“Ninh…Ninh Ngọc Hiên?”
Trạng thái của Ninh Ngọc Hiên lúc này rất khác mọi khi, hình bóng anh ta gần như trong suốt, lúc ẩn lúc hiện.
Đây là biểu hiện của việc âm khí bị tổn hại nặng nề.
Dương Ngữ Ninh lo lắng đi tới bên giường, muốn chạm vào nhưng lại phát hiện bàn tay mình xuyên qua không khí.
“Ninh Ngọc Hiên, anh sao thế?”
Người đàn ông trên giường cố gắng bò về phía góc giường, tựa vào tường rồi thở hắt ra: “Ta đã tới nhà họ Tạ một phen để thăm dò, chẳng ngờ…”
“Chẳng ngờ cái gì?”
“Chẳng ngờ dưới căn mật thất đó lại dán bùa, một loại bùa cấm chế mà chỉ những người có pháp nhãn mới có thể thấy nó.” Nói đến đây trông hình bóng của Ninh Ngọc Hiên lại càng mờ nhạt, Dương Ngữ Ninh chẳng biết anh có đang chịu đựng sự đau đớn nào không, chỉ biết sắc mặt anh chưa từng tỏ ra nghiêm trọng đến vậy.
Sau đó Ninh Ngọc Hiên vung tay, tạo ra một làn khói mờ.
Dương Ngữ Ninh chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình thay đổi, cô đang đứng ở cuối cầu thang dẫn xuống một căn mật thất u ám, hai bên cửa đã trổ mốc, nước sơn bong tróc theo năm tháng.
Sau đó Dương Ngữ Ninh lại nhìn thấy trên cánh cửa và hai bên tường xuất hiện vô số lá bùa vẽ hình thù kì quái, nền bùa màu đỏ, dán thành hình chữ “Trấn”.
Khi Dương Ngữ Ninh định xông lên xé hết bùa xuống, ảo cảnh trước mắt bất chợt tan biến.
Ninh Ngọc Hiên thều thào: “Chắc chắn nhà họ Tạ có một bí mật ở căn hầm này, ta không dám chắc có phải nơi cất giữ thân xác ta hay không, ta không cảm nhận được, thế nhưng với những lá bùa tà ma mà họ dùng, ắt hẳn là trấn yểm một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Đây cũng là chuyện cô cần tìm hiểm.”
Dương Ngữ Ninh không quá bận tâm tới những lời Ninh Ngọc Hiên nói, cái cô bận tâm là làm thế nào để giúp đỡ người đàn ông này.
Mặc dù bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại bồn chồn, lo lắng đến thế.
“Vậy… vậy bây giờ tôi phải làm gì để giúp anh? Tôi vô cùng sẵn lòng!”
Ninh Ngọc Hiên nhìn Dương Ngữ Ninh bằng đôi mắt sâu xa, mãi sau khẽ cười: “A Ninh, cô đang lo lắng cho ta ư?”
Dương Ngữ Ninh bị nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, nhớ lại hành động và lời nói của mình, cô cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, hừ lạnh: “Còn phải nói sao?”
Người đàn ông trên giường khẽ ho hai tiếng, vẫy tay: “A Ninh, cô lại đây!”
Dương Ngữ Ninh không chần chừ gì, cô tháo dép, leo tót lên giường.
“Hiện tại là thời khắc then chốt, ta biết nhà họ Tạ đã chủ động tìm tới cậu cháu cô rồi, vì vậy ta phải mau chóng hồi phục, để còn đồng hành cùng cô vào hang hùm.”
Dương Ngữ Ninh nhìn bóng dáng mờ nhạt kia, hỏi nhỏ: “Hồi phục thế nào?”
“Ta cần hút dương khí…”
Giọng của Ninh Ngọc Hiên rất nhỏ, tựa như đang nói cho một mình anh ta nghe, thế nhưng trong không gian vô cùng tĩnh lặng như hiện giờ, cả câu nói đã lọt vào tai Dương Ngữ Ninh.
Sau đó anh ta như đã hạ quyết tâm hành động, đột ngột làm phép để nắm lấy cổ tay Dương Ngữ Ninh, kéo cô lại gần mình.
Dương Ngữ Ninh bất chợt bị kéo, cô chỉ cảm thấy toàn thân tê cứng, xung quanh tràn ngập quỷ khí, từ chân lên tới đỉnh đầu dần dần lạnh ngắt, không thể nào cựa quậy, hệt như bị đóng băng.
Tiếp theo, Dương Ngữ Ninh liếc mắt xuống, thấy bàn tay Ninh Ngọc Hiên đặt trên eo cô, bờ môi lạnh giá áp lên môi cô.
Điều kỳ lạ là cô thật sự có thể cảm nhận được nó, không giống như trạng thái hư vô ban nãy.
Còn điều ngớ ngẩn là chẳng biết vì cảm giác lạnh buốt khiến não cô tê liệt, hay vì nụ hôn quá đột ngột khiến cô không kịp phản ứng lại.
Đến khi phát hiện ra vấn đề, nụ hôn của Ninh Ngọc Hiên đã ngày một sâu hơn.
Nụ hôn này, dịu dàng mà triền miên.
Khoảng một lúc sau đó, đầu óc Dương Ngữ Ninh bắt đầu thấy mơ hồ, trước mắt cô vạn vật như chao đảo.
Mặc dù bị quỷ khí vây quanh, kiểm soát, thế nhưng cơ thể cô vẫn không kìm được ngả về sau, dựa thẳng vào tường.
Lúc này Ninh Ngọc Hiên đã mở mắt, đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn Dương Ngữ Ninh, chớp chớp.
Bóng dáng của anh ta cũng đã rõ lên vài phần, không còn trong suốt, ẩn hiện thất thường như cũ nữa.
Thế nhưng cô gái đối diện thì trợn mắt đầy giận dữ, muốn đẩy anh ta ra lại chạm phải không khí.
Thật nực cười!
Ban nãy Dương Ngữ Ninh cô đây còn lo lắng cho anh ta, vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc anh ta từ thỏ trắng hóa cáo, rồi lại hóa về thỏ.
“Anh biến đi ngay!”
Ninh Ngọc Hiên cũng không ngờ phản ứng của Dương Ngữ Ninh lại gay gắt nhường đó, anh ta rối rít xin lỗi:
“Xin lỗi, ban nãy cô nói rất sẵn lòng, hơn nữa cách hồi phục nhanh nhất của ta là hút dương khí.
Cô yên tâm, ta chỉ hút một chút, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng cô đâu.”
Ninh Ngọc Hiên cố gắng trấn an Dương Ngữ Ninh, nhưng lúc này cô gái đối diện đã tức tới mức đầu có thể xì ra khói.
“Đây là vấn đề dương khí hay sao?”
Rõ ràng là vấn đề về cách hút!
Đây là nụ hôn đầu của cô mà! Là nụ hôn đầu đời của một cô gái, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ trao nó cho một oan hồn!
Nhìn biểu cảm rối rắm trên khuôn mặt Dương Ngữ Ninh, lúc này Ninh Ngọc Hiên mới vỡ lẽ, anh ta vỗ lên đầu mình:
“Ôi chao, ta đã làm quỷ quá nhiều năm, quên mất miệng con gái không thể hôn lung tung! Thế này đi, nếu không có ai lấy cô, ta sẽ chịu trách nhiệm!”
“Chịu trách nhiệm cái đầu anh!”
Dương Ngữ Ninh tức giận ném chiếc gối cô vừa tiện tay vơ được, chỉ tiếc là nó chẳng khiến đối phương hề hấn gì..
Danh Sách Chương: