Mà cái cơ giáp Vu Hiểu Thao cảm thấy siêu cấp ngầu như vậy, bị quan hót phân bán đi..
Vu Hiểu Thao nằm trên tay Lôi Khải Hoành, nhìn hắn lần thứ hai nhận được một tấm card tinh tệ màu bạc, cậu thở dài không ra tiếng.
Đến khi Lôi Khải Hoành mua một cái võng treo ở phòng làm việc, Vu Hiểu Thao nháy mắt liền quên mất chiếc cơ giáp kia, thoải mái nằm đung đưa trên đó, sung sướng cuộn đuôi lại.
Lôi Khải Hoành nhìn con mèo nhỏ đang ngáy ngủ trên võng, hắn thuận tay đắp cho cậu một cái chăn.
Vu Hiểu Thao thò đầu từ trong chăn ra, dùng đôi mắt mèo trong trẻo của mình nhìn Lôi Khải Hoành, "Meo~"
Nào, đến đây ngủ đi.
Trong chốc lát, cậu không kiểm soát giọng điệu của mình làm khi nói hơi nhộn nhạo!
Khi nói ra bằng tiếng mèo thì nghe hơi cong cong lượn lượn, phối hợp với tiếng mèo nhỏ lại rất uyển chuyển.
Vu Hiểu Thao: .
Cậu thật sự chỉ muốn ngủ, tuyệt đối không có ý khác!
Lôi Khải Hoành giơ tay sờ đầu mèo nhỏ.
Hắn cởi áo khoác ra, ôm mèo nhỏ nằm trên võng.
Nhưng ai kia thật sự quá to con, cái võng chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho mình hắn nằm.
Vu Hiểu Thao dẫm lên cánh tay hắn nhìn một vòng cũng không thấy chỗ thích hợp, cậu liền nhảy lên ngực quan hót phân.
Dây thần kinh nhạy cảm ở đệm thịt cách quần áo ai kia vẫn cảm nhận được cơ ngực cứng rắn.
Trong đầu Vu Hiểu Thao cũng tự nhiên nhớ tới ngày đó, cậu nhìn thấy dáng người rắn chắc của ai kia bên bờ suối.
Sau đó, bốn cái chân của Vu Hiểu Thao cũng không biết nên để chỗ nào..
Quan hót phân nghĩ cậu chỉ là mèo, nhưng cậu lại rõ rang mình là thanh niên trai tráng.
Thân mật nằm trong ngực một người đàn ông khác để ngủ như này thật sự không ổn!
Vu Hiểu Thao còn chưa nghĩ ra nên nằm đâu thì một bàn tay to đã để trên lưng cậu, một cái chăn cùng lúc được đắp lên, chôn cậu ở giữa.
Vu Hiểu Thao: .
Cậu yên lặng thò đầu ra từ chỗ vai trái của Lôi Khải Hoành, đôi mắt trong trẻo nhìn bậc thầy thủ công đã nhắm mắt lại.
Thật ra vị trí này rất tốt, có nhiệt độ cơ thể ấm áp, còn có thể cảm giác được tiếng tim đập nhịp nhàng, mèo đúng là không muốn rời đi.
Dù sao thì cậu bị trúng phải bùa biến hình mèo vĩnh viễn, không biết còn có cơ hội biến lại thành người hay không, so đo như vậy làm gì.
Thao Thiết giải quyết sự băn khoăn trong lòng, cậu quyết đoán duỗi móng vuốt, nằm trên vai ai kia gối hờ lên tay mình, nhắm hai mắt lại.
Ngay sau khi mèo nhỏ nhắm mắt lại, Lôi Khải Hoành mở mắt, đôi mắt tỉnh táo không chút buồn ngủ, nhìn nóc nhà loang lổ của phòng làm việc, hắn dùng Bạch Hào, liên tiếp gửi đi mấy mệnh lệnh cho quân hộ vệ của hắn.
Sau đó, tầm mắt Lôi Khải Hoành chuyển về phía mèo nhỏ nằm trên vai, móng vuốt trắng tròn trịa của con vật nhỏ hơi cuộn lại, duỗi thân đến chỗ cằm hắn, hắn chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm vào, bụng nhỏ mềm mại đè nặng ngực hắn, có độ ấm cao hơn nhiệt độ cơ thể người.
Đúng là một con vật nhỏ gầy yếu như vậy, rơi từ trên trời xuống vẫn không hề bị thương, đi lại tự nhiên trong khu vực có trọng lực gấp năm lần, còn ăn vạ bên mình, làm tính cách lạnh nhạt vô tình của hắn và ngay cả tâm trạng ủ ê vì bị thương nặng khá hơn rất nhiều.
Ngón tay Lôi Khải Hoành nhẹ nhàng quấn quanh cái đuôi mềm mại của mèo nhỏ.
Ai nói thể chất và sức mạnh tinh thần hạ xuống nhất định là chuyện xấu, hắn Lôi Khải Hoành có thể chiến thắng liên tiếp mấy lần trong trận đối chiến với sóng trùng, cũng không chỉ dựa vào thể chất và sức mạnh tinh thần mạnh mẽ.
Ủ dột mặc cho người khác tính kế cũng không phải tính cách của hắn.
Huống hồ bây giờ hắn còn có một vật nhỏ phải bảo vệ.
Lôi Khải Hoành nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mềm mại của mèo nhỏ, trong đầu không ngừng tái hiện lại hình ảnh đối kháng với sóng trùng trong chiến tranh.
Sáng sớm hôm sau, Vu Hiểu Thao phát hiện quan hót phân nhà cậu thế nhưng dậy sớm, đứng bận rộn trước bàn làm việc.
Vu Hiểu Thao kêu meo một tiếng rồi bò dậy, dùng sức duỗi thân, ngồi trên võng há mồm ngáp một cái.
Lôi Khải Hoành ngẩng đầu nhìn cậu, vẫy tay.
Vu Hiểu Thao: Tuy rằng..
Nhưng mà..
Mình có lẽ vẫn nên đi qua đi.
Thao Thiết nhảy vài bước xuống võng, chạy về phía Lôi Khải Hoành.
Lôi Khải Hoành giơ tay nhấc mèo nhỏ lên, tay còn lại thì xóa đi mọi thứ trên bàn vẽ, mang mèo nhỏ đi ra ngoài.
Trước khi rời chợ đen, hắn trả phòng làm việc được thuê kia.
Vu Hiểu Thao:.
Meo?
Không phải chứ, võng đâu? Chăn lông đâu? Đồ ăn còn lại đâu? Bỏ hết hả?
Lúc mèo nhỏ duỗi móng vuốt phát ra tiếng kêu khó hiểu, Lôi khải Hoành liếc mắt nhìn cậu.
Thật sự cho rằng hắn không biết con mèo nhỏ này nửa đêm chui ra ăn vụng ư?
Vu Hiểu Thao bị ánh mắt buồn cười của Lôi Khải Hoành làm hoảng sợ, cậu ngượng ngùng thu móng vuốt lại, giả vờ nhìn xung quanh.
À thì..
Cái cuối không tính.
Nửa đêm cậu tỉnh vì đói, trộm nhảy xuống, lặng lẽ ăn hết thức ăn còn lại, rồi chui về trên vai ai kia nằm ngủ, coi như chưa có gì xảy ra cả.
Ai kia lúc đấy rõ ràng hô hấp đều, không nhúc nhích ngủ thật sự rất sâu.
Hóa ra là giả vờ!
Vu Hiểu Thao dùng tiếng mèo nói một câu vô sỉ.
Lôi Khải Hoành sờ lỗ tai mèo nhỏ, "Lần sau muốn ăn thì cứ gọi tao, đừng nuốt cả túi."
Vu Hiểu Thao duỗi móng chụp tay hắn, giận dữ kêu: "Meo!"
Cậu cũng không nuốt vỏ túi, cậu chỉ mắc kẹt trong đó khi chui vào suýt nữa không chui ra được mà thôi!
Lôi Khải Hành bật cười, mang theo mèo nhỏ ra khỏi khu vực chợ đen, một đường đi về phía thành phố phồn hoa.
Đi qua mấy con phố, Lôi Khải Hoành mang theo mèo nhỏ bước lên một khu kiến trúc trôi nổi trên cao.
Khi đi xuống xe bay công cộng, Vu Hiểu Thao liền nhạy bén ngửi được mùi các loại thức ăn ngon lẫn lộn trong không khí! Ngước mắt lên là thấy được các loại biển quảng cáo thức ăn lập thể.
Đây là khúc nhạc dạo định mời cậu ăn bữa tiệc lớn!
Thao Thiết nào đó suýt nữa chảy nước dãi, quả thật muốn ôm vị Nguyên soái hào phóng bên cạnh hôn một cái lên mặt!
Tất nhiên là không hôn được, Vu Hiểu Thao lại gần, dùng đầu cọ cằm Lôi khải Hoành, thuận tiện dùng đuôi quét quét bờ vai của hắn, lúc Lam Phán Tử nhà hàng xóm làm vậy, chủ nhân nó đều rất thích.
Lôi Khải Hoành thuận tay gãi cằm cậu, góc độ và sức lưc đều làm Vu Hiểu Thao vô thức phát ra tiếng rầm rì thoải mái.
Nhưng ở nơi công cộng như trong nhà hàng thì không cho phép mang thú cưng vào.
Vu Hiểu Thao nhìn chăm chăm Lôi Khải Hoành đi khắp mọi cửa hàng ở khu kiến trúc này, mua hết tất cả món ăn có trên thực đơn trí năng mỗi món một phần.
Vu Hiểu Thao chiến thắng trở về cảm thấy mình không thể ngừng yêu người đàn ông trước mặt!
Sau khi trở về chợ đen theo đường cũ, Lôi Khải Hoành đẩy xe bay đựng đầy đồ ăn đóng gói, ở trung tâm chợ đen lại mua thêm không ít tài liệu chở đầy một cái xe bay chở đồ khác, sau đó, lần thứ hai thuê một phòng làm việc.
Lần này hắn có yêu cầu rõ ràng, vị trí hẻo lánh, chắc chắn hơn phòng làm việc lần trước.
Vì thế, một người một mèo, theo địa chỉ quầy chợ đen cung cấp, đi ra khỏi thành phố, chui vào trong núi.
Vu Hiểu Thao đứng trên vai Lôi Khải Hoành nhìn miếng đất hoang không không một bóng người: .
Trách không được mua nhiều đồ ăn như vậy, Lôi Khải Hoành thế này là muốn bế quan!
Phòng làm việc này vốn không phải chợ đen tạo ra mà là viện nghiên cứu vũ khí ngầm bị chủ chợ đen mua.
Viện nghiên cứu vì vấn đề địa chất mà sụp hơn phân nửa, chỉ còn lại một phòng thí nghiệm vũ khí và một phòng chế tạo vũ khí.
Cho dù nhìn từ phương diện nào thì đều rất phù hợp với yêu cầu của Lôi Khải Hoành.
Vào phòng chế tạo, Lôi Khải Hoành chỉ cho mèo nhỏ cách dùng hộp đóng gói trí năng xong, liền khởi động máy chiếu lập thể, chăm chú nghiên cứu thứ hắn muốn chế tạo.
Vu Hiểu Thao duỗi móng vuốt ấn ở trên hộp đóng gói, một bên ăn một bên xem Lôi Khải Hoành thao tác hình chiếu.
Đủ loại hình phức tạp và đường nét làm Vu Hiểu Thao nhìn choáng mắt, cậu dứt khoát vùi đầu ăn, ăn đến tận khi lửng dạ mới lưu luyến dừng lại.
Đây chính là lương thực dự trữ lúc bế quan, một hơi ăn hết thì lại phải rời núi đi mua.
Thấy Lôi Khải Hoành tập trung nghiên cứu, cậu không muốn làm phiền.
Vu Hiểu Thao không có gì để làm, thời gian tự nhiên trôi qua rất chậm, cậu chán đến chết nhìn quanh phòng, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh Lôi Khải Hoành, ngẩng đầu nhìn Lôi Khải Hoành làm việc.
Cậu lần nữa nhìn hình chiếu lập thể Lôi Khải Hoành để trong phòng, quyết đoán từ bỏ.
Vu Hiểu Thao dứt khoát lôi một cái hộp đóng gói trí năng cậu đã liếm sạch sẽ lại đây, cho chu sa hồng nhạt đã bị pha loãng ở trong không gian vào.
Sau đó, Vu Hiểu Thao liền chấm móng vuốt vào, luyện tập vẽ bùa trên tường.
Con mèo cậu cũng bế quan.
Không còn bị hạn chế bởi kích thước to bằng bàn tay của giấy vàng, không gian phát huy móng vuốt mèo của Vu Hiểu Thao liền lớn hơn.
Vu Hiểu Thao bôi trên bôi dưới, một giây liền vẽ xong một cái bùa bảo vệ.
Ngoại trừ việc vẫn thấy rõ dấu chân mèo ra thì hoàn toàn không có bất kì lỗi nào cả!
Chỉ là hơi lớn một chút, Vu Hiểu Thao thấy nó to tầm nửa người Lôi Khải Hoành.
Cái này nếu vẽ trên giấy vàng thì lãng phí bao nhiêu giấy cơ chứ!
Vu Hiểu Thao liếm mép, một lần nữa chấm chu sa, vẽ một cái bùa bảo vệ nhỏ hơn một chút ở bên cạnh.
Vẫn to.
Nhưng Vu Hiểu Thao tự tin rằng chỉ cần luyện tập tiếp thì dựa vào độ linh hoạt của móng vuốt mèo, cuối cùng chắc chắn có thể vẽ ra một cái bùa hoàn mỹ.
Vì thế, hoạt động cơ thể, con mèo nào đó lại tiếp tục dùng móng vuốt bôi bôi vẽ vẽ lên tường.
Bạch Hào: .
Con vật nhỏ kia lại đang có hành động kì lạ, có phải lát nữa sẽ lại có chuyện lạ xảy ra không?
AI thừa kế: .
Sau một ngày bị hoàng đế bệ hạ chặn, nó cảm thấy kiếp sống AI của mình đều trở nên vô nghĩa!.
Danh Sách Chương: