Nói yêu, nói nhớ, nói thương.
Nói đau, nói khổ, nói buồn.
Tình yêu của tôi, em chẳng thể nào hiểu được.
Trái tim của tôi, vĩnh viễn chỉ dành cho em.
Yêu đơn phương đáng thương tới cỡ nào? Một kẻ hèn mọn hiến dâng cho người cả tấm lòng, một loại cố chấp si mê đến bất lực.
Anh yêu cô đến ích kỷ xấu xa, yêu cô đến bản thân mình cũng đánh mất.
Vậy anh có từng từ bỏ không? Đương nhiên là có.
Anh nhớ rõ tối hôm đó, cái tối mùa hạ trời mưa như trút nước, cái tối mùa hạ đường phố vắng vẻ lạ thường.
Một đôi nam thanh nữ tú tranh chấp dưới ánh đèn đường sáng quắc, những giọt nước đọng lại trên mặt cô gái không biết là mưa hay là nước mắt, cô không ngừng dùng sức đánh vào lồng ngực người đàn ông cô yêu, gào lên cùng tiếng gió bạt.
Giống hệt như những bộ phim truyền hình sướt mướt, chàng trai vòng tay siết chặt cô gái vào lòng, mặc cho bị đánh, bị đá, bị chửi cũng không nới lỏng.
Sự kiên định và tự tin của chàng trai đó là thứ mà anh mãi mãi không có được.
Khoảnh khắc chàng trai bất chợt quỳ gối, lấy trong người ra một chiếc nhẫn giản đơn thấm đẫm nước mưa, Duy Thành đã thật sự chết lặng.
Toàn bộ đại não rơi vào trạng thái đông cứng, từng dây thần kinh căng lên như chão, trái tim phút chốc không tài nào co bóp được, mọi phản ứng trong cơ thể anh đều gắn liền với hai chữ… sợ hãi.
Anh hoảng hốt căng đôi mắt của mình ra, nhìn thật kỹ qua màn mưa vẻ mặt của cô gái kia nhưng lại không thể thấy được.
Anh mong mỏi điều gì?
Từ chối đi Mai Thư, tôi cầu xin em hãy từ chối.
Nhưng những lời đó ngoài anh ra thì còn ai có thể nghe thấy? Trời sao? Đất sao? Hay số phận cô độc của anh? Mọi thứ đều được định sẵn, anh là kẻ đến sau.
Cô gái đứng dưới mưa bật khóc gật đầu lia lịa, không cần nhìn cũng đủ biết cô đang vui mừng tới cỡ nào.
Phải thôi, họ yêu nhau lâu như vậy, đương nhiên đã tới lúc kết hôn rồi.
Nhìn đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau dưới làn mưa, trái tim Duy Thành như bị một con dao cùn cứa vào từng chút một.
Có phải ai đó đang ném đá vào lòng anh không? Tại sao trong anh lại xuất hiện những vết cứa đau xót đến vậy?
Tuyệt vọng và đau đớn.
Cả đời này, Duy Thành có học vấn, có tiền, có ngoại hình, có tất cả nhưng mãi mãi không có nổi một trái tim.
Kể cả tình thân lẫn tình yêu… anh đều thất bại.
Nhưng đến cả tư cách ghen tuông anh cũng không có.
Vì đơn giản, anh là kẻ đơn phương…
Giấc ngủ mê man kéo dài, Duy Thành chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như hiện tại.
Đầu anh ong ong như có hàng ngàn hàng vạn con muỗi bay quanh, rõ ràng là thức dậy trễ mà đôi mắt lờ đờ như thiếu ngủ.
Theo thói quen nhìn sang bên cạnh, Duy Thành thấy nửa giường đã sớm trống trải, Mai Thư hẳn đã tự mình đi làm rồi.
Nhớ lại mấy chuyện tối qua, hai người trở về nhà trong tình trạng im hơi lặng tiếng, có lẽ cô gái nhỏ kia cũng đã rất áp lực.
Duy Thành ngồi trên giường tự cười mỉa mai, rõ ràng chính bản thân anh đã nói sẽ cho Mai Thư thời gian, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bày ra thái độ thất vọng đó.
Duy Thành khẽ thở dài, anh vươn tay lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, đồng hồ đã điểm mười giờ sáng, cuộc gọi nhỡ quả nhiên có hàng đống.
Nếu cứ dăm ba bữa lại ngủ nướng như vậy thì chắc anh sẽ bị đuổi việc thẳng cổ mất.
Trong những dãy số khô khan của công ty, có một dòng số mà chỉ nhìn lướt qua vài lần cũng khiến anh ghi nhớ mãi, Duy Thành không do dự thêm liền bấm gọi lại luôn.
"Alo? Anh dậy rồi sao?"
Sau những âm thanh tút tút nhàm chán, một giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên.
Dịu dàng như gió thu, ấm áp tựa nắng hạ, đây chính là thứ ma lực khiến anh chìm vào đắm say trong suốt mười năm trời dài đằng đẵng.
Mười năm, đủ để chấm dứt một si mê.
Nhưng với Duy Thành, thời gian càng dài lại khiến anh càng ảo tưởng muốn nắm chặt lấy tia sáng lẻ loi đó.
Mai Thư đang nghỉ tay ăn vặt cùng đồng nghiệp, trong đầu không ngừng nghĩ về vẻ mặt lạnh tanh của Duy Thành tối hôm qua, lòng cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
Người ta rõ ràng là cưới vợ để yên bề gia thất, làm thế nào lại chọn trúng một kẻ như cô, né chồng như né tà, đúng là quá thiệt thòi cho anh ấy rồi.
Hôm nay dậy sớm, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, bản thân mang theo tội lỗi nên không dám đánh thức anh, Mai Thư đành chuẩn bị bữa sáng rồi tự mình tới Đài phát thanh trước.
Ban nãy định gọi điện đánh thức Duy Thành nhưng không thấy anh bắt máy, Mai Thư thầm nghĩ chắc anh đã tới công ty rồi, ai dè trong lúc đang ngồi gặm cái bánh mì, cô lại nhận được cuộc gọi từ anh.
Thấy người đàn ông mãi không lên tiếng, Mai Thư còn tưởng bản thân nhận nhầm.
Nhìn lại dòng tên to tướng mấy lần cô mới dè dặt nói tiếp.
"Anh Thành?"
Duy Thành được tiếng gọi làm cho tỉnh táo trở lại, cho dù không phải đang ở trước mặt Mai Thư nhưng anh vẫn nở một nụ cười ôn nhu đặc biệt chỉ dành cho cô.
"Tôi đây."
m thanh khàn khàn chậm rãi vang lên bên tai, cô gái bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Mai Thư còn tưởng anh ý còn giận mình nên nãy giờ mới không chịu trả lời.
"Anh đang ở công ty hả?
"Không có, tôi vẫn ở nhà, giờ mới chuẩn bị chạy tới công ty."
Duy Thành vừa nói chuyện điện thoại vừa mặc quần áo, Mai Thư dường như nghe thấy anh khẽ ho vài cái.
Hiếm khi thấy người đàn ông này ngủ nướng tới quên cả đi làm như vậy, lẽ nào là bị bệnh rồi sao?
"Anh mệt sao? Hay xin nghỉ phép tạm đi?"
Ít khi Mai Thư quan tâm anh như vậy, mọi phiền muộn hôm qua của anh đều bay sạch theo gió.
Phải nói từ khi yêu cô, Duy Thành đã trở thành một kẻ rất dễ thỏa mãn.
Chỉ cần một nụ cười, một câu nói dịu dàng quan tâm, một cái nhìn thoáng qua cũng đã đủ làm người đàn ông ba mươi hai tuổi hớn hở như một đứa trẻ được cho kẹo.
"Tôi không sao, em đừng lo lắng.
Chiều nay chờ tôi đón em nhé?"
Không biết là do Duy Thành hào phóng dễ quên hay là do Mai Thư chột dạ nhớ lâu nữa.
Chuyện hôm qua cứ canh cánh trong đầu cô, khiến cô không thể nào mà từ chối người đàn ông này thêm được.
Nhưng cô đã lỡ hẹn với Khánh An mất rồi.
"Chiều nay con bé An bạn em lại muốn đi ăn cùng em, hay là…"
Lúc này, Duy Thành phát hiện có một tiểu tiết nhỏ mà chính Mai Thư cũng không để ý.
Cô gái này vừa đổi xưng hô với anh.
Không còn lạnh lùng xa cách nữa, một chữ "em" cũng đủ kéo gần hai người hơn.
"Vậy mấy giờ em ăn xong?"
Ý định ban đầu của Mai Thư là dẫn Duy Thành tới gặp mặt con bạn luôn, nhưng nghĩ thế nào cũng ngại mở lời nên đành thuận theo anh.
"Chắc tầm tám giờ tối."
"Lúc đó tôi tới đón em."
"Vâng."
Đồng ý với Duy Thành xong thì Mai Thư cũng chẳng biết nói gì thêm.
Nhớ những lúc hai người không có việc gì làm và ngồi nhìn nhau, không khí cũng im lặng y như vậy.
Duy Thành cầm chiếc chìa khóa xe đi ra khỏi nhà, anh thấy cô gái đầu dây bên kia vẫn chưa dám cúp máy bèn khẽ cười lên tiếng.
"Tôi đi làm nhé?"
"À được, anh đi cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ."
Vẫn là ánh mặt trời mọi khi, vẫn là bóng cây cổ thụ cao lớn, nhưng trong mắt Duy Thành mọi thứ đều trở nên đẹp hơn thì phải.
"Hẹn gặp lại em sau.".
Danh Sách Chương: