• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Úc Dương thế nào cũng không nghĩ tới thất bại lần này là do vướng vào ván, ván trượt sắp hạ xuống đất đột nhiên bị thứ gì đó ngăn lại.

Ván trượt bị vướng, người theo quán tính ngả về trước, cho nên cậu mới đột ngột ngã ra sân.

Vừa biết là sớm muộn rồi sẽ ngã, cả người cậu không tự chủ được, cong eo về phía trước, khẳng định nếu phanh gấp lúc ấy thì mặt và đất sẽ hôn nhau thắm thiết.

Vốn dĩ có thể tự mình dừng lại, nhưng mà, vội vội vàng vàng thế nào, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp.

Sau đó, não phát tín hiệu đầu tiên, rồi lơ là té ngã.

Úc Dương quỳ trên mặt đất, đối mặt cùng em mèo béo ú nu trong lồng.

Một lát sau, mèo béo nôn ra một ít đồ ăn cho thú cưng, đưa móng vuốt cào cào cửa lồng, ý muốn hỏi Úc Dương có ăn hong.


Úc Dương: "......" Không ăn không ăn.

( khóc to.jpg)
"Cậu còn có thể đứng dậy không?" Âm thanh quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến.

"Thật sự xin lỗi, tôi không......" Úc Dương ngẩng đầu, bắt gặp cái mặt cương thi đang kìm nén tức giận.

Đáng ra phải xin lỗi, nhưng cổ họng nghẹn ứ lại.

Liệu định luật Murphy* còn có thể chứng minh cho trường hợp: Người mà bạn không muốn gặp, càng không muốn nghĩ tới thì sẽ lại như ma quỷ xui khiến, duyên trời sắp đặt, đi khắp chân trời bốn bể đều sẽ chạm mặt nhau không?
(*[Đã beta sau khi đọc lại raw, bản edit đầu tiên và những lần sửa sau đó không có, sau lần sửa thứ N+ thì xuất hiện] 26/7/22
Định luật Murphy của người Mỹ, có thể hiểu là: Việc xấu có cơ hội xảy ra cao hơn.

Nếu có một trong hai việc để ta có thể lựa chọn, ta thường chọn việc dễ dàng xảy ra rủi ro, và rủi ro ấy sẽ đến vào thời điểm tệ nhất.
VD: Bánh phết mứt/ bơ, khi rơi, bánh sẽ úp mặt có mứt/bơ xuống nền.

Giống như câu: Họa vô đơn chí.

)
Nội tâm Úc Dương bạo phát một trận cuồng phong, trong lòng rít gào: Sao lại là cậu ta nữa?! How old are you?! Nữa, tại!sao!lại! là!cậu!vậy?!
"Cậu có thể đừng nắm quần tôi nữa được không?" Trình Dã nén giận, trán nổi gân xanh.

Cậu không biết người này sao lại luôn đâm vào cậu, hơn nữa......!Lại còn khóc! Hốc mắt sao lại đỏ bừng? Giống như là vừa bị bắt nạt.

Đôi mắt hồng hồng trên gương mặt tuấn tú, đáy mắt dường như còn đọng lại chút nước, nhìn qua như là vừa nhận hết tủi nhục, nhìn kĩ thì là đáng thương.

Hai người chậm chạp không cử động, dần dần người xung quanh đi tới, với cái nhìn không hảo cảm tăm tia Úc Dương lẫn Trình Dã, giờ phút này, Trình Dã cảm nhận mình thực ra là vai chính phim trùm trường bá đạo, bắt người ta quỳ xuống xin lỗi.


Úc Dương nhanh tay buông ra, từ trên mặt đất đứng lên.

"Tôi......!Không phải cố ý."
Trình Dã vẻ mặt lạnh nhạt mà nói: "Tôi cũng không phải cố ý mỗi lần đều đi tới trước mặt cậu để cậu nhởn nhơ đâm vào."
Úc Dương cau mày, ứa nước mắt: "Cậu nói vậy là có ý gì? Mẹ nó tôi thật sự không phải là cố ý ngã trước mặt cậu!"
Trình Dã tay sờ sờ chóp mũi, quay đầu đi, ho thấp một tiếng nói: "Cái kia......!cậu...!cậu trước tiên đừng khóc."
Úc Dương tức khắc ngây người, tui khóc? Giề? Lão tử sao có thể khóc được? Đừng bôi nhọ tui!
Sau đó, Úc Dương sờ soạng mặt mình, quả thật là có khóc.

"Tôi......!Tôi không phải, tôi không có, tôi......" Ấp úng giải thích.

Úc Dương muốn chết tại chỗ.

Tôi có thể nói với cậu là tôi đau ư?! Hiện tại đầu gối tôi đau đến mức không đứng được rồi!
Úc Dương hít sâu một hơi, học bộ dạng lạnh nhạt của Trình Dã mà nói: "Cậu hiểu nhầm rồi, là chạy tới đúng lúc gió quá lớn, hạt cát bay vào mắt."
Tóm lại, nước mắt rơi từ trước rồi.


Tôi cùng nước mắt của tôi là hai cá thể, không có quan hệ! Để yên một mình tôi đẹp thôi là đủ!
Chỉ cần giải thích đủ nghiêm túc, xấu hổ? Một chút cũng không.

Trình Dã trầm lặng đôi chút, lại từ cổ họng "Ừ" một chữ.

Úc Dương: "......" Lão tử hôm nay không sống nữa! Về nhà sẽ tự lăn ra chết.

Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, Lý Diệp đi tới, nhìn hai thiếu niên mặt đối mặt lặng ngắt như tờ, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Dã: "......!Không có việc gì, đi thôi."
Lý Diệp quay đầu nhìn Úc Dương, mỉm cười nói: "Cậu hôm qua là khách tới tiệm bánh đúng không? Hoan nghênh ghé lại, hôm nay tiệm chúng tôi có mèo đó."
Nói xong, Lý Diệp lấy lồng từ tay Trình Dã, giơ lên cho Úc Dương xem mèo béo.

Úc Dương cùng mèo béo nhìn nhau, cười trừ một cách gượng gạo khó coi: "......!À, được."
Mèo béo trong lồng ôm ôm đồ ăn, xoay đầu, mông hướng vào mặt Úc Dương..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK