• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ái khanh một đường bôn ba mệt nhọc, đêm nay trẫm cùng Hoàng thúc thiết yến trong cung, đón gió tẩy trần cho ngươi." Tạ Nguyên Gia nhớ lại mấy lời mà Phó Cảnh Hồng đã dạy mình vào ngày hôm qua, lại nói: "Lần này đại thắng Tây Vực, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng cho các binh lính tướng sĩ!"
Quý Thiếu Viêm ôm quyền khom mình hành lễ nói lời cảm ơn, "Tạ ơn Hoàng Thượng."
"Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, ái khanh cứ về trước nghỉ ngơi cho tốt." Tạ Nguyên Gia nhìn vẻ mặt phong trần mệt mỏi của hắn, cho rằng hắn đánh trận hơn một năm lại bôn ba đi đường suốt nửa tháng nên mệt mỏi, thấu hiểu cho hắn về nhà sớm một chút.
Cứ tưởng mình lại bị ép phải nghe một đống câu từ sáo rỗng, Quý Thiếu Viêm có chút kinh ngạc, năm ngoái hắn từ tiền tuyến đánh giặc trở về điều đầu tiên phải làm là báo cáo công tác trước mặt Tiên đế, mỗi lần đều mất nửa ngày, không nghĩ tới tiểu Hoàng đế này còn rất hiểu chuyện.
"Vậy thần xin cáo lui trước." Quý Thiếu Viêm cũng không dong dài, sau khi hành lễ liền xoay người rời đi, áo choàng màu đen phóng khoáng tung bay trong không trung, dưới ánh mắt của Tạ Nguyên Gia tiêu soái rời đi.
"Đại tướng quân cũng thật là, còn chưa nói được mấy câu liền rời đi, quả thực không để Hoàng Thượng vào trong mắt!" Chờ bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, Thiến Bích đang đứng ở phía sau nổi giận bất bình nói, cứ như người bị khinh thường là hắn.
Tạ Nguyên Gia tò mò quay đầu lại nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại nổi giận như vậy: "Tướng quân thì sao?"
"Hoàng Thượng, người không thấy sao?" Thiến Bích thở phì phò nói, "Vừa rồi vị Đại tướng quân kia dám dùng ánh mắt bất kính nhìn người! Nên báo cho Vương gia, để nghiêm khắc trị tội hắn! Hoàng Thượng cũng không thể tha cho hắn!"
Tạ Nguyên Gia trong lòng thở dài, Thiến Bích quả không hổ là nội gián số một của vai chính, trình độ châm ngòi ly gián phải đạt đến đẳng cấp ảnh đế, y nếu không phải đã xem qua cốt truyện còn tưởng thật là thằng nhóc này một lòng một dạ với mình.
"Đại tướng quân chiến công hiển hách, lần này thắng trận trở về, ra oai một chút cũng là dễ hiểu." Tạ Nguyên Gia trấn an hắn, "Cũng là do trẫm bảo hắn trở về nghỉ ngơi, hắn chỉ là tuân mệnh hành sự, không phải là bất kính."
Thiến Bích thấy y cứ khăng khăng bênh người ta, đành phải ngậm miệng mình lại, lẩm bẩm nói tính tình Hoàng Thượng thật sự là quá tốt, người nào cũng nhẫn nhịn được.
Không nhịn cũng không được, người ta là nam hai đó.
Trong bụng Tạ Nguyên Gia chứa đầy nước mắt cay đắng, đất diễn của nam hai một pháo hôi như y có thể địch nổi sao? Nguyên cái tiểu thuyết này trừ bỏ nam chính, thì nhân vật nam có độ nổi tiếng xếp hạng hai chính là hắn! Cả đám đọc giả nữ mỗi ngày đều nhao nhao bình luận gọi hắn là chó săn nhỏ ngạo kiều, y dám đối nghịch với người này sao?

Đã tính không nói, nhưng trong cuốn sách này trừ y ra, thì mọi người đều có fandom, ngay cả Thất hoàng tử Tạ Nguyên Kỳ thích tìm đường chết ở phần sau truyện cũng có người thích, nói đến đây nước mắt đã chảy thành sông.
Tới buổi tối, toàn cung treo đầy đèn lồ ng màu, trong Ngự Hoa Viên bày trên dưới một trăm cái bàn, bên trên bày đầy trà bánh trái cây, tại đây thiết yến chúc mừng công lao của các tướng sĩ ở tiền tuyến.
Tạ Nguyên Gia đúng giờ có mặt, ngồi ở vị trí của mình cầm chén rượu phát biểu tượng trưng đôi ba câu sau đó mời mọi người nhập tiệc, ai muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, không một hành động dư thừa.
Các vị tướng sĩ rất vui vẻ, mẹ ơi rốt cuộc cũng không cần nghe Hoàng đế lải nhãi nữa rồi, trước kia mỗi lần tổ chức mấy bữa tiệc mừng công vô bổ này, lão Hoàng đế thường cầm chén rượu nói liên miên hơn nửa canh giờ, mấy gã đàn ông thô kệch trên sa trường như bọn họ nghe chỉ thấy phiền, chờ muốn chết đói.
"Đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng." Quý Thiếu Viêm bưng chén rượu đứng dậy, nhanh nhẹn kính rượu Tạ Nguyên Gia, lần này trở về thủ hạ của hắn đều được thưởng không ít đồ tốt, thăng quan tiến tước cũng không ít, tuy là do tên khốn Phó Cảnh Hồng ở phía sau đưa ra chủ ý, nhưng dù thế nào, hắn cũng nên cảm ơn tiểu Hoàng đế.
Tạ Nguyên Gia vội vàng cầm chén rượu của mình muốn đứng dậy, lại bị Lam Khấu bên cạnh lanh lẹ ấn xuống, lúc này mới nhớ tới không phải mình đang liên hoan tập thể trong phòng khám, thiết lập của Hoàng đế không thể bị phá vỡ.
"Ái khanh không cần đa lễ, đây là thứ các ngươi nên có." Nói xong, Tạ Nguyên Gia lén lút nhìn trộm sang Phó Cảnh Hồng đang ngồi cách đó không xa tùy ý rót rượu, nghĩ muốn nịnh bợ một chút.
"Trẫm chỉ ban thánh chỉ thôi, đây đều là chủ ý do Hoàng thúc giúp trẫm dụng tâm đề ra, Hoàng thúc vất vả rồi."
Y muốn đem hết chuyện tốt đổ lên đầu Phó Cảnh Hồng, để vai chính biết mình không có lòng riêng, nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, hai người đang ngồi đằng kia đều có tâm tư riêng.
Phó Cảnh Hồng đang ngồi uống rượu đột nhiên bị điểm danh nên có chút kinh ngạc, hắn rất có hứng thú nhìn lướt qua tiểu Hoàng đế, thấy đối phương đang dùng đôi mắt dịu dàng nồng ấm nhìn mình, tự nhiên cảm thấy buồn cười.
Vật nhỏ rất biết điều, còn biết cầu cứu Thiếu Viêm, lợi dụng tính tình cương trực của Thiếu Viêm để mượn sức, trái lại cũng không có ngu.
Còn Quý Thiếu Viêm lại có tâm tư khác, hắn ngược lại không giống loại người rắn rết lòng dạ hiểm độc như Phó Cảnh Hồng, người học võ chỉ lo đánh giặc, không thích bày nhiều âm mưu quỷ kế.

Hắn từ góc độ của mình ngẫm ra, tiểu Hoàng đế cũng thật đáng thương, rõ ràng y mới là Hoàng đế của vương triều này, vậy mà cả quyền ban thưởng cho quần thần cũng không có, ở sau lưng còn bị Phó Cảnh Hồng khống chế, quá thảm rồi.

Hắn không khỏi cảm thấy có chút đồng tình với tiểu Hoàng đế: "Tuy là chủ ý của Hoài Vương, nhưng cũng phải nhờ sự nhân từ của Hoàng Thượng, thần xin dùng chén rượu này để kính Hoàng Thượng."
Vừa dứt lời, hắn thống khoái ngửa đầu cầm chén rượu trong tay một ngụm uống hết, nâng tay áo lưu loát lau miệng, tác phong hào sảng làm mọi người ở đây đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tạ Nguyên Gia cúi đầu nhìn chén rượu của mình, do dự trong chốc lát rồi cúi đầu uống.

Ở kiếp trước tửu lượng của y cũng không quá tốt, từ khi xuyên không cho đến nay cũng chưa từng dính qua giọt rượu nào, chỉ mong uống xong không say là tốt rồi.

Sau khi Quý Thiếu Viêm kính rượu xong thì yến hội chính thức bắt đầu, theo tiếng "Lên nhạc", một đội vũ cơ xinh đẹp lộng lẫy nối đuôi nhau tiến vào bàn, ở trung tâm nhẹ nhàng nhảy múa, váy lụa đào mỏng mời rượu khắp nơi, đánh đàn thổi sáo đệm nhạc, cũng xem như là một kiểu hưởng thụ.
Nhưng tâm tư của Tạ Nguyên Gia lại không tập trung vào phần ca múa, y đang lo nghĩ về bữa cơm của mình, vốn dĩ 6 giờ tối ăn cơm, hôm nay vì yến tiệc mừng công, nên đã kéo dài tới 7 giờ, y đói muốn xỉu.

Trừ bỏ y, những người còn lại đều nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với nhau, hoặc là hứng thú dạt dào xem vũ cơ nhảy múa, bầu không khí rất náo nhiệt, từ khi lão Hoàng đế đổ bệnh cho đến lúc băng hà, trong cung đã lâu lắm rồi chưa từng vui vẻ như vậy.
Nhưng sự náo nhiệt đó không liên quan đến Tạ Nguyên Gia, người khác tốp năm tốp ba tụm lại nói chuyện với nhau, chỉ có y cô độc một mình ngồi phía trên đại điện, một mình ăn uống, một người nói chuyện cũng không có.
Thuần Vu Nhã cùng bạn già Đại Lý Tự Khanh câu được câu không nói chuyện với nhau, vừa ngẩng đầu liền thấy tiểu Hoàng đế đang cô đơn ăn đậu phộng, trong lòng xúc động sắc mặt khẽ biến.
Haiz, cũng chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi.

"Hoàng Thượng, thần kính người một ly."
Tạ Nguyên Gia đang ăn đến vui vẻ, không có thái giám ký lục bên cạnh cấm đoán không được ăn cái này cái kia, y thật sự quá thoải mái, đột nhiên nghe thấy thầy mình mời rượu, đành phải thả nắm đậu phộng trong tay, đổi lại nâng chén rượu.
"Là trẫm kính lão sư mới đúng." Tạ Nguyên Gia khiêm tốn nói, "Là do lão sư không chê trẫm ngu dốt, lao tâm khổ tứ dạy dỗ trẫm."
Không ai không thích người khiêm tốn, Thuần Vu Nhã tất nhiên cũng bật cười: "Hoàng Thượng cũng không hẳn là ngu dốt, chỉ cần có thời gian, người nhất định sẽ đạt được thành tựu."
Vừa dứt lời, hắn cũng ngửa đầu uống hết chén rượu của mình.

Tạ Nguyên Gia thật sự rất phiền muộn, y không thích uống rượu, rượu vào vừa đắng vừa cay, nhưng thầy kính rượu không thể không uống, cắn răng một ngụm uống hết.
"Hoàng Thượng tửu lượng tốt."
Thuần Vu Nhã còn chưa kịp ngồi xuống, Phó Cảnh Hồng bên kia đã mở miệng, hắn cười như không cười nhìn Tạ Nguyên Gia, vuốt v e dạ quang bôi [1] trong tay, cặp mắt sắc bén lạnh lẽo lộ ra một ít cảm xúc khác thường, phảng phất như muốn đùa chết Tạ Nguyên Gia.
[1] – Dạ quang bôi: ly hay chén bằng ngọc có dạ quang (phát sáng).
"Nếu Thừa tướng đại nhân cùng Đại tướng quân đều đã kính rượu, thần cũng nên kính một ly mới phải." Phó Cảnh Hồng không đứng lên như những người khác, chỉ lười biếng ngồi tại chỗ, ở xa xa giơ cái ly trong tay với Tạ Nguyên Gia.
Khuôn mặt Tạ Nguyên Gia lúc này đã đỏ bừng, đương nhiên không phải vì thẹn thùng, y chỉ cần uống chút rượu sẽ đỏ mặt, càng miễn bàn đến việc trong hơn mười phút ngắn ngủi đã uống liên tục hai ly, bây giờ y cảm thấy không khỏe, đầu óc có chút quay cuồng.
"Hoàng, Hoàng thúc cũng, cũng muốn, muốn uống sao?" Tạ Nguyên Gia nỗ lực giữ mình thanh tỉnh, không ngừng lén lút nhéo đùi mình nhắc nhở bản thân đang ở trong yến hội, ngàn vạn lần không thể mất mặt, càng không thể lỡ lời nói điều không nên.
Phó Cảnh Hồng nhướng mày, "Người khác đều được, chỉ có rượu của thần, là Hoàng Thượng không muốn ư?"
Lời này như ném bom oanh tạc, mọi người đều tập trung nhìn sang đây, Phó Cảnh Hồng vốn là người cường thế bá đạo, việc tiểu Hoàng đế là con rối trong tay hắn nếu là người sáng suốt đều biết, nhưng bây giờ lại uy hiếp một cách trắng trợn và táo bạo, toàn hoa viên không ai dám nói gì.
Quý Thiếu Viêm nhíu mày, hắn không ưa cái bộ dáng kiêu ngạo của thằng khốn Phó Cảnh Hồng, vừa định lên tiếng chặn miệng hắn đã bị phụ thân kéo lại, "Viêm Nhi, không được làm bậy."

"Cha?" Quý Thiếu Viêm quay đầu nhìn ông.
"Không được xen vào việc của người khác." Quý lão tướng quân nhìn hắn cảnh cáo, "Thế cục trong triều trước mắt ngươi còn chưa rõ? Không được làm càn liên lụy đến gia tộc."
Quý Thiếu Viêm mím môi, giương mắt nhìn tiểu Hoàng đế gầy yếu nhỏ xinh trên đài cao kia, cuối cùng im lặng.
"Vậy trẫm kính, kính Hoàng thúc một ly." Tạ Nguyên Gia ổn định thần chí, kêu Thiến Bích rót cho mình một chén rượu.
Khóe miệng Phó Cảnh Hồng khẽ nhếch, trong mắt không chứa ý cười: "Thần uống trước."
Vì sao mọi người đều thích một ngụm nốc hết vậy? Tạ Nguyên Gia thật sự muốn khóc, y cúi đầu nhìn chất lỏng trong chén rượu, hạ quyết tâm ngửa đầu nốc xuống hết.
Phó Cảnh Hồng hài lòng buông chén rượu ra, lúc đang muốn nói thêm gì nữa, bỗng nhiên thấy ánh mắt tiểu Hoàng đế dại ra ngồi yên vị không nhúc nhích, còn đang nghi hoặc đứa nhỏ này bị làm sao vậy, liền thấy Thiến Bích nhỏ giọng kinh hô: "Hoàng Thượng!"
Ngay sau đó, Tạ Nguyên Gia liền ngã xuống.
Không đợi Lam Khấu tiến lên tra xét, thân ảnh Phó Cảnh Hồng đã đến trước mặt y, hắn cong lưng trầm giọng gọi: "Hoàng Thượng? Hoàng Thượng?"
Tạ Nguyên Gia say đến mức không nhìn rõ người, biệt hiệu lúc trước của y chính là "Tạ một ly", không nghĩ tới sau khi xuyên qua tửu lượng đột nhiên tăng lên tới ba ly, thật đáng chúc mừng.
Y liều mạng mở to mắt nhìn người trước mắt, góp hết dũng khí lẩm bẩm một câu:
"Hoàng thúc? Ngươi, ngươi sao lại có ba cái đầu?"
"Một, một cái, đã đủ dọa chết người ta rồi, giờ lại, lại có ba cái." Tạ Nguyên Gia muốn khóc quá đi, "Ba vị hoàng, hoàng thúc, phải, phải viết sáu, sáu mươi trang chữ."
"Không muốn đâu."
Khuôn mặt Phó Cảnh Hồng tối sầm..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK