Không ăn tim người thì sẽ từ từ già đi.
Nguyễn Nhan ở trong nhà lá dưới chân núi Thanh Khâu đã mười năm.
Nàng nhìn mặt trời ngày ngày mọc rồi lai lặn, cảm nhận dung mạo của mình già đi ngày qua ngày, nàng thờ ơ, vô cùng trầm lặng.
Chỉ có cái bụng đói hôm nào cũng hành hạ nàng, nhắc nhở nàng.
Từ thiên chi kiêu tử của Côn Luân trở thành hồ yêu ngày nào cũng bị cơn thèm ăn hành hạ dưới núi Thanh Khâu cũng đã mười năm.
Nghe nói hồ yêu dựa vào ăn tim người để gìn giữ dung mạo, tăng tu vi.
Nhưng Nguyễn Nhan không làm được, nàng vốn không thể vì sống còn của bản thân mà ăn tim người.
Nàng biết đại hạn của tấm thân hồ yêu này đã tới rồi.
Tầm mắt từ từ mờ đi, lúc sức sống dần dần cạn kiệt, nàng vẫn còn suy nghĩ, nếu tất cả những thứ này chỉ là mơ thì thật tốt.
Có phải sau khi chết, nàng sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ hay không.
–
“Tốt rồi, Yêu Vương đại nhân đã tỉnh!”
“Mau thông báo cho đai tế ti, Yêu Vương đại nhân cuối cùng cũng tỉnh rồi, yêu tộc ta được cứu rồi!”
…
Nguyễn Nhan nằm trên chiếc giường ngọc thạch lớn, đôi mắt mờ mịt nhìn lên rèm màn trên nóc giường.
Bên cạnh là một nam nhân mặt mũi yêu dị, tóc trắng mềm mại xinh đẹp đang dùng ánh mắt “dịu dàng”, không chớp lấy một cái nhìn nàng.
Nàng không cần quay đầu cũng cảm nhận được ánh mắt như nhìn báu vật kia.
“Yêu Vương đại nhân, mau dậy đi, yêu tộc hôm nay còn phải chờ người chủ trì đại cục.”
Đúng vậy, Nguyễn Nhan khắc chế đặc tính yêu tộc của mình, không chịu được sức sống bên trong cơ thể dần biến mất, cuối cùng sau khi chết đi… nàng lại sống lại.
Hoàn toàn biến thành Yêu Vương của yêu tộc.
“Yêu Vương đại nhân…”
Không, ta không phải.
Nguyễn Nhan không cách nào tiếp nhận được chuyện này, nàng bằng lòng để mình chết luôn đi.
Nhưng cảm giác tổn tại của cái tên đại tế ti không biết là hồ yêu hay cái gì yêu thực sự quá cao, hắn không chỉ nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt mà còn đưa tay ra ý đồ muốn sờ mó.
… Sờ?
Nguyễn Nhan không nằm nổi nữa.
Nàng hất bàn tay đang đặt trên bụng của mình ra, bất ngờ ngồi dậy.
“Vị bằng hữu này, ngươi đang làm gì?”
Tế ti tóc trắng cũng không giận, hắn chống cùi trỏ bên mép giường, hai tay chống cằm nhìn nàng, nở nụ cười chúm chím trêu đùa nàng: “Yêu đan của Yêu Vương đại nhân cũng ngon như đại nhân vậy ~”
“…” Nguyễn Nhan nhìn hắn mà không nói gì.
Người này ít nhiều có chút biến thái.
Nguyễn Nhan không giả bộ nổi, nàng nhìn cánh tay trắng nõn không bị gì của mình, lại quan sát chiếc váy lộng lẫy hoa lệ trên người một chút, cùng với cung điện xa hoa nhưng trống trải mình đang ở, cuối cùng chọn đối mặt với thực tế.
“Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ta là ai, các người lại là ai?”