Bạch Ngạn Lâm chạy xe đạp đến trước cổng trường, khi đã dựng xe vào đúng vị trí, cậu cùng những bạn học khác đi vào sân trường. Hôm nay là ngày đầu của năm học mới, có người thì phấn khởi, có người thì nuối tiếc, có người ngay cả đi cũng không thể mở mắt nổi.
"Ngạn Lâm!" Một âm thanh quen thuộc vang lên, Bạch Ngạn Lâm quay lại nhìn, đó là Lương Thiếu Phong, bạn thân của cậu khi mới bước vào cấp ba.
"Sao mỗi lần gặp tôi, cậu cứ đơ ra vậy?" Lương Thiếu Phong gõ nhẹ vào trán của Bạch Ngạn Lâm.
"Ai da, đau."
"Năm nay chúng ta lại học chung lớp rồi."
Bạch Ngạn Lâm mỉm cười không nói. Mỗi khi đi cùng Lương Thiếu Phong, trái tim cậu lại đập thình thịch. Mới đó mà đã một năm, nhớ lại ngày đầu tiên, khi Bạch Ngạn Lâm chạy xe đạp đến trước cổng, vừa bước đến gần cổng thì bị Lương Thiếu Phong từ phía sau tông trúng.
"Đau quá! Sao lại tông vào người tôi?"
"Tại cậu chắn đường của tôi mà."
Nhìn thấy bàn tay của Bạch Ngạn Lâm bị trầy một vết, Lương Thiếu Phong hỏi han:
"Tôi xin lỗi, tay cậu bị trầy rồi..."
"Cũng do tôi chắn đường, không sao đâu."
Bạch Ngạn Lâm bước đi một mạch đến chỗ lớp học của mình. Ba người bạn thân từ cấp hai của cậu: Điền Tử Du, Mặc Quân, Khải Ân đang đứng chờ dưới chân cầu thang.
"Cậu đến hơi muộn đó." Khải Ân phàn nàn.
"Chưa đến giờ mà, các cậu cần gì phải vội." Bạch Ngạn Lâm đáp.
"Cậu không biết gì cả, chúng ta phải tranh thủ đến thật sớm. Nếu không, chỗ ngồi tốt sẽ bị kẻ khác giành mất đó." Điền Tử Du diễn giải cho Bạch Ngạn Lâm hiểu.
May mắn là chỗ ngồi tốt vẫn còn nhiều, Khải Ân và Mặc Quân ngồi ở phía trước, còn Điền Tử Du và Bạch Ngạn Lâm ngồi sau.
"Tay cậu bị thương kìa." Điền Tử Du nói.
"Không sao, mặc kệ đi."
Điền Tử Du lấy ra trong cặp một xấp băng cá nhân hình con thỏ, cô dán vào chỗ vết trầy trên bàn tay của Bạch Ngạn Lâm.
"May là tớ có mang theo đó."
"Được rồi, cảm ơn cậu nhiều." Bạch Ngạn Lâm rối rít cảm ơn, làm Điền Tử Du cười hí hửng.
Một lát sau, Lương Thiếu Phong cũng bước vào lớp, Bạch Ngạn Lâm bĩu môi vì gặp phải oan gia. Không ngờ, cậu ta lại ngồi xuống phía sau lưng của cậu.
"Chào cậu, con thỏ đáng yêu đó."
"Kệ tôi, đồ đáng ghét." Bạch Ngạn Lâm khó chịu.
Điền Tử Du hỏi nhỏ với cậu: "Hai người quen nhau hả?" thì Bạch Ngạn Lâm liền lắc đầu lia lịa, còn nói: "Cái tên này làm tay tớ bị trầy đó."
Điền Tử Du quay xuống liếc Lương Thiếu Phong một cái. Khi đó, cậu chưa biết tên của cái tên đáng ghét này.
Một lát sau khi thầy giáo chủ nhiệm bước vào. Thầy tự giới thiệu tên là Cao Văn.
"Được rồi, bây giờ thầy sẽ điểm danh nhé."
Khi thầy gọi đến Lương Thiếu Phong, Bạch Ngạn Lâm mới biết tên của tên đáng ghét. Cậu nhìn cậu ta một cái rồi quay sang chỗ khác.
"Cậu còn giận tôi chuyện khi nãy à?" Lương Thiếu Phong hỏi.
"Ai mà thèm giận."
"Vậy mà bảo không giận."
Bạch Ngạn Lâm nhận lỗi:
"Đều là do tôi, do tôi có được hay chưa?"
"Đừng như vậy mà. Dù sao...tôi cũng gặp gỡ cậu trước tiên, chúng ta trở thành bạn được chứ?"
Điền Tử Du chen vào:
"Sao Ngạn Lâm phải làm bạn với cậu chứ? Cậu nghĩ cậu là ai?"
Bạch Ngạn Lâm cao thượng đáp lời Lương Thiếu Phong:
"Thôi được, dù sao tôi cũng không hẹp hòi."
"Vậy là cậu đồng ý rồi nhé. Chuyện lúc nãy cũng bỏ qua đúng không?" Lương Thiếu Phong mừng rỡ.
"Ừ."
...
Tính đến ngày hôm nay, cũng đã một năm rồi, Bạch Ngạn Lâm và Lương Thiếu Phong đã trở nên thân thiết. Cậu nhận ra mình đã yêu anh mất rồi. Nhưng Lương Thiếu Phong vừa đẹp trai, nhà giàu, lại học giỏi, xung quanh anh có biết bao nhiêu cô gái, liệu cậu có cơ hội sao? Hơn nữa, nếu như Lương Thiếu Phong biết được, thì tình bạn giữa cậu và anh sẽ không còn nữa, nên Bạch Ngạn Lâm chỉ biết chôn giấu tình cảm tận sâu trong lòng.
"Chỉ cần có cậu, lúc nào tớ cũng thấy vui." Bạch Ngạn Lâm nghĩ thầm.
Nhiều lúc, Bạch Ngạn Lâm không biết làm thế nào, để Lương Thiếu Phong biết được tình cảm của cậu, cậu không đủ can đảm để bày tỏ. Hơn nữa, vẻ bề ngoài của cậu cũng bình thường, không xinh đẹp như người khác, bao nhiêu mặc cảm đã đè nén lại, Bạch Ngạn Lâm càng không thể.
Không được ngồi gần Lương Thiếu Phong, Bạch Ngạn Lâm chán nản gục xuống bàn. Điền Tử Du ngồi bên cạnh, chuyện tình cảm của cậu chỉ có cô là người hiểu rõ nhất.
"Ngạn Lâm, tớ biết cậu thích Thiếu Phong, nhưng sao cậu không thử một lần nói ra? Định giấu cho đến khi nào?"
"Cậu thấy rồi đó, tớ làm sao nói được, tớ không muốn mất cậu ấy." Bạch Ngạn Lâm thở dài.
"Yêu mà không nói, đồ ngốc."
Điền Tử Du nhìn qua, chuyện hai người nói nãy giờ đều bị Hứa Vĩ Tùng nghe lén. Hắn là một tên đầu gấu, suốt ngày chỉ biết đánh nhau và bắt nạt người khác. Cách đây vài ngày, Hứa Vĩ Tùng còn gây sự đánh nhau ở sân vận động, nếu không vì thành tích của hắn, có lẽ đã bị đuổi học.
"Cái tên này, suốt ngày cứ gây sự với Ngạn Lâm vậy?" Điền Tử Du lớn giọng.
"Tôi nói không đúng sao? Nó đúng là đồ ngốc mà!"
Bạch Ngạn Lâm không nhịn nữa, đứng thẳng dậy phản bác:
"Rốt cuộc tôi làm gì sai, để cậu cứ thích là đến gây sự với tôi vậy hả? Tôi ngốc hay ra sao cứ mặc kệ tôi!"
"Đến khi biết rõ con người của Thiếu Phong, để xem mày còn đứng vững được không?"
"Không được đụng chạm đến cậu ấy." Bạch Ngạn Lâm tức giận đến đỏ mặt. Mặc Quân bước đến tách hai người ra, rồi nói với Hứa Vĩ Tùng:
"Anh bạn, nói chuyện cho lịch sự một chút, đụng đến Ngạn Lâm là không yên với tôi đâu."
Mặc Quân học võ từ nhỏ, nếu thật sự đánh nhau với Hứa Vĩ Tùng, hắn có trụ được đến đâu thì cũng thua cuộc.
"Ngạn Lâm, nhớ lời hôm nay tao nói." Hứa Vĩ Tùng nói rồi bỏ đi ra ngoài.