Sự kính sợ của Sở Hạ Phàm đối với người chú này đã không thể diễn tả bằng lời nói, từ nhỏ đến lớn anh ta đều được dạy dỗ rằng tuyệt đối không được xảy ra xung đột với Sở Vân Kiêu.
Anh ta không cam lòng, rõ ràng hai người chỉ chênh nhau năm tuổi, dựa vào đâu mà luôn bắt anh ta nằm ở kèo dưới.
Nhưng sự thật đã chứng minh, chính vì Sở Vân Kiêu có thực lực hơn người nên mới khiến cho người ta cúi đầu xưng thần.
Sở Hạ Phàm không còn vênh váo hống hách như vừa rồi, cúi đầu hạ thấp tone giọng xuống và nói: "Chú út, sao chú lại! "Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do tại sao hai người này lại có liên quan đến nhau, với tính cách của Sở Vân Kiêu, anh tuyệt đối sẽ không để người khác ngồi lên xe của mình.
"Thiếu gia, tối qua trời mưa to, một mình Hướng tiểu thư dầm mưa lại không bắt được xe.
Tiên sinh nể mặt cậu nên mới đưa Hướng tiểu thư về.
" Tài xế bên cạnh biết chuyện liền đứng ra giải thích.
Nói thật thì vừa nãy, khi ông nghe Sở Hạ Phàm chất vấn Hướng Ca thì đã muốn nhảy ra mắng cho anh ta một trận rồi.
Rõ ràng là lỗi của mình, bây giờ lại đổ hết lên đầu nhà gái, nếu để truyền ra ngoài thì mặt mũi của nhà họ Sở biết giấu vào đâu?Sở Hạ Phàm câm nín, đang định giải thích: "Tôi! ""Chuyện tình cảm coi trọng anh tình tôi nguyện, Hướng tiểu thư đã quyết định chia tay với cậu, tại sao cậu vẫn còn đứng đây quấn quýt không buông?" Sở Vân Kiêu thẳng thừng ngắt lời Sở Hạ Phàm.
Con ngươi lạnh như băng của anh hơi nheo lại dọa Sở Hạ Phàm sợ hết hồn, lập tức im như thóc.
Lúc này quần chúng vây xem đã hiểu được nguyên nhân sự tình, mấy người vừa nãy còn mắng Hướng Ca lại bắt đầu mở miệng cười nhạo Sở Hạ Phàm quấn quýt không buông.
Mắt thấy mọi người đồng loạt quay xe mắng chửi mình, sắc mặt Sở Hạ Phàm xám ngoét như gan lợn, tức đến mức không thể nói thành lời.
Nhưng đứng trước mặt Sở Vân Kiêu, anh ta không dám làm liều nên chỉ đành ảo não nói với Hướng Ca: "Tiểu Ca, chuyện này là lỗi của anh, xin em cho anh một cơ hội làm lại.
""Xin lỗi, anh đã dùng hết cơ hội rồi.
" Hướng Ca chưa từng dài dòng trong chuyện tình cảm.
Nếu đã nói chia tay thì sẽ không vấn vương không dứt, thẳng thắn dứt khoát một lần.
Sự quyết đoán của Hướng Ca làm cho sắc mặt Sở Hạ Phàm càng trở nên khó coi hơn.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nói thêm một câu: "Cô sẽ hối hận.
"Sau đó hậm hực rời đi trong ánh mắt tràn đầy áp lực của Sở Vân Kiêu.
Đám người vây quanh cũng dần tản đi, cuối cùng Hướng Ca cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hướng Ca không ngờ Sở Vân Kiêu lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn đứng ra giải vây giúp cô.
Cô lại nói cảm ơn với Sở Vân Kiêu: "Chú Sở, cảm ơn chú.
"Cô chợt nhận ra điều mình nói nhiều nhất với Sở Vân Kiêu chính là hai chữ "cảm ơn".
Hai người họ không gặp nhau quá nhiều, nhưng mỗi lần gặp nhau đều đúng lúc Sở Vân Kiêu giải vây giúp cô.
Suýt nữa thì cô đã lầm tưởng người đàn ông này là chân mệnh thiên tử của mình.
Con ngươi Sở Vân Kiêu khẽ động, khóe miệng khẽ giật lên nhưng vẫn duy trì được dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày.
Chiếc cằm xinh đẹp hơi nâng lên, người ta cũng biết giữ giá lắm đó!"Không có gì, tiện tay thôi.
" Anh nói với giọng điệu rất thản nhiên.
Tài xế và trợ lý riêng đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi trợn mắt há hốc miệng, oán thầm: Vừa nãy là ai nghe nói Sở Hạ Phàm đến đây gây sự nên mới vội vàng chạy từ tòa nhà hành chính tới đây giải vây? Bây giờ tỏ vẻ lạnh lùng để làm gì vậy? Cẩn thận dọa người ta chạy mất dép đấy.
.
Danh Sách Chương: