-"Tô Mộng Dao, là cô làm đúng không? Là cô dở trò đúng không?"
Tô Tuệ Lâm thần sắc nhợt nhạt, tìm đến gặp Tô Mộng Dao, đôi mắt khô cần đầy câm phẫn khi nhìn thấy cô ta vẫn còn thản nhiên ngồi uống trà.
-"Chị à, chị đang nói đến chuyện gì vậy? Em thật sự không hiểu chị đang nói năng điên khùng gì nữa!"
Chuyện đã đến nước này, cô ta vẫn còn giả vờ vô tội.
-"Đê tiện!"
-"Đê tiện? Tôi nghĩ hai từ này để hình dung về con người chị là hợp lý hơn đó!"
Nhìn bộ dang nhếch nhác của cô, Tô Mộng Dao không nhịn được mà bật cười hả dạ.
-"Loại phụ nữ lăng loàn, không biết xấu hổ còn vác xác về đây.
Nếu như tôi là chị, tôi sẽ tìm một chỗ nào đó không ai biết mà chết đi."
Bốp!
Cô còn tưởng Tô Mộng Dao sẽ vì cái tát này mà nổi giận, không ngờ cô ta lại mỉm cười, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn cô.
-"Sao hả? Gã đàn ông đó phục vụ chị tốt không? Chắc chắn hơn hẳn anh Dĩ An của chị nhỉ? "
Những lời đường mật, thành khẩn xin lỗi vài hôm trước.
Hoa ra chỉ là một cái bẫy, để Tô Mộng Dao có thể lừa cô mắc mưu mà thôi.
Vậy mà cô còn khờ khạo tin rằng, cô ta đã thật sự thay đổi.
Cơn giận này còn chưa qua đi, bất ngờ khác lại ập tới.
Trên tầng là Nhậm Tử Phàm, hắn đang hiên ngang từng bước đi đến.
Chẳng phải hắn đã đi Mỹ rồi sao? Sao đột nhiên lại có mặt ở đây?
-"Mau trở về phòng thay quần áo đi, tối nay cùng tôi đi ra ngoài"
Hắn chỉ để lại một câu rồi theo ông Lý trở lên đồi.
Ở đây Tô Mộng Dao không khỏi bất ngờ, nhưng sự ghen tị, tức giận lại chiếm lĩnh nhiều hơn.
-"Nếu như anh ta biết được chuyện dơ bẩn mà chị đã làm.
Để xem, chị còn yên ổn như bây giờ hay không! "
Không biết cô đã tắm bao lâu rồi, đến khi hắn từ đồi trà trở về cô vẫn còn ngâm mình trong bồn tắm, thần hồn lạc đi đâu mất.
Tiếng đập cửa ngoài kia vang dội, cô vẫn không bận tâm, hầu như không nghe thấy.
Bởi vì trong đầu cô giờ đây, ngoại trừ hình ảnh đêm hôm đó ra thì chẳng còn gì khác.
Cô muốn xóa sạch, không để nó xuất hiện nữa, càng cố xóa lại càng ùa về một cách rõ nét.
Tô Tuệ Lâm tức giận kỳ cọ khắp cả người, tấm bao nhiêu cũng không sạch được những vết đỏ tím trên người, cô bật khóc nức nở.
Đến bản thân mình cô còn không nhìn nổi, giá như cô có thể mất đi hết ký ức thì tốt biết mấy!
-"Chị, chúng ta thử xong quần áo rồi.
Hay là chút nữa đến CLB chơi đi được không?"
Ban đầu cô tỏ ý từ chối, bởi vì cô không thích đến những nơi đó.
Nhưng chính vì Tô Mộng Dao cứ kiên quyết muốn đi, người làm chị như cô cũng không còn cách.
Ánh đèn màu chói lọi, âm thanh ôn ào, dòng người náo nhiệt...!Tất cả đều góp phần tạo nên không khí đầy ắp niềm vui này.
Tô Mộng Dao không chờ được nữa, nhanh chóng kéo cô hòa nhập vào dòng người kia, uống biết bao nhiêu là rượu.
Đến khi tĩnh lại thì mọi chuyện đã chẳng thể cứu vãn, trên người cô cũng đầy rẫy những vết đỏ do cuộc h0an ái kia để lại, trên giường cũng xuất hiện một vệt máu đỏ chói mắt.
Lần đầu tiên của cô lại cho một người xa lạ!
-"Tô Tuệ Lâm, mau mở cửa! "
Sau khi nghe Tiểu Nhu báo lại sự việc, hắn lập tức chạy ngay lên phòng cô.
Đến khi nhìn thấy cánh cửa phòng tắm đóng chặt, hắn vội vã đưa tay đập cửa, tức giận ra lệnh.
-"Tô Tuệ Lâm, cô có nghe thấy không? Tôi bảo cô mau mở cửa."
Hắn không ngăn được cảm giác tức giận, xen lẫn lo lắng của bản thân.
Hắn sợ cô sẽ làm chuyện ngu ngốc, không ngừng kêu gào.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tô Tuệ Lâm thờ ơ nhìn hắn.
-"Anh có chuyện gì?"
Nhậm Tử Phàm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không thể hiện ra ngoài, nhưng có thể thấy rõ nét mặt hắn đã thả lỏng đi vài phần.
Cũng không có nghĩa là hắn sẽ không giận dữ, sẽ bỏ qua cho cô.
-"Cô muốn chết đúng không? Nếu muốn chết thì cứ nói, tôi sẽ tìm cho cô một chỗ thật thoải mái.
Đừng chết trong Nhậm gia, để rồi mắc công lại mang tiếng."
Tô Tuệ Lâm liếc mắt nhìn hắn, xong cũng lạnh nhạt bỏ đi.
Khi nãy hắn lớn tiếng cũng chính vì không kìm chế được.
Suy cho cùng hắn vẫn không thấy mình quá đáng vì đã mắng cô, nếu như cô không làm ra những chuyện vớ vẩn kia, thì tất nhiên sẽ không có chuyện này.
Người phụ nữ này rốt cuộc bị làm sao vậy hả? Đúng là không để người ta yên tâm được.
-"Nói chuyện với cô đó, còn không mau trả lời."
Tô Tuệ Lâm nằm trên giường, lặng lẽ xoay người đi hướng khác, cô bây giờ chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc.
Nếu như, không tỉnh lại thì càng tốt.
-"Tôi rất mệt, cửa ở sau lưng anh đó, mau ra ngoài giúp tôi."
Nhậm Tử Phàm nhấm mắt, cố gắng điều tiết tâm trạng.
Thôi vậy, nếu hắn còn ở đây thêm một giây một khắc nào, nhất định sẽ bị thái độ này của cô làm cho điên mất.
Tốt nhất là nên rời khỏi nơi quái quỷ này.
Tối đó, chính vì cô không muốn ra ngoài cùng nên hắn cũng không ép buộc.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn đưa cô đến những nơi như thế, nói là bữa tiệc, nhưng thật chất ra chẳng có gì.
Chẳng qua đến gặp những lão già kinh nghiệm dày dặn, nghe bọn họ thay phiên nhau khoa trương thân thế mà thôi.
Nếu không phải nể mặt ông Mạc là đối tác làm ăn lâu năm, hắn nhất định sẽ không đến.
Đến khi trở về nhà, lại chứng kiến được cảnh tượng hai chị em Tô gia xảy ra xô xát.
Trong lúc bất cẩn, Tô Mộng Dao đã bị ngã xuống hồ.
Bởi vì không biết bơi nên cô ta đã ra sức kêu cứu.
Nhậm Tử Phàm cũng không do dự, lập tức nhảy xuống hồ, đỡ lấy cô ta đưa lên bờ.
Mọi người nghe được ồn ào cũng lập nhanh chân đến.
Nhìn thấy Tô Mộng Dao nằm đó, hơi thở yếu ớt, bà Tô không kìm được tức giận tát cho Tô Tuệ Lâm một cái.
-"Con đang làm gì vậy hả? Con thừa biết Mộng Dao không biết bơi còn đẩy nó xuống."
Tô Tuệ Lâm đứng yên đó, nhìn theo từng hành động của Tô Mộng Dao mà không khỏi xem thường.
Uổng công du học ở Pháp bao năm, đến khi trở về lại diễn kịch dở đến thậm tệ.
Chẳng qua khi nãy giữa bọn họ xảy ra một chút cãi vã dẫn đến xô xát.
Hơn nữa, rõ ràng cô không hề đẩy cô ta kia mà!
Sau một lúc sơ cứu, cuối cùng Tô Mộng Dao cũng nôn hết nước ra ngoài, nhìn thấy Nhậm Tử Phàm toàn thân ướt sũng trước mắt, Tô Mộng Dao lập tức ôm lấy hắn khóc nức nở.
-"Anh Tử Phàm, em thật sự rất sợ."
-"Được rồi, đã không sao rồi!"
Hắn liếc mắt nhìn về phía Tô Tuệ Lâm, xong lại trầm giọng an ủi cô ta.
------
Sau khi đưa Tô Mộng Dao trở về phòng, hắn cũng không vội thay quần áo mà trở ngược lại hồ bơi tìm cô.
Quả thật, cô vẫn ngồi ở đó, bên cạnh cũng đã sớm xuất hiện thêm một người.
Bọn họ nói chuyện rất lâu, hắn cũng chẳng nghe được gì cả.
Nhậm Tử Phàm lẳng lặng đứng ở một góc khuất gần đó, ánh mắt vẫn không rời đi, chăm chú quan sát.
Mãi đến khi Hứa Dĩ An rời đi, hắn mới chậm rãi bước đến.
-"Nói đi, tại sao lại làm vậy?"
Thấy cô không có ý muốn trả lời, hắn kiên nhẫn nói thêm.
-"Cho dù có chuyện gì đi nữa, cũng không nên thấy chết không cứu.
Đạo lý này cô còn chưa nghe qua sao?"
Hắn chẳng thèm hỏi rõ ngọn nguồn, cứ thế mà quy cho cô tội cố ý mưu sát, đổ hết tội trạng lên người cho cô.
Nếu như bây giờ cô nói ra thì chẳng được gì, biết đâu hắn lại cho đó là lời ngụy biện, cứu cánh cho việc làm sai trái của cô.
Bởi vì, hắn chưa bao giờ tin tưởng cô.
Không đúng! Cô đã là gì để hắn phải tin tưởng chứ!
-"Anh dựa vào đâu mà trách móc tôi hả?"
Cô hỏi.
Hắn chỉ muốn hỏi cô tại sao lại hành xử như thế, nhưng có lẻ cô đã hiểu lầm ý của hắn.
-"Tô Tuệ Lâm, tôi không đến để cãi nhau với cô."
Hắn gằn giọng, tuy đã bực dọc nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng nhất.
Dường như, Tô Tuệ Lâm thì không như vậy.
Cô vẫn không một chút hối lỗi, lại trơ ra bộ dạng thờ ơ, lạnh lùng như thế.
Cô bật cười, nhìn hắn nói với giọng điệu đầy châm biếm.
-"Sao hả? Anh định nói rằng chính mắt mình nhìn thấy sao? Xin hỏi, anh có thật sự thấy tôi đẩy ngã cô ta không vậy hả? Nhậm Tử Phàm, những thứ anh nhìn thấy chưa chắc là sự thật."
Đến mức đường này mà cô vẫn còn ngông cuồng nói ra những lời đó.
Hắn đã thật sự chẳng hiểu trong đầu cô đang suy nghĩ gì nữa.
-"Anh sợ Tô Mộng Dao sẽ chết sao? Nếu vậy thì anh lo xa rồi, Nhậm Tử Phàm anh yên tâm đi, loại người xấu xa như cô ta cứ thế mà chết đi, vậy thì nhẹ nhàng cho cô ta quá rồi.
"
Nhậm Tử Phàm lớn tiếng quát tháo.
-"Tôi mặc kệ cô ta như thế nào, nhưng tôi nói để cô biết.
Danh tiếng của Nhậm gia, không thể bị hủy hoại bởi cái trò ngu xuẩn của cô đâu nghe rõ chưa!"
Nói đến đây, Tô Tuệ Lâm lại thở dài tiếc nuối.
-"Tôi bây giờ lại có chút hối hận, nếu biết chuyện sẽ đi đến mức đường này.
Tôi chắc chắn sẽ ra tay sớm hơn."
Hắn nghe được những lời này tức giận khi đó cũng hoàn toàn xóa sạch, khóe môi lộ ra nụ cười.
-"Cô nên sớm có bộ dạng này, chỉ có như thế mới có thể tự bảo vệ mình."
Bóng dáng Nhậm Tử Phàm dần khuất dạng.
Cô nở nụ cười khổ, đau lòng nhìn theo hắn, nước mắt cũng lặng lẽ tuông rơi.
Bây giờ đến một người tin cậy cô cũng chẳng có nổi.
Tất cả đều nghĩ cô là loại người đó, loại người bởi vì tư thù cá nhân mà sẵn sàng ra tay với chính em ruột của mình.
Về đến phòng hắn lại đập nát đồ đạc, chẳng hiểu sao lại khó chịu đến như vậy.
Khi đó chỉ cần cô giải thích, nói rõ chuyện không phải do cô làm.
Hắn nhất định sẽ tin tưởng, nhưng Tô Tuệ Lâm quá cố chấp, quá cao ngạo, cao ngạo đến mức thà để người khác hiểu lầm còn hơn tự bản thân giải thích..
Danh Sách Chương: