Tống Nam Thời phồng miệng, mặt không biểu tình mà nhai nhai nhai.
Giương mắt, liền nhìn thấy một ca ca đang nỗ lực dỗ dành linh thú từ lúc nào đã chú ý sang đây, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn nàng.
Tống Nam Thời: "?"
Nàng không hiểu gì.
Tiểu ca ca kia muốn nói lại thôi, ngăn lòng không được, cuối cùng vẻ mặt phức tạp hỏi: "Cái này...... Nó ăn ngon sao?"
Tống Nam Thời vô ý thức mà xem chút dư vị còn sót lại.
Sau đó đánh giá: "Còn ăn được, không ngọt không mặn không có hương vị gì, nhưng là khá cứng, có thể dùng khảo nghiệm hàm răng, kiến nghị răng không tốt thì không nên ăn."
Nói xong, nàng bỗng nhiên phản ứng lại bản thân vừa mới ăn cái gì.
Nàng thong thả mà gục đầu xuống, nhìn về khối thú lương trong tay vừa bị nàng cắn một miếng kia.
Dấu răng còn in vô cùng rõ ràng.
Tống Nam Thời: "......"
Nàng trầm mặc một lát, bình tĩnh mà ngẩng đầu, liền thấy tiểu ca ca biểu tình trên mặt càng thêm phức tạp.
Hắn muốn nói lại thôi nói: "Không nghĩ vị đạo hữu này lại có lòng như thế, đồ ăn cho linh thú còn phải chính mình thử trước."
"Nhưng mà." Hắn dừng một chút, biểu tình phức tạp khuyên nhủ: "Đạo hữu, chỉ là chọn một con linh thú mà thôi, lần này không được còn có lần sau, chúng ta không cần phải nhiệt tình như thế."
Hắn vẻ mặt "Ngươi không cần nhiệt tình như vậy".
Tống Nam Thời: "......"
Nàng hết đường chối cãi, nắm chặt miếng thú lương bị cắn trong tay kia, xám xịt tránh ra.
Cách ra xa một đoạn, nàng theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy vị tiểu ca ca nói không cần nhiệt tình kia đang nhìn đi nhìn lại miếng thú lương trên tay, thấy không có người nhìn liền trộm cắn một miếng thú lương.
Tiểu ca tức khắc vẻ mặt ngạc nhiên.
Linh thú chọn hắn làm phiếu cơm ở bên cạnh vẻ mặt đầy khiếp sợ!
Tiểu ca cho rằng thay linh thú thử trước thú lương như vậy hẳn đã thể hiện được lòng thành, vẻ mặt ân cần đem miếng thú lương hắn vừa cắn xong đưa lại, "Ta thay ngươi thử qua rồi, ăn ngon!"
Linh thú phát ngốc nhìn hắn một cái, ghét bỏ đem nhân loại đến một miếng thú lương cũng phải tranh với linh thú này gạt qua một bên.
Tống Nam Thời: "......"
Nàng khụ một tiếng, yên lặng mà cách xa thêm một chút nữa.
Tranh đồ ăn của linh thú, Tống Nam Thời chưa từng nghĩ tới.
Nàng nghĩ, nàng cùng nữ chính không quá khác nhau, nhưng là nữ chính trên người có điểm thu hút linh thú muốn thân cận, nên nàng cái gì cũng không so được.
Nhưng nếu nàng so với một người qua đường khác, cũng không kém hơn quá nhiều đi.
Chọn đồ vật còn phải xem có duyên, chứ chưa nói tới việc linh thú muốn lựa chọn phiếu cơm.
Như vậy nghĩ, Tống Nam Thời liền nhìn đến một đoàn linh thú đang đứng cùng nhau ở bên cạnh.
Tiến vào được một lúc, có một vài linh thú rất có tính toán đã lựa chọn được phiếu cơm của mình, hoặc là đang xem xét đến mấy cái phiếu cơm có thể đem tới cái gì, hoặc là đang do dự chưa biết lựa chọn phiếu cơm nào, nhưng vẫn còn có một vài linh thú còn chưa dám tiến lên chọn phiếu cơm.
Núi không tìm ta, ta liền đi tìm núi!
Tống Nam Thời liền nhấc chân đi qua.
Những linh thú này xung quanh cũng có không ít người đang nhìn tới như hổ rình mồi, Tống Nam Thời ở bên ngoài trước tiên là đánh giá, trong lòng có tính toán.
Nàng chọn nơi có ít người qua lại, tự động hạ thấp áp lực cạnh tranh.
Nhưng mà không đợi nàng chọn được chỗ tốt, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh.
Tống Nam Thời quay đầu, nhìn thấy một cô nương quần áo hoa lệ khuôn mặt cao quý đang nhìn nàng.
Chẳng qua cô nương này so với Tống Nam Thời thấp hơn một cái đầu, người ta vốn là muốn một thân cao quý nhìn xuống thể hiện uy phong với Tống Nam Thời, không ngờ tới đây, Tống Nam Thời lại là cúi đầu mà nhìn vào cái đầu có đầy vàng bạc châu báu kia.
Rất giống một cái giá treo châu báu di động nha, khó tránh có một cỗ khí chất nhà giàu mới nổi.
Tống Nam Thời lại rất hâm mộ.
Có tiền.
Nàng tâm tình mà chào hỏi: "Triệu cô nương."
Triệu Nghiên, là người ở trong tiểu thuyết Long Ngạo từ hôn với nam chính.
Cha nàng cùng cha của Long Ngạo Thiên trước đây là huynh đệ đồng cam cộng khổ, kết nghĩa huynh đệ, chẳng qua là đồng cam cộng khổ này này có chút đứt đoạn, cha của Long Ngạo Thiên mất sớm, cha của nàng liền gấp không chịu được mà đem hôn sự của nàng hủy bỏ.
Sau đó đem khuê nữ của mình tới Vô Lượng Tông, nghĩ rằng muốn bái Bất Quy Kiếm Tôn làm sư phụ.
Ai mà biết được thanh niên bị ta cửa nát nhà Long Ngạo Thiên kia sớm đã vào trong Vô Lượng Tông, còn trở thành đại đồ đệ của Bất Quy Kiếm Tôn.
Gặp liền thấy xấu hổ.
Triệu Nghiên cũng cảm thấy thực xấu hổ, cho nên vẫn luôn không vừa mắt Long Ngạo Thiên, sau đó liền đem những người ở bên cạnh Long Ngạo Thiên cảm chấy chướng mắt.
Ví dụ như Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời không cảm giác gì, chỉ cảm thấy cuộc sống của vai chính đều thật nhiều màu sắc.
Nhìn thấy Triệu cô nương này, Tống Nam Thời tổng kết ra một chữ.
Độc.
Tựa như hiện tại.
Triệu Nghiên vẻ mặt cao quý lãnh diễm, ngậm trong miệng lại là từ ngữ ngoan độc: "Được Bất Quy Kiếm Tôn thu làm đệ tử, ngươi vậy mà còn phải tới đây tìm linh thú hay sao."
"A?" Tống Nam Thời mờ mịt: "Chẳng lẽ Triệu cô nương không phải tới tìm linh thú?"
Triệu Nghiên trầm mặc sau một lúc lâu, lạnh giọng hỏi: "Ngươi không biết ta là người của Ngự Thú Phong?"
Tống Nam Thời bừng tỉnh, sau đó càng hâm mộ.
Ngự Thú Phong, linh thú bên cạnh đếm không hết đâu.
Xem phản ứng, Triệu Nghiên liền hiểu Tống Nam Thời là thật sự không biết.
Trên khuôn mặt cao quý lãnh diễm chậm chạp mà xuất hiện một vết nứt.
Tống Nam Thời nhìn nàng lộ ra một nụ cười lễ phép.
Triệu Nghiên: "......"
Nàng nhắm mắt, khi mở mắt ra, Tống Nam Khi đã không còn nhìn nàng, đang quay đầu đi tìm linh thú.
Người này giống như vẫn luôn là như vậy, muốn gia thế không có gia thế, muốn tiền cũng không có tiền, lại tựa hồ sự tình gì không không lọt được vào mắt nàng.
Rõ ràng chỉ là một bé gái mồ côi hai bàn tay trắng, nàng ở đâu mà lấy ra tự tin như vậy?
Trong tầm mắt, Tống Nam Thời như không biết mệt đem thú lương đưa ra trước mặt linh thú, lại bị linh thú gương mặt ghét bỏ nhìn qua, sau đó ưu mỹ mà đi tới chỗ phiếu cơm khác.
Triệu Nghiên nhịn không được nói: "Hừ, loại thú lương này của ngươi, linh thú của Ngự Thú Phong sẽ không ăn."
Tống Nam Thời sững người, lúc này mới từ trong thế giới của mình bừng tỉnh, nhìn thú lương trong tay, buồn rầu nói: "Như vậy liền phiền toái rồi."
Nàng nói "Phiền toái", Triệu Nghiên lại không nhìn thấy trên mặt nàng có biểu tình phiền toái gì.
Trên thế giới này sao lại có người như vậy chứ?
Danh Sách Chương: