhạc Dương tỉnh, liền thu hồi bộ dáng tươi cười, trên khuốn mặt đều là đau lòng tự trách: “Tam Nhi, về sau không cho ngươi làm bậy như thế nữa. Ai cho ngươi lad gán này, nghĩ không thông lại đi nhảy sông, may mà phát hiện cứu kịp bằng không ngươi bảo ta…bảo ta ăn nói thế nào với tỷ tỷ? Tỷ tỷ năm xưa phó thác ngươi cho ta chăm sóc, cũng xem như là mẫu thân rồi. Tam nhi, nhiều năm qua như vậy Tứ nương cững chưa có đánh ngươi qua một lần nào. Nay ngươi phạm phải sai lầm như vậy không cho ngươi một hồi giáo huấn để nhớ kỹ, thật tứ nương đã cô phụ nhờ vã năm xưa của tỷ tỷ rồi. Tháng sau chờ tứ thúc ngươi về, ngươi lập tức đến từ đường lĩnh phạt gậy đi.”
Tiểu oa nhi bên cạnh nghe đến đó, nhăn nhăn cái mũi lại, nói theo: “Đi lĩnh phạt đó nha, ba ba, đánh cho cái mông nở hoa luôn!”
À?
Nhạc Dương nghe xong lập tức đổ mồ hôi như mưa, mình nào có nghĩ không thông mà đi nhảy sông chứ? Đây là đâu? Lão đạo sĩ đem chính mình đạp đến đâu rồi , nàng có phải hay không nhận lầm người?
Trong lòng chợt thoáng qua một ý niệm: ‘liệu có hay không cái tên kia cùng mình giống nhau, trùng hợp cùng mình đồng thời rớt xuống sông, sau đó mỹ phụ nay đem mình cứu lên còn thằng quỷ kia không may làm bữa ăn cho tôm cá rồi?’ Nghĩ đến đây, trên trán Nhạc Dương lập tức mồ hôi đầm đìa. Cái này là hiểu lầm a. Nhưng thật là lớn!
Anh chàng nào đó xuyên qua rất sợ mở miệng lộ ra sơ hở, nên không dám nói cái này là hiểu lầm, lại không dám mở miệng hỏi nơi này là nơi nào.Vạn nhất làm cho đối phương phát hiện, mình căn bản không phải bảo bối của nàng Tam Nhi, nói không chừng ngay lập tức sẽ trở mặt, đem chính mình một lần nữa ném xuống sông đi. Aiz, như vậy thì xong rồi!
Mỹ phu nhân trông thấy Nhạc Dương đồng học mặt mũi tràn đầy khẩn trương, đổ mồ hôi hột, mặt đỏlên, làm như đang xấu hổ, trong lòng nhất thời vui mừng, còn tưởng rằng đứa cháu nhỏ này đã hối cải, ngữ khí không khỏi nhẹ hơn rất nhiều: "Tam Nhi, ngươi biết sai là tốt rồi, người trẻ tuổi không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ có lỗi mà không biết hối cải quay đầu. Tứ Nương nhìn ngươi lớn lên, cũng biết ngươi không phải là cái loại người không phân biệt nặng nhẹ, chỉ là Tuyết tiểu thư nhà người ta từ hôn, khiến cho…Aiz, ngươi tức giận, nhất thời làm ra hành động nông nổi là điều khó tránh khỏi…nhưng… Tam Nhi à, Tuyết tiểu thư kia tuy gia thế có tốt, nhưng nàng tâm đã không ở trên thân thể ngươi, từ hôn cũng thế, không từ hôn cũng vậy. Giữa phu thê đã không thể đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, vậy thà không liên can gì nhau, không thành thân có khi lại là chuyện tốt!
Lại nghĩ tới, chúng ta Nhạc gia, cũng một trong tứ đại gia tộc, thiên hạ nữ tử nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ còn sợ không tìm ra một khue tú tót hay sao?"
"Vâng. . ." Nhạc Dương đồng học quyết định trước giả mạo cái tên xui xẻo chết đuối trong sông kia, nói quanh co cho qua, đợi có cơ hội thì chuồn.
"Tam Nhi, ngươi biết nghĩ như vậy là tốt rồi, Tứ Nương cũng an tâm." Mỹ phu nhân vốn còn nghĩ sẽ mất thêm một ít công phu đi khuyên lơn, không nghĩ tới đứa nhỏ này dạo quỷ môn quan qua một hồi nay rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, trong nội tâm cảm thấy thực là tổ tông linh thiên phù hộ .
Lại trấn an vài câu, mỹ phu nhân bảo Nhạc Dương nghỉ ngơi thật tốt.Nàng buông tiểu nha đầu ra, đứng lên chuẩn bị rời phòng.
Trong lòng Nhạc Dương thầm than nguy hiểm, may mắn chưa bại lộ, hiện tại cũng tranh thủ được chút thời gian nghĩ biện pháp chuồn êm, bằng không vạn nhất gia hỏa kia nhảy sông không chết quay lại thì thảm a. Đến lúc đó không phải mọi chuyện sẽ bị vạch trần hết sao?
Mỹ phu nhân nắm tay tiểu nha đầu ly khai, đi tới cửa, bỗng nhiên lại quay đầu hỏi: "Tam Nhi, ngươi cho ta cái lời cam đoan từ nay quyết không hành động ngốc nghếch như lần này. Ngươi đó, ngoài mềm trong cứng, mặt ngoài thì hiền hoà, trong nội tâm lại quật cường, tính ngươi ta rõ nhất, tuyệt đối đừng chờ ta vừa đi, ngươi lại đi làm việc ngốc kia… ngươi… ngươi thật sự sẽ không lại làm ra cái chuyện điên rồ đó nữa, thật sao?"
"Không, sẽ không!" Nhạc Dương lắc đầu như trống bỏi, cam đoan.Mình tại sao có thể sẽ tự sát? Mình còn phải tìm lão đạo sĩ thúi kia báo thù a!
Mỹ phu nhân xem xét biểu hiện trên mặt Nhạc Dương đặc biệt chăm chú, trong lòng nhất thời lại an ủi vài phần: "Tứ Nương tin tưởng ngươi, Tam Nhi, việc ngốc vạn lần không được tái diễn, cha mẹ ngươi mất sớm, Tứ thúc ngươi lại không có con trai, ta là đức mỏng vô phúc, Băng Nhi mệnh khổ, Sương Nhi tuổi nhỏ, phụ thân ngươi cùng Tứ thúc ngươi hai người chỉ có ngươi ngày sau kế thừa hương khói, hiện tại chỉ có thể dựa vào một mình ngươi rồi, ngươi nhớ kỹ lấy điểm này a!"
Nhạc Dương đổ mồ hôi như tắm, nghĩ thầm, dựa vào ta có thể không làm được, ta không phải Tam Nhi nhà các ngươi a, Tam Nhi thật đoán chừng sớm đã cho tôm cá ăn, vấn đề nhang lửa này… chỉ sợ quá sức!
Đương nhiên nghĩ thế nhưng miệng nào dám nói ra, chỉ có gật đầu nói phải .
Tiểu la lỵ tựa hồ cảm giác được trong phòng không thú vị, vung tay thoát khỏi bàn tay bạch ngọc của mỹ phu nhân, tự mình nhảy ra cửa, thoáng cái đã bỏ chạy mất hút khong thấy tăm hơi .
Mỹ phu nhân gọi hai tiếng, thấy tiểu nha đầu không nghe, quyết định tự thân vận động đuổi theo, trước khi ra cửa lại như không yên tâm nói với Nhạc Dương: "Tam Nhi , không cần nản chí, Tứ thúc ngươi thiên tư ngu dốt, hắn mãi năm hai mươi tuổi kém một tháng, mới khế ước thành công, ngươi đây không phải còn có 3 tháng sao? Nhiều năm như vậy, ngươi đều cắn răng kiên trì cố gắn đến tận giờ, bây giờ còn không đến cuối cùng, chẳng lẽ muốn từ bỏ sao? Nhạc gia tử tôn không có người nào là khế ước không được bảo điển, tin tưởng Tứ Nương, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ . . . Ta nghĩ, có thể là năm đó phụ thân ngươi cùng mẫu thân liên thủ phong ấn cuốn Triệu Hoán Bảo Điển, bọn họ không muốn ngươi quá sớm khế ước thành công, không muốn ngươi kiêu ngạo tự mãn, nhờ vào đó đến tôi luyện ý chí của ngươi, nếu không, lấy ngươi khi còn bé biểu hiện ra thiên phú, như thế nào khế ước không được bảo điển này? Tin tưởng Tứ Nương, ngươi có huyết mạch di truyền của phụ thân cùng mẫu thân ngươi, nhất định sẽ là người ưu tú nhất, tốt nhất, ngươi nhất định có thể thành công, chớ để nhụt chí, cũng chớ để phù táo…"
Khế ước bảo điển?Triệu Hoán Bảo Điển là cái gì?Có lẽ cái tên ngốc kia vốn có huyết mạch rất tốt, nhưng mình cũng không phải là hắn, mình chính là một trạch nam(*) bình thường.Nếu như nói mình có phương diện gì ưu tú, khả năng này liền là đặc biệt am hiểu chơi trò chơi, nhất là cái nào đó đảo quốc (Jap) ra Visual Novel game(**) .
Bấm xem nội dung truyện
(*) Trạch nam: là mấy anh trai sống không hòa nhập, thậm chí tách biệt xã hội, ngoài sở thích đơn giản của bản thân như xem phim, đọc sách…thì không làm gì hết á =))))))
(**) Một loại game onlie dạng phiêu lưu. Bạn nào múm biết rõ hơn thì thỉnh giáo google ca ca nha ^_^
Nhạc Dương tuy không biết Tam nhi kia muốn khế ước cái gì bảo điển, nhưng nghe mỹ phu nhân nói những lời này, hiện tại cũng có thể đoán được vài phần. Hắn đoán chừng tên kia cùng mình dung mạo rất giống sở dĩ nhảy sông tự sát, là vì trong nội tâm tuyệt vọng.
Đầu tiên, Tam nhi nọ cha mẹ mất sớm, sau đó khế ước cái bảo điển gì gì đó không cách nào thành công được, còn bị người ta từ hôn, cảm thấy nhân sinh thật bi kịch, vì vậy trong lúc tuyệt vọng nhảy sông tự vận.
Càng đen đủi là, hắn nhảy sông tự vận, kiếm đi lên không phải hắn, mà là mình, người với hắn có dung mạo rất giống. . . Kết quả mình bị người ta lầm là tên kia liền mang về nơi này, mà cái tên kia quả là nam nhân mười tám đời xui xẻo đầy bi kịch, đoán chừng hiện tại đã đến đáy biển du lịch miễn phí rồi cũng nên .
Có một việc khiến cho Nhạc Dương đồng học nghĩ mãi không hiểu, đó là tại sao mình lại rơi vào trong sông?Chẳng lẽ mình bị lão đạo sĩ thúi một cước đạp liền rớt vào trong sông hay sao?Lại nói, hắn tại sao phải đem mình đạp vào trong sông? Lão gia hỏa này không phải là muốn mình thay thế cái tên kia trọng sinh đấy chứ?
Nhạc Dương đồng học nghĩ như vậy, trên trán lập tức đổ mồ hôi.
Cái chuyện đùa có thể quá lớn rồi . . .
"Tam Nhi , ngươi trước nghỉ ngơi thật tốt, Tứ Nương thật tâm là nghĩ như vậy, cho dù ngươi khế ước bảo điển không thành, thì cũng là Tam Nhi của ta, ta cũng mãi xem ngươi là con ruột, cho dù phải dốc hết gia sản, cũng sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi có một tiền đồ. Tứ thúc ngươi tuy không nói gì, nhưng trong lòng hắn cũng là ý tứ này. Tam Nhi, ngươi an tâm tĩnh dưỡng đi, nói không chừng nghĩ thông rồi, thoáng cái liền khế ước thành công." Mỹ phu nhân dặn dò Nhạc Dương nghỉ ngơi thật tốt, quay người đi ra ngoài .
Nhạc Dương nghe nàng vừa nói, trong nội tâm rất cảm động .Tuy nhiên nàng quan tâm không phải mình, nhưng là đối với cái tên ngốc Tam Nhi kia, lập tức cảm thấy cái tên kia đúng là đầu bò mới có thể đi nhảy sông tự sát! Có người mẹ kế tốt như thế, thế gian này có được mấy ai!
Cái tên ngố kia lại không biết quý trọng, vì một vị hôn thê nhàm chán mà nhảy sông tự sát, đáng đời hắn chết đuối! Trong nội tâm Nhạc Dương có chút bất bình, bản thân muốn một người quan tâm cũng không có!
Hắn đưa mắt nhìn mỹ phu nhân đi ra ngoài, trong lòng không khỏi thầm thở dài, nếu mình thực là Tam Nhi thì tốt rồi, có một Tứ Nương thật tốt a! Nhưng đáng tiếc mình không phải là cái tên ngốc kia!
Nằm lại giường, ánh mắt lơ đễng quét đến trên bàn sách, lập tức bị một quyển sách bằng kim loại hấp dẫn.
Cuốn sách này tựa như do đồng xanh tạo thành, màu sắc cũ kỹ, lại khá dày, lớn hơn những sách báo thông thường gấp hai ba lần, toàn thân có cổ vân huyền ảo.
Nhạc Dương xem xét một chút, cảm thấy có một loại hấp dẫn vô hình, cảm giác rất kỳ quái .Cảm giác như quyển sách nọ đang kêu gọi hắn, cái loại cảm giác này, tựa như trò trơi trông mong đã lâu nay vừa mới cài đặt, không thể chờ đợi được nữa liền muốn dùng con chuột click vào nó . . . Nhạc Dương theo bản năng đưa tay tới, muốn sờ quyển sách kỳ quái bằng kim loại này một cái. Không nghĩ tới, ngón tay của hắn vừa mới chạm nhẹ, quyển sách kia liền nhấp nhoáng một hồi kim quang chói mắt.
Cả gian phòng ốc đều bị kim quang tràn ngập, dát lên một mảnh vàng óng ánh .
Mà Nhạc Dương bên này nhìn thấy một màng huy hoàng quang mang trước mặt, cũng kìm lòng không đặng lấy tay còn lại làm vật che chắn ánh sáng, cơ hồ hai mắt đều mở không ra.
Trong nháy mắt, tựa hồ có vô số tri thức, điên cuồng mà tràn vào trong đầu, hơn nữa còn là cái loại rất không nói đạo lý cường ngạnh mạnh mẽ nhét, Nhạc Dương chưa kịp phản ứng gì đã phát hiện trong đầu có vô số tri thức được nhét tràn đầy, mà quyển sách bằng đồng xanh đang phát sáng bên kia vẫn đang không ngừng tiếp tục nhồi nhét tri thức về phía não bộ hắn. Trong nội tâm phảng phất tưởng chừng như hiểu rõ rất nhiều thứ nhưng cũng lại tựa như mơ hồ không rõ là cái gì.
Hiện tại Nhạc Dương ở trong tình trạng như hiểu như không, cái hiểu cái không rất là mâu thuẫn.
Trong cơ thể, bởi vì loại dị biến này, giống như có cái gì thức tỉnh .Có một loại cảm giác như trong người có một nguồn năng lượng thần bí đang ngủ say nay được đánh thức, giống như là có sinh mệnh đang hoạt động, còn phát ra một loại kêu gọi khiến cho linh hồn Nhạc Dương cũng bị run rẩy.
Tuy trong lỗ tai nghe không được, nhưng trong nội tâm Nhạc Dương lại có thể nghe rất rõ ràng, có một nguồn năng lượng thần bí đang kêu gọi mình. Nhưng mà mình hoàn toàn không hiểu rõ đây là có ý gì, miễn cưỡng chỉ có thể cảm giác được là năng lượng thần bí nọ kêu gọi, cảm giác rất tuyệt diệu so với thiên âm càng thêm dễ nghe êm tai, càng thêm lôi cuốn. Cái loại kêu gọi này mỹ diệu này khiến cho linh hồn sợ run, giống như khi còn nhỏ bị bệnh nghe thấy mụ mụ ôm mình trong ngực dỗ dành, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào hình dung . . . Đồng thời, trong thức thải, Nhạc Dương phát hiện có một thanh phi kiếm tỏa ánh sáng lấp lánh, đang tự động xoay tròn, trông vô cùng huyền diệu khó nói lên lời.
Phi kiếm giống như được bàn tay của cửu thiên tiên nữ cầm lấy, nàng tựa hồ đang nhảy múa ca hát, tự do ngao du trong hư không .
Cái này… là đến cùng chuyện gì xảy ra?
Nhạc Dương còn đang kinh ngạc thì kim quang nọ dần dần lui xuống, cuối cùng quy về một điểm sáng lập lòe tại nơi tiếp xúc giữa ngón tay Nhạc Dương cùng quyển sánh kim loại nọ. Sau sự kiện năng lượng thần bí nọ kêu gọi, mọi thứ lại trở về yên ắng như ban đầu, mà cái thanh phi kiếm tỏa ánh sáng lấp lánh kia cũng biến mất vô tunh vô ảnh. Nhạc Dương rời khỏi thức thải, phát hiện nơi tiếp xúc đầu ngón tay mình cùng quyển sách nọ tỏa ánh sáng lấp lánh. Nhạc Dương kinh ngạc, thu tay lại, kim quang lập tức biến mất. Mà quyển sách bằng đồng xanh kia thoạt nhìn vô cùng nặng, vậy mà hiện tại lại treo lơ lửng trên không trung một cách thần kỳ, bồng bềnh đến trước mặt hắn. Hiện tại nó cho Nhạc Dương cảm giác không còn là quyển sách kim loại nặng nề nữa mà tựa như là một bộ phận thuộc thân thể của mình có huyết mạch tương liên, cảm giác như là cánh tay mình kéo dài!
Lúc này tại cửa ra vào, mỹ phu nhân lệ rơi đầy mặt.Nàng dựa cửa mà đứng, kích động lấy tay chống đỡ cơ thể đang đang phát run kịch liệt vì xúc động, giờ phút này toàn thân nàng gần như vô lực, muốn ngã xuống đất.Nàng dù cho xem thấy hết thảy trước mắt, nhưng trên mặt vẫn không dám tin vào niền vui đến bất ngờ này, nước mắt tựa như hai dòng suối nhỏ chảy ra muốn ngừng mà không được, rơi xuống ướt cả vạt áo.
"Tam Nhi, ngươi thành công khế ước Triệu Hoán Bảo Điển? Cái này… là thật sao? Tứ Nương không có nằm mơ chứ? Tổ tông hiển linh a, đây thật là liệt tổ liệt tông phù hộ! Tỷ tỷ, Tam Nhi hắn khế ước bảo điển, ngươi trên trời nhìn thấy không? Ta đã sớm nói, Tam Nhi hắn không phải phế vật, hắn không phải! Cám ơn Nhạc gia liệt tổ liệt tông phù hộ, cảm tạ tổ tông không bỏ Tam Nhi của ta. . ." Mỹ phu nhân thoáng một phát quỳ trên mặt đất, khó có thể ức chế kích động, dập đầu hướng tổ tiên tạ ơn .Cái trán vốn sạch sẽ nay lập tức vì khấu đầu mà đỏ lên một mảng, còn dính một ít bụi đất đen kịt.Nhưng mỹ phu nhân dường như không đau, vẫn đang cuồng hỉ đập đầu khấu tạ không ngừng.
Nhạc Dương nhảy dựng lên, xông đến đem Tứ Nương đỡ dậy, tuy hắn là đồ giả nhưng lại khiến Tư nương cảm động không thôi.
Tại cửa ra vào, tiểu nha đầu không biết đã trở về từ lúc nào, cầm trong tay một cái chong chóng màu đỏ, nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: "Mụ mụ , làm sao ngươi khóc nhè?"