• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tư Duệ Kỳ Vũ đột nhiên khóc làm cho mọi người giật cả mình, hai nhà Dương gia cùng Tư Duệ gia cũng đi lại xem như thế nào.

" ca ca sao khóc rồi?" Tiểu Phong tò mò hỏi.

" ta bị chúng cắn rồi " Y cười dơ dơ tay của mình lên nói, như thể bị cắn là không phải y vậy.

"!?" những người khác liền kinh ngạc không thôi, cảm xúc của họ bị pha trộn lẫn lộn, nhất là những nữ nhân như mẹ Đường cùng mẹ Lí và cô bé Tiểu Hoa trực tiếp khóc không thành tiếng.

Họ đều hiểu bị cắn rồi sẽ như thế nào.

Đương nhiên ngoài người bác cả của y ra ngoài mặt thì tỏ vẻ đau buồn, nhưng ai biết bọn họ trong hồ lô bán cái gì.

Có khi bên ngoài là vậy, bén trong đang hả hê hoặc là cũng chẳng quan tâm gì cho cam đi.

" có phải lúc bị đẩy xuống không?" Tiểu Phong như nhớ đến cái gì đó nói, lúc đó y cứ ôm chầm lấy cậu, nên chắc là khoảnh khắc đó rồi.

Đến y cũng không biết được bản thân bị cắn khi nào, lúc bị bao vây bởi tang thi y chỉ lo bảo vệ hai đứa nhỏ, cũng không biết là khi đó hay là khúc bị ngã xuống khỏi xe ngựa.

Bây giờ việc đó cũng chẳng còn quan trọng như vậy nữa.


" ta cũng không biết khi nào mình biến dị nữa, nên chói ta lại đi nếu không sợ rằng sẽ làm mọi người bị thương mất" ở đây chỉ có duy nhất Dương Tiểu Nguyên là bình tĩnh nhất, không có dây thừng nên chỉ có thể lấy dây buộc thắc lưng trong tai nải đưa cho Tư Duệ Kỳ Vũ.

Hắn nhìn sợi dây, liền ném đi " các ngươi đi ra nơi khác, ta ở đây với Nguyên nhi "
"! " những người khác nhìn nhau rồi cũng thật hiểu tình hình rời đi, để lại không gian cho đôi phu phu.

" Phu quân, đây trong phải là chuyện đùa, chàng đi đi, ta không trách gì chàng đâu "
" ta không đi, ta sẽ ở bên cạnh em đến phút cuối" hắn kiên quyết nói.

" nếu ta biến dị thì sao?"
" ta sẽ tự tay giết em " Kỳ Vũ giọng trầm xuống nói.

Y nhìn hắn một lúc, cũng gật đầu đáp lại.

Nhưng không bao lâu sau đó, y liền lên cơn sốt và còn co giật nữa.

Kỳ Vũ vì lo y sẽ cắn lưỡi mà lấy vải nhét vào miệng đi.

Cơn co giật qua đi, y liền sốt không ngừng một đêm như vậy thân nhiệt lúc hạ lúc lên.

Cũng là một đêm hắn không chợp mắt, cứ liên tục ôm lấy y, đặt y gối đầu lên đùi mình.

Theo như thông tin hắn biết, thì người nhiễm bệnh sẽ biến dị trong vòng tám tiếng, chỉ cần qua đêm nay, chịu đựng đến mặt trời mộc liền không sao rồi.

Giây phút này hắn rất sợ, hắn cũng hận bản thân mình đến quá trễ.

Trong giờ phút này Kỳ Vũ cảm thấy thật rất bất lực.

Lần đầu tiên trong đời Tư Duệ Kỳ Vũ cảm thấy bản thân rất vô dụng.

Cuối cùng ánh sáng của bình minh cũng đã chiếu xuống mặt đất, mặt trời cũng đã nhô lên.

Trên mặt Dương Tiểu Nguyên những tơ máu màu xanh lẫn lộn đỏ tím cũng dần lui đi.


" cố chịu thêm một chút nữa thôi " Hắn hôn nhẹ lên trán y thủ thỉ nói.

Bên đây nhà bác cả Dương gia, Dương Thục Mai nhìn mà ngứa hết cả con mắt.

Nàng ta thầm rủa trong lòng, y đã bị cắn rồi sao không giết quách luôn cho rồi.

Vì cớ gì hắn lại bảo vệ y như vậy, vốn Dương Thục Mai là muốn gả cho Võ Mặc Lâm, đơn giản vì hắn ta nhìn quý phú.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tư Duệ Kỳ Vũ thì nàng biết nam nhân này rất có bản lĩnh, người như vậy nên là của nàng.

Tại sao còn không mau giết y đi!!!.

Lỡ như biến dị thì sao chứ hả?.

Nhưng Dương Thục Mai không ngu tới mức nói trắng ra như vậy, nàng trong lòng suy tính một chút cuối cùng mới nói.

" đệ ấy bị cắn rồi, có ai bị cắn vẫn bình thường không a? sẽ không biến dị chứ hic, ôi đệ đệ của ta"
Đương nhiên trọng tâm mọi người cũng hiểu, bọn họ cũng có người hơi lung lay vì việc này.

Nghe nàng nói càng hoang mang một chút.

Cuối cùng nội tổ mẫu Dương gia đứng ra nói thay cho con cháu mình.


" Nguyên nhi bị cắn rồi, nên tiễn nó một đoạn.

Dù sao có ai bị cắn không biến dị chứ? nó vốn cũng không muốn nhìn thấy bản thân tổn thương người nhà đâu "
Lúc này mấy người nhà bác cả cũng nhốn nháo lên nói, một vài tùy tùng của Võ Mặc Lâm cũng nói với chủ nhân mình.

Đương nhiên nhà mẹ đẻ y cùng bên chồng y phản đối rồi, hai bên cứ thế lời qua tiếng lại.

" đủ rồi, có ta ở đây em ấy dù biến dị cũng không có đụng đến móng tay các người.

Nếu em ấy biến thành quái vật, ta sẽ giết em ấy như thế đã đủ chưa" Hắn liếc nhìn sắc lạnh về phía nhà bác cả nói.

Hắn lại tự hỏi Nguyên nhi của hắn mấy năm tay sống như thế nào chứ? bản thân là phu quân như hắn thật sự quá không ra gì rồi.

" chủ nhân ngài! ?" Lục Chiêu ái ngại hỏi Mặc Lâm.

Hắn ta nhìn về hộ vệ của mình cau mày " im miệng, đại tướng quân nói vậy rồi.

Thì sẽ không sao, huống chi ngươi lại sợ y sao? nếu không có y ta còn sống đến bây giờ à?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK