• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tuy ánh mắt của Đông Phương Trác Tuyệt không vui cho lắm nhưng ông ta vẫn cổ vũ tinh thần cho Lý Đằng Phong.
- Khởi đầu như vậy xem như tạm ổn rồi.
Lý Đằng Phong thu lại nguyên khí, dù mới đánh tuyệt kĩ ra một lần thôi nhưng anh ta cảm thấy trong đan điền giảm đi một lượng nguyên khí rất nhiều.

Đúng như lời Đông Phương Trác Tuyệt nói, tu luyện giả chưa đủ năng lực sẽ không thể nào tu luyện tuyệt kĩ tốt được.
- Để vi sư cho con xem thế nào mới là Thiên Mộc Hóa Tiễn.
Dứt lời, Đông Phương Trác Tuyệt đánh ra thủ ấn, mộc nguyên lực phát ra nồng nặc bao trùm cả hang động.

Mắt thường có thể thấy một mũi tên to cỡ ba người lớn ôm không xuể dần dần hình thành.
- Thiên Mộc Hóa Tiễn.
Mũi tên phóng đi sau khi lời nói vừa dứt, nó lao vun vút như thể muốn xé rách cả không gian.
Ầm!
Lộp, lộp, lộp!
Sau khi mũi tên đâm vào vách đá, một mảng đá lớn vỡ nát rơi xuống lã chã.

So với đòn đánh của Lý Đằng Phong lúc nãy, đòn đánh này kinh khủng hớn gấp ngàn lần kể cả tốc độ, sức công phá.

- Đằng Phong nhớ kĩ, con phải điều khiển nguyên khí chảy đúng đường trong kinh mạch, không để nó thoát ra qua các lỗ hổng trên cơ thể.
Đông Phương Trác Tuyệt không quên dạy bảo thêm cho Lý Đằng Phong, tuy ông ta không muốn gây sức ép cho đệ tử của mình nhưng cũng không quá dễ dàng trong huấn luyện.
Lý Đằng Phong trố mắt trầm trồ trước đống đổ nát sư phụ của mình làm ra, anh ta thắc mắc không biết Đông Phương Trác Tuyệt đã đến cấp độ nào.
- Trong đây có vài viên Tăng Nguyên Đan và vài viên linh thạch sơ phẩm, con cất lấy mà dùng.
Đông Phương Trác Tuyệt đưa cho Lý Đằng Phong một chiếc nhẫn màu trắng.
- Sư phụ, người đưa nhầm đồ cho đệ tử rồi.
Rõ ràng là chiếc nhẫn mà sư phụ của mình lại bảo là đan dược và linh thạch nên Lý Đằng Phong cật lực nhắc nhở, nhất quyết không nhận vì không đúng đồ.
Đông Phương Trác Tuyệt đành phải giải thích vài lời cho Lý Đằng Phong biết chiếc nhẫn này là gì.
- Đây là trữ vật giới chỉ, bên trong có một khoảng không gian trữ đồ nhưng chỉ chứa được đồ vật chứ không chứa được vật sống.
Lý Đằng Phong gật gù theo lời của Đông Phương Trác Tuyệt, dường như anh ta thật sự đã hiểu.
Giải thích thêm một vài điều xong, Đông phương Trác Tuyệt liền biến mất không thấy tăm hơi, Lý Đằng Phong cũng đã quá quen thuộc với tính cách của vị sư phụ này nên chẳng bận tâm nữa.
Lý Đằng Phong thử đưa tâm thần vào quan sát bên trong chiếc nhẫn, quả nhiên có năm viên đan dược phát ra năng lượng nồng đậm, cùng mười viên linh thạch to bằng đầu ngón tay cái cũng đang phát ra linh khí thoang thoảng.

Tuy nhiên phía trong cùng không gian có một cái mật thất khác, nhìn kiểu dáng trông rất cổ xưa, Lý Đằng Phong thử dò xét nhưng tinh thần lại không xâm nhập vào được.
Lý Đằng Phong cũng không quan tâm tới mật thất đó nữa, dù sao nó cũng không chạy đi chỗ khác được, anh ta bèn lấy ra một viên đan dược.

Dòm ngó một hồi, Lý Đằng Phong bỏ viên đan dược vào trong miệng, lập tức viên đan dược tan ra hóa thành linh khí lấp đầy hạ đan điền và khắp kinh mạch trên cơ thể.
Do quá sức chứa nên cơ thể của Lý Đằng Phong căng lên, mặt đỏ lòm cả lên, anh ta cảm thấy các kinh mạch như muốn vỡ ra.

Không chậm trễ Lý Đằng Phong lập tức luyện hóa mớ hỗn độn trong cơ thể mình.

Trên một đỉnh núi nọ, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng nhìn về hướng hang động Lý Đằng Phong đang ở, y phục lão ta bay phấp phới trước gió.

Lão giả này chính là Đông Phương Trác Tuyệt.
- Duyên sư đồ của chúng ta đến đây là hết, vi sư hy vọng con hãy tự cố gắng trên con đường cường giả của mình, hãy bình tĩnh trước những sóng gió sắp tới để tìm cách vượt qua.

Nếu có duyên sau này chúng ta sẽ gặp lại, khi đó ta muốn thấy chính là Lý Đằng Phong ngạo nghễ đứng trước cả thiên hạ.
Nói rồi, Đông Phương Trác Tuyệt cỡi mây bay thẳng lên không trung, mất hút trong bầu trời đêm, mọi thứ chỉ còn lại là cảnh vật yên tĩnh dưới ánh trăng vàng.
Không biết đã qua bao lâu, toàn thân Lý Đằng Phong đang tỏa ra hơi sương mờ ảo.


Đột nhiên Lý Đằng Phong mở mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí.
- Đã Luyện Khí tầng hai rồi sao.
Lý Đằng Phong vui vẻ lẩm bẩm, lên một tầng mới cũng không có gì khó, chỉ nhém bội thực một chút thôi.

Lý Đằng Phong tính đâu đột phá lên hẳn tầng ba nhưng không ngờ là không đủ linh khí.
Lý Đằng Phong nhớ lại lời sư phụ mình từng nói, hạ đan điền của anh ta rộng gấp ba lần tu sĩ cùng cấp, do anh ta tu đồng thời nguyên lực, thời gian và không gian.

Nếu không một viên Tăng Nguyên Đan lúc nãy đủ cho Lý Đằng Phong đột phá đến tầng bốn.
Hiện tại, nguyên khí của Lý Đằng Phong đang ở tầng hai Luyện Khí, còn linh hồn lực vẫn ở Luyện Khí tầng một.

Khác với nguyên khí, linh hồn lực khó tích lũy hơn rất nhiều, nguyên khí chỉ cần có linh thạch hay đan dược là có thể đột phá, còn linh hồn lực chỉ có thể dựa vào đan dược mà đan dược này rất khó tìm kiếm hay luyện chế.

Cần phải có một tu sĩ linh hồn giỏi về đan dược mới luyện hóa ra được đan dược đúng yêu cầu.

Tuy nhiên bù lại tu sĩ linh hồn khó đối phó nhất trong các loại tu sĩ, cũng khó tu luyện nên muốn tìm ra một tu sĩ linh hồn còn khó hơn lên trời.
Lý Đằng Phong quyết định tu luyện tiếp Thiên Mộc Hóa Tiễn, anh ta vận khí theo đúng từng bước, cuối cùng phóng ra một mũi tên to cỡ bắp đùi người lớn, mũi tên lao đi vun vút rồi đâm vào vách đá, một lỗ lớn lập tức xuất hiện trên đó.
Thấy được sự tiến bộ của mình, Lý Đằng Phong tự nhủ, chỉ cần đủ nguyên khí là có thể đánh ra đòn tuyệt kĩ đủ mạnh, khi anh ta đột phá một lần nữa không biết sức tàn phá của Thiên Mộc Hóa Tiễn đến cỡ nào.
Sau khi tu luyện xong xuôi, trời cũng đã sáng, Lý Đằng Phong đứng dậy vun vai vài cái khởi động gân cốt.

Lý Đằng Phong chậm rãi bước ra ngoài cửa động, anh ta muốn khoe sư phụ về thành quả mình đạt được.

Lý Đằng Phong cảm thấy hơi kì lạ, mỗi buổi sáng Đông Phương Trác Tuyệt đều tới tìm anh ta nhưng hôm nay lại không thấy.

Lý Đằng Phong dùng hết sức gọi lớn:
- Sư phụ.....
Chờ một lúc, Lý Đằng Phong cũng chưa thấy sư phụ mình xuất hiện, anh ta định gọi thêm một lần nữa, bỗng phát hiện một dòng chữ trên ngọn núi trước mặt.
- Không cần tìm kiếm.
Lý Đằng Phong lẩm nhẫm đọc lên, anh ta thật không hiểu sư phụ đang làm gì.

Lý Đằng Phong thầm nghĩ sư phụ của mình chắc đi đâu đó rồi, một lát sau sẽ về thôi.
Lý Đằng Phong không bận tâm nữa, bắt đầu hành trình tìm đồ ăn sáng, tu luyện cả đêm nên giờ bụng cũng đói lắm rồi.
Hôm nay, bầu không khí trong lành vô cùng, sương vẫn còn đang giăng trên những ngọn cây chưa tan hết.

Theo đường hôm trước, Lý Đằng Phong bước đều không vội vàng, anh ta hy vọng bữa nay có một con lợn khác cũng đứng tè như hôm trước hay đại loại làm việc giống như vậy.

Lý Đằng Phong vẫn còn nhớ dư vị món thịt nướng, anh ta rất muốn thử lại một lần nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK