[NHẬT KÍ 365 NGÀY CỦA TÔI - PHẦN 2]----------------------------------------------CHƯƠNG 3.
Tớ sẽ không mất tích nữa đâu!“Cậu ấy, có còn chờ mình không?”“6 năm rồi, liệu rằng mọi thứ có còn được như trước?”“Có khi nào, tin nhắn cuối cùng cậu ấy nhắn mình, là tin nhắn mời đám cưới không?”Một loạt suy nghĩ chạy qua đầu Lục Dịch, khiến anh chàng có chút lo lắng.
Mở các tin nhắn lên,….
6 năm rồi….
thật sự là rất nhiều tin nhắn gửi đến cậu.
Nhìn list tin nhắn nào là của Kim Hạ, của Tiểu Lam, của Tạ Tiêu, ….
mấy trăm tin nhắn bị nhỡ.
Một phần muốn bấm vào, một phần cũng chẳng dám.
Nhìn màn hình điện thoại, hiển thị tin nhắn gần nhất của Kim Hạ là một cái icon cách đây 3 ngày.
Lúc đó vẫn chưa có tin tức gì về Lục Dịch.
Đơ người một lúc khá lâu, nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng,… cuối cùng nhìn vào màn hình điện thoại, cậu vẫn quyết định, đối mặt với tất cả.
Bấm vào cuộc chat của Kim Hạ, thì trước mắt cậu chính là một loạt tin nhắn:“Tin nhắn đã bị thu hồi”“Tin nhắn đã bị thu hồi”“Tin nhắn đã bị thu hồi”“Tin nhắn đã bị thu hồi”“Tin nhắn đã bị thu hồi”“….”Lục Dịch ngây cả người, không phải lúc nãy còn nhìn thấy được một cái icon mặt buồn sao, tại sao mới đó mà bị thu hồi hết vậy?.Những tin nhắn này đã bị Kim Hạ thu hồi lại cách đây vài phút.
Trong lúc anh chàng đang đắn đo suy nghĩ có nên mở tin nhắn suốt 6 năm trời ra xem không, thì đầu bên kia Kim Hạ cũng đang online, nhìn thấy tài khoản bị bỏ hoang suốt 6 năm của Lục Dịch sáng đèn, Kim Hạ như muốn bay lên trời vậy, cô ngay lập tức muốn bấm gọi ngay cho cậu, nhưng nhìn lại loạt tin nhắn suốt mấy năm qua, Kim Hạ ngay lập tức bấm thu hồi lại hết.
Chỉ còn lại những tin nhắn thời gian đầu xa nhau và những tin nhắn chúc Tết, hay sinh nhật bình thường là Kim Hạ chưa kịp thu hồi hết thôi.Kim Hạ vẫn luôn kiên trì nhắn tin cho Lục Dịch, hy vọng sẽ có một ngày nhận lại được chữ seen thôi cũng được.
Nhưng đã thời gian cứ trôi qua, một chữ seen cô vẫn không nhận được.
Dần dần, mọi tia hy vọng của Kim Hạ cũng vụt tắt, có lẽ thật sự những tin nhắn này, cậu ấy sẽ không bao giờ nhận được.
Sau đó Kim Hạ cũng không còn nhắn những tin nhắn kiểu hâm dọa, hay nói chuyện thường ngày với Lục Dịch nữa, mà chuyển sang thành những lời tâm sự thật lòng, đúng như Kim Hạ nghĩ, đây là những tin nhắn mà Lục Dịch sẽ không bao giờ nhận được, bởi cô đã nhanh tay thu hồi lại hết rồi.
Những tin nhắn chất chứa đầy tình cảm chân thành nhất của Kim Hạ trước khi Lục Dịch thấy đều bị cô nàng nhanh tay thu hồi hết rồi, hầu như đều là tin nhắn tỏ tình của cô, toàn là lời thật lòng.Kim Hạ vẫn còn loay hoay thu hồi bớt các tin nhắn, thì một loạt tin nhắn đến.- “Cậu đừng thu hồi nữa, tớ muốn đọc”- “Không phải nhắn cho tớ đọc sao? Tại sao lại thu hồi”- “Dừng lại đi!”Một loạt tin nhắn từ Lục Dịch khiến Kim Hạ vui buồn lẫn lộn.
6 năm rồi, cuối cùng cậu cũng nhắn tin cho cô.
Người con trai mà cô chờ đợi suốt 6 năm, cuối cùng cũng quay lại rồi.Lục Dịch thấy cô cũng không còn động tĩnh gì nữa, tự hỏi cô nàng đang làm gì vậy?- “Cậu còn ở đó không vậy?”- “Cậu ngủ rồi sao?”- “Alô….”- “Này,….”- “Vẫn còn sáng đèn mà, vẫn còn seen mà, sao cậu không trả lời??”Lại một loạt tin nhắn nữa đến, trong lòng rất vui mừng vì cuối cùng cũng liên lạc được với cậu, nhưng lại có chút tức giận, bỏ người ta đi 6 năm như vậy, bây giờ lại chỉ nhắn tin hờ hợt như vậy sao?- Bỏ đi suốt mấy năm trời, bây giờ chỉ nhắn được có vậy.
Hạ Gia đây dễ bị cậu ăn hiếp lắm sao? Mặc kệ cậu.
Không thèm trả lời!Kim Hạ nhìn màn hình tin nhắn mà tức yêu, mắng Lục Dịch, bao nhiêu tin nhắn cô gửi chưa một chữ seen suốt 6 năm trời, cô còn chưa trách cậu, mà giờ mới chờ có mấy giây mà đã trách cô rồi.
Không thèm trả lời Lục Dịch, Kim Hạ tắt luôn điện thoại rồi đi ngủ.Lục Dịch thấy Kim Hạ cũng không trả lời, có lẽ cô nàng giận thật rồi.
Định hẹn cô nàng ra ngoài gặp mặt một chút, mà có lẽ không được rồi, không thể ở ngoài quá lâu, nên Lục Dịch cũng đành quay về.Phía Kim Hạ dù không muốn trả lời tin nhắn, nhưng lòng vẫn bất an.- Có khi nào cậu ấy lại biến mất một lần nữa không? Không được, không được, phải trả lời, hỏi rõ ràng thôi.Nói rồi, Kim Hạ cũng bật dậy, tìm kiếm điện thoại, vào lại tin nhắn của Lục Dịch.“Tớ sẽ không mất tích nữa đâu.
Chắc cậu cũng đọc báo rồi nhỉ? Bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ không dùng tài khoản này được nữa.
Đây là link tài khoản mới của tớ, ở chế độ riêng tư, chỉ có các cậu mới biết thôi đó.
Sau này liên lạc nhau qua tài khoản này hoặc số điện thoại mới này.
Ngày mai tớ có show ra mắt, cậu có thể đến được không? Nếu không tiện đến, cậu lên mạng xem online cũng được.
Có cơ hội thì gặp mặt, có vài chuyện cần giải thích với cậu.
Ngủ ngon”Kim Hạ đọc tin nhắn Lục Dịch vừa mới gửi mà cảm thấy thật sự nhẹ nhõm, cậu cuối cùng cũng quay về rồi.“Cậu ấy vẫn còn nhớ đến mình, Lục Dịch thì vẫn là Lục Dịch thôi, dù có nổi tiếng thì cậu cũng là người bạn thân nhất của tớ” – Kim Hạ vùi mình trong chăn, mà không ngăn nổi nụ cười của mình.[Nhật kí của Lục Dịch]Bắt đầu bằng một quyển nhật kí mới.
Quyển cũ đã hết trang, hết ngay trước lúc mình sắp ra mắt.
6 năm qua, mày giỏi lắm rồi Lục Dịch! Ổn cả rồi, mọi thứ sắp thành công rồi.
Chỉ hôm nay thôi, chỉ vài tiếng nữa thôi, mọi thứ sẽ thay đổi.
Sẽ không còn ngày tháng tập luyện mù mờ không thấy kết quả, sẽ không còn ngày tháng cô đơn, ngày ngày nhớ mong mọi người nữa.
Những thứ hạnh phúc nhất, sắp quay lại rồi! Mày làm tốt lắm, Lục Dịch!Hôm nay, cuối cùng cũng đã nhìn thấy được cậu ấy.
Không ngờ con mèo nhỏ này bao nhiêu năm qua lại kiên cường đến vậy.
Dành cả 6 năm thanh xuân chỉ để học y, không hối hận sao? Nhìn dòng thời gian trên MXH, có lẽ con mèo nhỏ này vẫn chưa có bạn trai.
Lần này tớ nhất định không buông cậu ra nữa đâu.
Chờ đó, mèo con!------------------------6 năm, không mạng xã hội, không thiết bị điện tử, bên cạnh cũng không có ai tâm sự.
Cuối cùng, Lục Dịch quyết định bắt đầu viết nhật kí, coi như tự tâm sự với chính mình.
Từ ngày bắt đầu viết nhật kí, Lục Dịch cảm thấy bớt áp lực hơn trước rất nhiều, cứ như có người nghe hết tâm sự của mình vậy, khiến cậu thật sự không còn cảm thấy cô đơn như lúc trước nữa.
Từ đó, dù là chuyện vui, hay buồn, cậu đều viết vào nhật kí và cất ở nơi là không ai biết được.
Cũng không biết cậu đã thay bao nhiên quyển nhật kí rồi nữa.
Nhưng trùng hợp thay, hôm nay quyển cũ đã vừa hết, trước ngày cậu ra mắt, mở ra một trang mới trong cuộc đời cậu, cậu cũng đã viết thêm một quyết nhật kí mới.[Ngày debut của Lục Dịch]- Các cậu khẩn trương lên, khẩn trương lên nào!! Nè, bên kia, dựng sân khấu cao lên một chút! Bên này nữa, gần lại đây một chút! Đúng rồi, đúng rồi,….
này cậu, bên kia ….- Lục Dịch cậu xong chưa vậy? – Sầm Phúc hỏi Lục Dịch- Xong hết rồi.- Tốt lắm! Sao hả, tâm trạng thế nào rồi? Hồi hộp lắm đúng không?- Có một chút!- Không sao đâu, cậu đã cố gắng lắm rồi, sẽ ổn thôi.
Hôm nay lấy hết tự tin từ khi sinh ra, thể hiện hết một lần đi.
các bạn của cậu, sẽ nhìn thấy cậu đó.
Cố lên!Trước lên lên sóng, không khí hậu trường nóng hơn bao giờ hết.
Lục Dịch, Phương Thiên Vũ, Lâm Thần, cả ba đều đang rất hồi hộp.
Mang trong mình tâm thế tuyệt với nhất, cả ba đều hy vọng hôm nay sẽ diễn ra thật suông sẻ.
Ngồi ở phòng chờ, dù rất mong chờ giây phút này, nhưng Lục Dịch lại cảm thấy khá buồn.
Lý do vì sáng nay, anh chàng đã nhắn tin vào nhóm chat “Những người bạn thân”, muốn mời mọi người đến đây, nhưng ai cũng nói bận cả, người thì bận họp, người thì bận hẹn hò, người thì về quê, ….
Lục Dịch nhìn loạt tin nhắn của mọi người mà thật sự buồn lòng.
Điều cậu lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, những người bạn đã từng thân đó… bây giờ đã không còn quan trọng cậu nữa rồi.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ mơ hồ, một giọng nói vang lên, đó là cô em gái thân yêu của Lục Dịch.- Anh!- Sao em vào đây được?- Em là người nhà, dĩ nhiên người ta cho em vào rồi.
Anh, hôm nay anh đẹp trai quá.- Con trai sao hả, có hồi hộp không?- Một chút ạ.- Anh, anh yên tâm đi, anh trai của em là đẹp trai nhất, chắc chắn anh sẽ làm tốt mà.- Ùm…- À, anh à, hôm nay em có mang quà mừng anh ra mắt đến cho anh đó.
Lát nữa lúc anh biểu diễn xong, nhớ ở đây chờ em đó.- Được rồi.Trò chuyện với ba và em gái mình một chút, Lục Dịch cũng nhìn vào màn hình điện thoại, cả nhóm chat không một ai online, cả một lời chúc may mắn cũng không có.- Được rồi, mấy đứa, đến giờ rồi, lên sân khấu đi.[Sân khấu debut]- Màn trình diễn được mong chờ nhất những ngày qua, xin giới thiệu, nhóm nhạc nam thế hệ mới của Augenstern Entertainment : LPL- Wow…..- Lục Dịch, Lục Dịch, Lục Dịch …..- Phương Thiên Vũ, Phương Thiên Vũ, Phương Thiên Vũ, …..- Lâm Thần, Lâm Thần, Lâm Thần, ….- LPL! LPL! LPLTiếng hô gọi vang vọng khắp sân khấu, bức màn vén lên, hình dáng 3 con người dần dần hiện rõ, hòa trong tiếng hò vang của fan hâm mộ.
Bài hát chủ đề mang màu sắc cực kì sôi động, đốt cháy cả sân khấu, mang tên “Tôi”.
Những bài hát phụ cũng dần được thể hiện qua các sân khấu đặc biệt của các thành viên.
Để lại ấn tượng khá mạnh trong lòng mọi người, chính là màn trình diễn ballad bài hát “Nhớ” do chính Lục Dịch sáng tác.
Bài hát thể hiện sự mong nhớ về quá khứ, về bạn bè, gia đình, lời bài hát cảm động, âm nhạc dịu nhẹ và sự trình bày xuất sắc, khiến cho tất cả mọi người đều chìm trong cảm xúc của riêng mình.
Sau một loạt màn trình diễn cháy hết mình trên sân khấu, cuối cùng chính là phần giao lưu của các thành viên.
Cả 3 đều lần lượt cảm ơn fan hâm mộ, cảm ơn các staff, gia đình cũng như bạn bè của mình.Hơn 10 giờ, show ra mắt mới kết thúc.
Mọi người ai cũng mệt lã người.
Tiến vào hậu trường, Phương Thiên Vũ và Lâm Thần nhìn thấy gia đình, cũng như 1-2 người bạn của mình thì òa đến ôm lấy ôm để, khóc lóc cảm động.
Hai người họ cũng giới thiệu các bạn mình cho Lục Dịch, hầu như đều là bạn bè quen được ở lớp 12, hoặc ở đại học.
Lục Dịch dù cũng có ba và em gái mình ở đây, nhưng xung quanh lại không có người bạn nào, mang danh nghĩa là bạn thân từ nhỏ, nhưng bây giờ lại chẳng có ai, thật khiến cậu có chút đắng lòng.- Quà của anh đâu?- À, quà lớn quá, người ta không cho mang vào.- Lớn lắm sao?- Phải đó, em năn nỉ người ta rồi mà vẫn không cho em mang vào, nên em để ở ngoài sảnh rồi.
Anh thu xếp mọi việc đi, lát nữa ra ngoài em đưa anh.- Được.Tẩy trang, thay đồ, dọn dẹp đồ đạc xong hết, Lục Dịch cùng ba và em gái mình rời khỏi đây.
Ra đến đại sảnh, nơi này cũng còn được quản lí khá chặt, nên các fan cũng không thể đến đây được.
Lục Dịch ngó qua ngó lại cũng chẳng thấy món quà nào đâu.- Em để quà ở đâu vậy? Không có người giữ, có khi mất rồi không?- Không mất được đâu.- Vậy quà đâu, em nói lớn lắm mà.- Ùm,… anh đoán thử xem là quà gì.- Gấu bông sao? Gấu bông cỡ cực lớn?- Anh là con trai, em tặng gấu bông làm gì?- Vậy còn thứ gì có thể lớn đến nổi người ta không cho mang vào?- Có chứ, đằng kia kìa.--------- HẾT CHƯƠNG 3 ------P/s: Chương này hơi ngắn, do gần đây mình hơi bận ạ! Chương sau sẽ bù cho mọi người màn chạm mặt "hoành tráng" nha.
Danh Sách Chương: